Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường giả vô sĩ

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

“Đan thành!”

Diệp Phàm vui cười nói, hắn và Lâm lão hoàn toàn không hay biết chuyện gì vừa xảy ra với Ôn Mặc Vũ mà chỉ tập trung vào dược đỉnh mới tìm được. Hắn thử luyện chế một loại đan dược cấp 2 Hồi huyết đan và thành công ngay lần thử đầu tiên.

“Dược đỉnh này cũng tốt thật đấy!”

Hắn vui vẻ định tiếp tục luyện chế thì bỗng một âm thanh có phần nũng nịu và mị hoặc vang lên.

“Đạo huynh là Luyện đan sư?”

Ôn Mặc Vũ biểu hiện bình thường tiến đến, nhưng gương mặt vẫn ửng đỏ cùng mùi hương thơm nồng phát ra khiến Diệp Phàm có chút đơ người.

Nàng trở nên vũ mị hơn rất nhiều, cảm giác như thể càng mê người hơn. Sức hấp dẫn cũng nâng lên chút ít, tuy vậy như Diệp Phàm cũng rất nhanh lấy lại tinh thần và dời mắt.

“Chút tài lẻ mà thôi, cũng không tính là gì.”

“Sao nữ nhân này lại bỗng trở nên quyến rũ kỳ lạ như vậy? Như thể…”

Lâm lão trầm ngâm, lão nhìn về phía tiểu Phàm tử và lắc đầu.

Sao có thể chứ, đồ đệ này của lão cũng không hấp dẫn đến vậy đâu. Không lẽ vận đào hoa của hắn đến rồi sao?

“Có thể luyện chế Hồi huyết đan cũng không phải chỉ là chút tài mọn, không biết đạo huynh có thể luyện đến đan dược cấp độ nào?”

Nàng đã tìm thấy một tia hy vọng cứu mạng, nhưng cũng phải chậm rãi không được để đối phương phát hiện dị dạng.

“Hiện tại ta vẫn chưa chắc chắn, luyện đan dược cấp 3 có lẻ tỷ lệ khoảng hai thành đi.”

“Hai thành?”

Ôn Mặc Vũ nhẹ gật đầu, nàng có thể cảm giác được nam nhân này cũng cảnh giác với nàng. Nói như vậy thì đối phương có thể sẽ luyện được đan dược cấp 4 Phục hồn đan cho nàng, nhưng có lẽ sẽ đòi hồi đáp khá cao.

“Không lẽ… chỉ có thể chịu nhục trở thành thị thiếp của kẻ đó…”

Nàng hoàn toàn không chấp nhận cái danh nô bộc kia, và đã tự nâng bản thân trở thành thị thiếp. Mặc dù chuyện này thì Lâm Thiên cũng chẳng để ý mấy.

“Nơi đây có hai khoả đan dược cùng dược đỉnh này, tại hạ mạn phép xin nhận trước dược đỉnh. Bù đắp Ôn cô nương bằng hai viên đan dược này, cộng thêm một viên Hồi huyết đan ta vừa luyện chế. Cô nương chắc hẳn sẽ không vấn đề?”

Diệp Phàm bình tĩnh nói, hắn hiện tại tuy có thể âm thầm độc chiếm cơ duyên nhưng cũng không đáng làm vậy, chưa nói đến chuyện đối phương là mỹ nhân bực này. Tu vi cũng là Luyện Khí kỳ và còn cao hơn hắn, nếu xảy ra xung đột thì không hay cho lắm.

“Có thể, nhưng thay vì những đan dược này. Nếu được thì tiểu nữ muốn một ân tình hơn.”

Ôn Mặc Vũ lắc đầu và cười mỉm, nhưng nàng chợt giật nảy mình và gương mặt nhanh chóng đỏ như gấc.

“Ân tình ư?”

Lâm lão suy tư, Diệp Phàm cũng bắt đầu chìm vào suy nghĩ.

Nàng đã biết hắn là Luyện đan sư nên yêu cầu ân tình, khỏi cần nghĩ cũng biết rằng nàng muốn dùng ân tình đó để hắn luyện đan. Nhưng liệu có đáng hay không? Dù sao thì chuyện này cũng chưa đến mức sử dụng ân tình để trao đổi.

“Ôn cô nương! Chuyện này… Cô nương sao vậy?”

Diệp Phàm ngước mắt định nói gì đó nhưng chợt thấy biểu cảm đỏ như phát sốt của Ôn Mặc Vũ mà không khỏi giật mình, không lẽ nhiễm phong hàn rồi sao. Nơi đây cũng đúng là hơi lạnh quá thì phải.

“Quái lạ, sao tình trạng nhiệt độ của nàng vẫn bình thường cơ mà? Không lẽ là trúng độc?”

Lâm lão cũng thấy làm lạ, nếu có gì đó không đúng thì với thần thức cường đại của mình thì lão đã nhận ra rồi.

Nhưng Lâm lão cũng không thể ngờ được, hiện tại tu vi linh hồn lão chỉ mới Kết Đan kỳ mà thôi. Chưa đủ khả năng nhận biết thủ đoạn của Hóa Thần kỳ Lâm Thiên được, và chuyện này lần nữa cũng là do Lâm Thiên mà ra.

Hắn đã đổi vị trí tấn công về bờ mông cong vút mềm mại như nhung của Ôn Mặc Vũ, hắn vuốt ve rất chậm và thỉnh thoảng nhéo nhẹ một cái làm nàng run run trông rất thoả mãn.

[Dâm dục: 4( +2 )]

“Vui thật nhỉ? Ôn cô nương?”

Hắn thầm thì vào tai nàng, âm thanh chỉ Ôn Mặc Vũ nghe được.

“T-Tiền bối… Ta…”

[Dâm dục: 9( +5 )]

Lâm Thiên đưa tay xuống giữa cặp đào căng và nhấn mạnh ngón tay vào, hắn cảm giác như thể vừa cho tay vào một miếng xốp rửa chén chứa đầy xà phòng vậy. Cực kỳ nóng và ẩm ướt, nước thậm chí chảy đến tận cổ tay hắn.

“Èo… Thuỷ thần à?”

[Dâm dục: 13( +4 )]

Hắn rút tay ra và lui về hư không, do vẫn đang ẩn thân nên thật ra Lâm Thiên cũng không nhìn thấy tay của mình. Hắn dường như đang bị bug vậy.

“Cái tên này… vô sỉ!”

Ôn Mặc Vũ chửi trong lòng, nàng cố giữ hai chân đứng vững và gương mặt tuy vẫn đỏ nhưng lại điều chỉnh biểu cảm trở lại bình thường.

“Tiền bối tu vi cao thâm, cũng không cần vì tiểu nữ mà cứ giở trò giả thần giả quỷ như vậy chứ!”

Ôn Mặc Vũ hướng mặt lên trên và hét lớn, nàng thật sự rất chán ghét bị đụng chạm như vậy. Chưa kể đến còn là những vị trí nhạy cảm của nàng, thật sự nhục nhã còn hơn cả cái chết.

“Ui… Gì vậy? Có ai khác đang ở đây ư?”

Diệp Phàm lùi lại một đoạn, Lâm lão cũng rất nhanh toả thần thức kiểm tra, nhưng không tìm thấy bất cứ ai cả.

Vậy thì chỉ có thể kết luận đối phương có tu vi rất cao, và Ôn cô nương xui xẻo bị nhắm đến mà thôi.

“Lão sư… Chúng ta có nên…”

“Ừm, có lẽ là cần thiết.”

Lâm lão biết Diệp Phàm muốn nói gì, tình hình hiện tại dường như không tốt lành lắm nếu thầy trò họ ở lại quá lâu. Dường như chủ nhân động phủ vẫn còn tại đây, nhưng chắc hẳn do Ôn Mặc Vũ nên tạm thời Diệp Phàm vẫn chưa bị chú ý đến. Nhanh chân tẩu thoát khỏi đây là cách tốt nhất, dù sao thì dù tỷ lệ nguy hiểm chưa đến một thành nhưng vẫn là nguy hiểm.

“Ân tình kia, ta xin nợ Ôn cô nương.”

Diệp Phàm nói, hắn lướt nhanh qua Ôn Mặc Vũ và biến mất để lại nàng vẫn đang gào thét.

“Ôn Mặc Vũ ta dù nhỏ yếu, nhưng không chấp nhận bị khi nhục!”

Nàng rút trường kiếm kề lên cổ, nhưng sau vài nhịp thở cũng chẳng có bất kỳ động tĩnh nào đáp trả.

“Ta dù có chết…”

Ôn Mặc Vũ nói tiếp, nhưng nàng vẫn như cũ không cảm giác được vị tiền bối kia phản ứng gì, như thể nàng chẳng có chút giá trị nào vậy.

“S-Sai sao?”

Nàng thật ra làm sao có bản sự tự sát như vậy, chỉ là Ôn Mặc Vũ cảm giác như vị tiền bối kia sẽ không để cho mình chết nên dự định thử xem giá trị bản thân của mình đến đâu. Có vẻ như kết quả là đối phương thật lòng chỉ coi nàng là nô bộc, đùa nghịch nàng cũng chỉ vì niềm vui chốc lát.

“Trò đùa kiểu như vậy… Là người của Hợp Hoan Tông sao?”

Ôn Mặc Vũ lắc lắc đầu, nàng tuy là trưởng lão Vân Thánh Tông nhưng địa vị chỉ nằm ở hàng thứ chót. Bởi vì tính cách cao ngạo không chịu kết giao với ai khiến nàng không có đồng minh tại tông môn, và cũng chẳng có bất kỳ người thân quen nào bên ngoài cả. Một thân tu vi cũng có được nhờ vào trước đó nhận được truyền thừa từ một bí cảnh của Kết Đan hậu kỳ tu sĩ để lại đã giúp nàng từ Trúc Cơ hậu kỳ lên thẳng Kết Đan trung kỳ, và sau gần trăm năm vẫn không thể tiến đến hậu kỳ.

Cho đến khi nàng mạo hiểm ra khỏi mật thất tìm kiếm cơ duyên thì lại bị tập kích, trúng phong ấn thuật và đành trốn chui trốn nhủi như chuột cho đến nay.

“Thiên Đạo bất công…”

Ôn Mặc Vũ ngồi phịch xuống và khóc, nàng quăng thanh kiếm đi và hai tay liên tục đánh mạnh vào mặt đất.

Bạn đang đọc Phản Phái: Ta Ban Tặng Khí Vận sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.