Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư viện Vô Nhai

Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Nhưng sau khi nàng học lỏm, giờ cũng có thể coi là cho vào miệng được.

“Sư huynh, trước đây huynh đều tự nấu ăn, ta tưởng chuyện đơn giản như vậy mà lại phiền phức đến thế, như nấu cơm thì phải dùng lửa nhỏ nấu từ từ, lửa to một chút là cháy, nước nhiều thành cháo, nước ít thì khó nuốt, còn xào rau đơn giản, cho bao nhiêu dầu, khi nào cho gia vị cũng rất cầu kỳ.”

“Trước đây huynh vất vả lắm phải không?”

Từ khi bắt đầu học nấu ăn nàng mới biết trước đây sư huynh vất vả thế nào, không chỉ phải lo ba bữa một ngày cho bọn họ, mà còn phải dành thời gian tu luyện, có thể đạt đến cảnh giới như bây giờ, nhất định không dễ dàng.

Giang Triệt giữ im lặng.

Hắn cũng thấy bản thân trước đây khổ quá đi mất.

Bạch Vân Phong không thiếu tiền, không thiếu linh thạch nhưng lại bắt hắn làm những chuyện lặt vặt, rõ ràng chỉ cần gọi mấy đệ tử tới là giải quyết được nhưng sư tôn không thích người ngoài, sư muội quấn lấy hắn để làm đồ ăn cả ngày, không biết từ lúc nào, hắn lại lãnh hết mọi chuyện vặt vãnh của Bạch Vân Phong vào người.

Thời gian tu luyện mỗi ngày bị rút ngắn hẳn một hai canh giờ.

Làm bảo mẫu trên núi cũng đành, mỗi lần lịch luyện cũng phải làm bảo mẫu.

Bây giờ nghĩ lại...

Mình đúng là thằng ngốc.

Quả nhiên, con người phải ích kỷ một chút, giống như bây giờ vậy, không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, sống rất vui vẻ.

Xé một cái đùi gà xuống, Nhược Tư Vi như dâng bảo vật đưa đến bên miệng sư huynh, muốn sư huynh đánh giá.

“Lại đưa đồ chó còn không ăn đến cho ta, tin ta dìm chết ngươi không.” Giang Triệt nghiêng người, lời lẽ không mấy hay ho.

Hắn tự biết nấu ăn, tay nghề cũng không tệ, thứ này đưa đến bên miệng hắn chẳng khác gì phân chó, nếu như trước đây, có lẽ hắn sẽ ăn một chút rồi miễn cưỡng khen ngợi.

Nghe sư huynh hạ thấp, dù đã quen rồi nhưng trong lòng Nhược Tư Vi vẫn không khỏi chua xót.

Sư huynh, trước đây huynh không như vậy.

Cất đồ ăn vào giỏ, Nhược Tư Vi đi đến bóng cây không xa, rút Thiên Thủy kiếm ra rồi nói.

“Sư huynh, huynh đã lâu không chỉ bảo kiếm pháp cho ta rồi, hay là huynh chỉ bảo ta một chút đi.”

“Tử Tiêu Kiếm Quyết ta còn nhiều chỗ không hiểu, thức thứ hai Du Long Xuất Hải, rõ ràng ta luyện rất tốt nhưng mỗi khi thực chiến lại cảm thấy linh lực trì trệ, khí huyết không thông.”

“Còn nữa...”

Nhược Tư Vi như một con chim sẻ, vừa luyện kiếm vừa líu lo nói không ngừng, Giang Triệt phong bế lục thức, lười nghe tiếp.

Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía trên ghế xích đu, Nhược Tư Vi thấy vậy thì vẻ mặt nàng lập tức có chút ủ rũ.

Hai tháng nay, bất kể nàng làm gì, sư huynh đều lựa chọn phớt lờ, có lúc thậm chí còn khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Đến bao giờ sư huynh mới trở lại như trước đây.

Khi Thanh Nguyệt đến phía sau núi, nàng ta đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Giang Triệt nghiêng người ngủ say, còn Tiểu Tư Vi thì vung kiếm loạn xạ với ánh mắt trống rỗng.

Cảnh tượng này khiến lòng nàng hơi đau nhói.

Trước đây, Tiểu Tư Vi cười cả ngày, dù luyện kiếm có khổ có mệt nhưng Tiểu Triệt cũng đều tận tâm chỉ bảo, chọc cho nàng vui vẻ.

Bạch Vân Phong trước đây, trên khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, khiến người khác phải ghen tị.

Nhưng bây giờ...

Im ắng.

Gió thổi lá rụng, sắp mục nát.

Không có nụ cười ngây thơ của Tư Vi, không có tiếng cười vui vẻ đó, không có bóng dáng luyện kiếm vào sáng sớm, càng không có tiếng gọi các nàng khi đến giờ ăn.

Mọi thứ đều thay đổi.

Mà sự thay đổi này dường như bắt đầu từ hai tháng trước.

“Tư Vi.”

Nhược Tư Vi ngẩng đầu, thấy người đến là sư tôn, nàng không kìm nén được hết thảy tủi thân, nước mắt rơi vào lòng sư tôn như vỡ đê, thấm ướt vạt áo sư tôn.

“Con thích sư huynh trước đây, xin người hãy để huynh ấy trở lại được không.”

“Sau này con sẽ không nghịch ngợm nữa.”

“Con nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, nghe lời sư huynh, con nhất định sẽ không kén ăn, không khiến sư huynh tức giận.”

“Con nhất định...”

Nhìn Tư Vi đau lòng không thôi, trong lòng Thanh Nguyệt cũng chua xót, chuyện này trách nàng, nếu không phải nàng không điều tra rõ ràng, chỉ nghe lời nói một phía của hai đồ đệ mà đưa Tiểu Triệt đến chấp pháp đường thì mọi chuyện đã không xảy ra.

Rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết.

Rõ ràng nàng có thể nghe Tiểu Triệt giải thích, rõ ràng nàng có thể điều tra rõ mọi chuyện, rõ ràng không cần đưa đến chấp pháp đường.

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Tiểu Triệt trở lại, hắn không chỉ là sư huynh của ngươi, còn là đồ đệ của ta.”

Nhược Tư Vi đang nằm trong lòng sư tôn nghe vậy thì ngẩng đầu lên như một chú thỏ nhỏ “Vậy là sư tôn có cách rồi sao?”

“Thư viện Vô Nhai sắp mở rồi, bên trong có rất nhiều kinh điển do tiền bối Nho gia để lại, chỉ cần có thể đạt được một hai thiên kinh văn thì nhất định có thể khiến Tiểu Triệt khôi phục đạo tâm, đến lúc đó sư huynh của ngươi sẽ trở lại.”

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.