Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoài anh ra ai cũng được.

Phiên bản Dịch · 1531 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Trên giang hồ có câu: Cái gì nên tới rồi sẽ tới, cái gì nên trả sớm muộn cũng phải trả!

Lúc Triệu Ngọc xuất hiện ở phòng làm việc của tổ trọng án ở phân cục Nhữ Dương, đội trưởng Miêu Ảnh cảm thấy cực kỳ bất ngờ, cực kỳ khiếp sợ.

“Oa! Đồng chí Triệu Ngọc, tôi thực sự phục anhanh rồi đấy!” Miêu Anh trợn to đôi mắt trong veo như nước, giơ ngón cái lên khen: “Lá gan của anhanh thực sự lớn hơn tôi nghĩ! Lợi hại đấy! Sao thế... Chẳng nhẽ hôm nay anhanh muốn đến phân cục của chúng tôi phá một trận à?”

Miêu Anh mặc một cái áo jacket sáng màu nhã nhặn, mái tóc đen cắt ngắn xinh đẹp, dáng vẻ cao gầy sáng láng.

Tuy Triệu Ngọc biết rõ tính cách quỷ quái của cô nhưng nhìn thấy mỹ nhân hào sảng trước mắt vẫn cảm thấy thoải mái, như được tắm gió xuân ấm áp.

Hắn ngây dại mất mấy giây rồi mới vui vẻ hàn huyên: “Đồng chí Miêu Anh nói gì thế? Cái gì mà phá mộttrận, nói cứ như tôi là lưu manh ấy! Chị Hàn Lộ (vợ Lương Hoan) đã gọi điện cho cô chưa? Lần này tôi tới, thực sự là có việc gấp mà!”

“Anh muốn hỏi thăm Lưu Bằng Phi?” Miêu Anh liếc qua thẻ cảnh sát và giấy tờ liên quan trong tay Triệu Ngọc, lạnh nhạt nói, “Không sai, trưởng khoa Hàn đúng là đã gọi điện cho tôi, có điều... Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ người đó là anh!”

Miêu Anh cố ý nhấn mạnh từ “anh”, điều này khiến Triệu Ngọc thấy hơi không ổn.

“Nếu đã là vậy, cô xem...” Triệu Ngọc thu lại đồ của mình, liếm môi khẽ nói: “Mong là đội trưởng Miêu tạo điều kiện cho! Hơn nữa, vụ án của tôi bây giờ có thể liên quan khá lớn đến Lưu Bằng Phi, nếu như việc hỏi cung của tôi có tiến triển, điều này cũng có lợi với việc điều tra của các cô mà đúng không?”

“Không được!” Ai biết được Miêu Anh lại trả lời dứt khoát như vậy, “Đồng chí Triệu Ngọc, đổi người khác tới đi! Ngoài anh ra... ai cũng được!”

Lời của Miêu Anh đã biến thành công kích cá nhân, ở đó có nhiều nhân viên điều tra như vậy, bọn họ đều đứng sau lưng Miêu Anh, dường như đang tạo thế cho Miêu Anh.

“Chà chà...” Triệu Ngọc cười chặc lưỡi, nói, “Đồng chí Miêu Anh, cái này là cô sai rồi! Án mạng quan trọng như vậy, nếu như bị chậm trễ, cô chịu trách nhiệm được sao?”

“Hừ!” Miêu anh hừ lạnh một tiếng, cười nói, “Mọi người đều là cộng sự, không cần phải dọa nhau! Muốn thẩm vấn phạm nhân của tôi, được thôi, đem giấy hợp tác điều tra chính thức tới, tôi tuyệt đối không cản!”

“Xem cô nói kìa, việc này không nên chậm trễ đâu!” Triệu Ngọc bắt đầu thuyết phục, “Đợi đến lúc có giấy rồi chỉ e là bỏ lỡ cơ hội mất! Thế này đi, để tôi thẩm vấn phạm nhân trước, giấy hợp tác điều tra tôi bổ sung cho cô sau được không? Hơn nữa, nể mặt chị Hàn Lộ, cô dù sao cũng nên nhường tôi chút chứ?”

“Tôi sẽ giải thích với trưởng khoa Hàn!” Miêu Anh nói khí phách, “Không có giấy chính thức, thì có là cục trưởng cũng không ra lệnh cho tôi được! Cho nên, đồng chí Triệu Ngọc, anh từ đâu tới thì quay về đó đi!”

Miêu Anh nói như vậy, tất cả các nhân viên điều tra đều cươi phá lên.

“Ôi, cô?” Triệu Ngọc tức giận, trong lòng chửi thề. Có điều, để đạt được mục đích, hắn vẫn kiềm chế lửa giận, tiếp tục năn nỉ, “Đội trưởng Miêu à! Hay thế này đi, cô nói điều kiện của cô đi, chúng ta thương lượng chút được không? Cô xem, phải thế nào thì cô mới cho tôi phỏng vấn phạm nhân?”

“Tôi chẳng cần gì hết!” Miêu Anh cười lạnh nói, “Chỉ cần là Triệu Ngọc anh thì sẽ không có thương lượng gì hết!”

“Cô... Tôi... Con...” Triệu Ngọc sắp không nhịn nổi nữa, nhất thời lỡ miệng chửi thề, “Miêu Nhân Phụng, cô đừng có khinh người quá đáng, vạn sự nên nhường nhịn chút, sau này còn gặp lại, Tần Sơn không lớn, chẳng biết sau này ai sẽ cần đến ai đâu! Cô làm thế này, thực sự trái với đạo nghĩa!”

“Đừng có nói mấy câu tiếng lóng giang hồ với tôi, tôi là đội trưởng đội cơ động, tôi đang làm theo luật, công bằng chấp pháp!” Miêu Anh dứt khoát nói.

Triệu Ngọc lắc lắc đầu.

Hắn không ngờ Miêu Anh này lại mềm không được cứng cũng không xong như thế, xem ra, cô ta quyết định cho mình ăn bế môn canh rồi.

Nhưng mà, Triệu Ngọc vốn là một con lừa cứng đầu, không đạt được mục đích sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được chứ?

Có điều, hôm nay ở địa bàn của người ta, cứng là chết ngay! Mềm thì người ta lại không cảm kích, như vậy... con ngươi Triệu Ngọc hơi chuyển động, than thở:

Được rồi!

Cô bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa!

Xem ra hôm nay ông đây phải ra chiêu lớn rồi!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đột nhiên cười lớn, làm cho tất cả các nhân viên điều tra đều không hiểu.

“Hô hô ha ha...” Triệu Ngọc dùng ngón út chỉ vào Miêu Anh nói, “Miêu Nhân PhụngMiêu Nhân Phụng à, tôi còn nghĩ cô là nữ trung hào kiệt, anh hùng hảo hán cơ đây! Hóa ra cũng chỉ là loại lo trước sợ sau mà thôi!”

“Hả? Anh có ý gì?”

Vừa nghe câu này, Miêu Anh lập tức vén ống tay áo lên. Nhân viên điều tra của tổ điều tra cũng làm nóng người, rục rịch ra tay.

“Hô hô ha ha...” Triệu Ngọc giả vờ ngoáy mũi, xoay xoay ngón út rất nhanh, cười nhạo, “Quên lời cô đã nói lúc huấn luyện cảnh sát rồi sao? Còn gặp một lần đánh một lần nữa chứ! Phi! Có giỏi thì tới đi...”

“Ai da!?” Lông may Miêu Anh dựng đứng lên, “Tên oắt con này, muốn chết à? Anh đang... gây sự đấy à?”

“Hừ! Khiêu khích thì sao? Cô cũng chẳng có gan như thế!” Triệu Ngọc rung vai bày ra bộ dạng muốn ăn đòn, cười nói, “Nhất định là cô sợ tôi rồi! Có phải bị tôi đánh phục rồi? Có giỏi thì tới đánh tôi đi?”

“Anh!”

Tay Miêu Anh đã nắm chặt lấy cái ghế, vốn dĩ cô ta muốn trực tiếp ném qua, nhưng đột nhiên cô ta dường như nhận ra gì đó, lại thả lỏng tay ra.

“A... Kích động tôi à!” Miêu Anh cười lạnh, “Oắt con ngu ngốc! Muốn tôi động tay ở cục cảnh sát, rồi nhân đó mà uy hiếp tôi, chà chà... Nghĩ hay đấy!”

“Miêu Nhân Phụng, Triệu Ngọc tôi đầu đội trời, lại sợ một người phụ nữ như cô sao?” Triệu Ngọc tiếp tục ồn ào, “Nào nào nào, hôm nay, chúng ta đánh một trận thật hay, dám không?”

“Triệu Ngọc, đừng dùng bài này!” Miêu Anh đã nhìn thấu Triệu Ngọc từ lâu, cười nói, “Anh đúng là con chó điên, tôi không điên với anh đâu!”

“Hô hô ha ha, Tôi vừa nói gì? Sợ tôi rồi, vẫn còn giả bộ cho có lệ à?” Triệu Ngọc tiếp tục cười nói điên cuồng, “Có điều, không tiện động tay cũng không sao, không dám dùng võ thì dùng văn cũng được nhỉ? Đấu võ mồm đi, ông đây không sợ!”

“Oắt con, anh dám cuồng...” Lúc này các nhân viên điều tra khác thực sự không nhịn nổi nữa, người trước người sau tranh nhau chen lấn, làm bộ muốn đánh, hận không thể đập cho Triệu Ngọc một trận điên cuồng.

Miêu Anh vừa thấy có chỗ không đúng vội vàng hét lên cản họ lại: “Đừng loạn nữa, các người mà động tay là bị hắn lừa đấy, đây là phòng làm việc của cục cảnh sát đấy!”

“Triệu Ngọc, anh đừng có đắc ý!” Miêu Anh anh cố nén lửa giận nói: “Anh có nói đến trời thì tôi cũng không để cho anh thẩm vấn phạm nhân! Tôi xem anh làm gì!”

“Hô hô ha ha...” Lần thứ hai Triệu Ngọc ngẩng mặt lên trời cười phá lên, “Cô vẫn không nhìn ra à? Ai quan tâm đến việc thẩm vấn phạm nhân? Miêu Nhân Phụng, cô nói đúng rồi, hôm nay ông đây muốn phá nát chỗ này ra! Hừ võ không dám, văn cũng không dám, theo tôi thấy, cô chính là một con rùa rụt đầu, mấy người tổ trọng án Nhữ Dưỡng dều là một lũ bỏ đi!!!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.