Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi dẫn ta đến đây ư?

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Bước vào Vạn Hoa Lâu, Giang Triệt đảo mắt nhìn xung quanh, thấy những vương tôn quý tộc, văn nhân mặc khách đang uống rượu, ôm mỹ nhân, sau đó hắn gọi một thị nữ dẫn bọn họ lên tầng hai, Vạn Hoa Lâu có tổng cộng sáu tầng, ba tầng trên là phòng riêng, dù có tiền cũng khó mà vào được, mặc dù với bối cảnh của Giang Triệt thì vào đó không thành vấn đề nhưng đã đến Vạn Hoa Lâu thì hắn đương nhiên phải xem một màn kịch hay.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Triệt gọi mấy mỹ nữ, gọi vài đĩa thức ăn, sau đó mới cười ha hả nhìn Ngô Thần.

“Sao ngươi lại...?” Ngô Thần há hốc mồm, mãi mới thốt ra được mấy chữ.

Điều này khác với những gì hắn ta dự đoán, không nói đến việc xấu hổ nhưng ít nhất cũng phải có chút ngượng ngùng chứ nhưng tên này cứ về nhà vậy.

Giang Triệt cười nhạt, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Tu đạo cũng tu tâm, dù hoàn cảnh có vạn biến, ta vẫn bất động thôi, đến đây thì có là gì, cho dù Ma tôn Mị Tiên Nhan có lột sạch đồ, ta cũng sẽ không hề dao động.”

Mị Tiên Nhan là Ma tôn có thiên phú mạnh nhất của Ma tộc trong muôn năm, ba trăm năm trước, chỉ bằng ba chiêu đã đánh bại Ma tôn cũ, lên ngôi Ma tôn khiến nàng nổi tiếng khắp bốn biển không chỉ vì thực lực, mà còn vì dung nhan tuyệt thế như tên của nàng.

Nghe thấy huynh đệ mình chế giễu Ma tôn, Ngô Thần giật mình vội vàng tiến lên bắt hắn ngậm miệng.

“Tên tiểu tử ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo, Ma tôn là người mà ngay cả Tử Tiêu Kiếm tông cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, nếu lời này mà bị vị kia biết được thì dù có mười cái mạng cũng không đủ để giết đâu.”

“Ha ha, có gì mà phải sợ, ta nói thật mà.” Giang Triệt cười lớn.

Yêu ma hai tộc vốn không ưa nhau, kiếp trước yêu thân của Lâm Vũ được Yêu hoàng Yêu tộc để mắt tới, cộng thêm chiến lực khó lường của hắn, Ma tộc có thể nói là sống trong dầu sôi lửa bỏng, mà hắn biết chuyện yêu thân của Lâm Vũ nên cũng không ưa Yêu tộc, Ma tôn cứ muốn kéo hắn về Ma tộc.

Cách lôi kéo còn chẳng phải là mỹ nhân kế nữa là gì?

Chỉ tiếc, kiếp trước hắn toàn tâm toàn ý với sư tôn, sư tỷ, sư muội, muốn vạch trần âm mưu của Lâm Vũ, chưa từng nhìn thẳng vào Mị Tiên Nhan, bây giờ nghĩ lại có hơi hối hận.

Ngô Thần không dám tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa vội vàng quay đầu nhìn về phía ca kỹ đang múa hát ở tầng một.

“Ngươi có biết hôm nay ta dẫn ngươi đến đây để làm gì không?”

Tuy Giang Triệt hiểu chuyện gì sắp xảy ra ở đây nhưng vẫn lắc đầu giả vờ không biết.

“Nơi này sắp tổ chức một cuộc thi thơ từ, không ít văn nhân mặc khách sẽ đến đây, tuy chúng ta không thông Nho đạo nhưng văn nhân làm thơ như ra đao, ta muốn đến xem nơi này có đệ tử nào đáng để chiêu mộ không.”

“Hờ hờ, đầu óc ngươi có vấn đề à, Nho gia và Kiếm tông có cách tu luyện khác nhau, giỏi Nho đạo không nhất định có thiên phú về Kiếm đạo.” Giang Triệt nhìn tên này như nhìn đồ ngốc.

“Không phải, ta không nói là chiêu mộ cho Kiếm tông, ta nói là xem cho Ngô gia, xem có nhân tài nào có thể bồi dưỡng không.” Ngô Thần biết mình nói sai nên vội vàng giải thích.

Tuy dòng chính Ngô gia không ở triều đình nhưng vẫn có một số đệ tử làm quan, Nho gia lấy việc tu thân trị quốc làm nhiệm vụ, nếu có thể chiêu mộ được một vài văn nhân giỏi thì đối với Ngô gia mà nói vẫn có lợi.

Nghe vậy, Giang Triệt cũng hiểu ra, Ngô gia không tính là mạnh, nếu ở Đại Chu không có văn nhân phò tá thì rất khó phát triển, mặc dù có một vị tiền bối nào đó của Ngô gia đang làm việc ở Tử Hà Kiếm tông nhưng tông môn tu tiên không được phép can thiệp vào sự hưng suy của thế gia và sự thay đổi của triều đại, cho dù có thể giúp đỡ thì tác dụng cũng không lớn.

Nhưng nghĩ đến tính cách trước đây của tên này, Giang Triệt lại có chút nghi ngờ.

“Hờ hờ, đừng nói ngươi mượn lý do này nên bá mẫu mới đồng ý cho ngươi đến đây chứ?”

Tên này chính là một kẻ cuồng chiến đấu, lài còn suy nghĩ cho gia tộc ư?

Hắn không tin.

Dù sao người tu luyện, một người có thể chống đỡ cả gia tộc ngàn năm.

Ngô Thần cười trừ: “Lúc nhỏ nghịch ngợm, nếu không nói lý do này, đợi về nhất định sẽ bị mẫu thân đánh, nhớ nhé, lát nữa về thì cứ nói lý do này.”

“Chậc chậc, sao trước đây ta không phát hiện ra ngươi còn sợ bá mẫu nhỉ?” Giang Triệt trêu chọc nói.

Kiếp trước, từ sau khi bị vu oan, hắn vẫn luôn muốn chứng minh cho bản thân, còn phải đấu tranh với Lâm Vũ, không ngờ tên này ngoài thích chiến đấu thì còn là người hiếu thảo.

Trong lúc hai người nói chuyện thì ở phòng riêng tầng bốn, thị nữ đang bẩm báo với người phụ nữ yêu kiều nằm trên giường.

“Tu đạo cũng tu tâm, không ngờ hậu bối của Tử Tiêu Kiếm tông lại có người thú vị như vậy.” Mị Tiên Nhan đứng dậy khỏi giường để lộ đôi chân ngọc trắng nõn thon dài, rõ ràng là đi lại rất tự nhiên nhưng lại có một vẻ đẹp mê hồn, thị nữ bên cạnh không nhịn được mà cúi đầu.

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.