Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đó là lời thoại của tôi.

Phiên bản Dịch · 1666 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

"Bạn trai tôi tên Tàng Kiệt" Diêu Giai nói với Triệu Ngọc: "Anh ấy có mở một xưởng quần áo ở thành phố Lăng Vân! Gần đây, tôi không biết anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà rất hay hỏi mượn tiền tôi! Lúc tôi hỏi anh ấy, anh ấy cứ ấp a ấp úng, lúc thì nói Lão Di phẫu thật, lúc thì nói vòng vo đơn vị đang cần tài chính gì đó!"

"Cảnh sát Triệu, tôi rất sợ bạn trai tôi liệu có phải đang gặp phiền toái gì không?" Diêu Giai lo lắng nói:" Anh giúp tôi điều tra được chứ? Nếu có người xấu uy hiếp anh ấy, anh nhất định phải giúp anh ấy nhé!"

“Ừ ...”

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, trong lòng lại không ngừng mong đợi, nếu bạn trai của Diêu Giai là kẻ lừa đảo xấu xa, như vậy đối với hắn mà nói chắc chắn là một tin vô cùng tốt.

Vì thế, Triệu Ngọc thử hỏi một câu: "Diêu giai tiểu thư, điều tra thì điều tra được, nhưng... em cần phải chuẩn bị tâm lý đấy! Bạn trai em mở công ty ở bên ngoài, lại liên tiếp vay tiền em, dựa theo kinh nghiệm của anh, tuyệt đối không phải điều gì tốt đẹp... anh lo rằng... anh ta có thể là kẻ lừa đảo!"

"Không đâu!" Diêu Giai nghe vậy mỉm cười: "Tôi và Tàng Kiệt là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tiểu học trung học đều học cùng nhau, tôi rấthiểu anh ấy! Chắc chắn anh ấy có điều khó xử, mới nghĩ đến việc vay tiền của tôi! Hơn nữa, ba mẹ anh ấy đều ở Tần Sơn, cũng là chỗ thân quen với ba mẹ tôi nên sẽ không phải như vậy đâu!"

"Vậy... " Triệu Ngọc trợn mắt hỏi: "Anh ta đã mượn em bao nhiêu tiền rồi?"

"Ừm... tính cả những khoản linh tinh, khoảng tám chín vạn gì đó!" Diêu Giai trả lời.

"Ai ui, em cũng nhiều tiền nhỉ?" Triệu Ngọc lại hỏi: "Có quá không đó?"

"Đều đã đính hôn rồi, sớm muộn gì sau này...." Sắc mặt Diêu Giai hơi hơi đỏ lên, "Còn quá gì chứ?"

"Haizz... "Triệu ngọc lắc đầu: "Anh ta mượn tiền em nhiều như thế, em lại không hề hoài nghi! Tiểu thư Diêu Giai, em thật là có tấm lòng lương thiện!"

"Cho nên... " Diêu Giai cúi đầu nói: "Chuyện này, tôi nhờ cậy cả vào cảnh sát Triệu! Tiền bạc là việc nhỏ, tôi chỉ lo lắng anh ấy có gì nguy hiểm thôi!"

"Ừ, yên tâm đi!" Triệu Ngọc gật đầu: "Em đưa tư liệu bạn trai em cho anh, chuyện này, cứ để anh lo!"

Triệu Ngọc ngoài miệng thì bình thản đấy, nhưng trong lòng lại hận không thể ngay lập tức tra xét tường tận tên bạn trai của Diêu Giai, hơn nữa chắc chắn 100%, hắn ta là một kẻ lừa đảo, ác ôn, thậm chí phạm tội giết người! Như vậy, hắn mới có cơ hội theo đuổi Diêu Giai!

Lúc nói chuyện, bia đã bê đến nơi, Diêu Giai cũng không ngại, cùng uống với Triệu Ngọc, liên tục nói lời cảm tạ Triệu Ngọc. Nhìn người đẹp ở đối diện, cảm xúc của Triệu Ngọc liên tục thay đổi, giây phút đó, giống như tình yêu cuồng nhiệt của bản thân với Diêu Giai lại lần nữa quay trở về.

"Đi theo cảm giác, mau nắm bắt lấy giấc mộng trong tay...."

Dường như vừa hợp tình hợp cảnh, trong phòng riêng bên cạnh bỗng nhiên vang lên một bài hát. Mà trong bài lại có đúng câu “đi theo cảm giác”.

Triệu Ngọc, Diêu Giai, cùng với người đàn ông vạm vỡ mặt đỏ gắt ngồi bên cạnh, đều quay đầu nhìn về phía phát ra bài hát, nhưng phòng riêng lại treo rèm cửa, nên chẳng thể nhìn rõ được tình cảnh bên trong.

Không quá vài giây, âm thanh càng lúc càng lớn, người trong phòng riêng đều hát theo, người bên trong cũng khá nhiều, hơn nữa càng hát càng lớn, dần dần lại trở thành những tiếng gào thét kinh khủng, một bài hát hay, bị bọn họ biến thành thảm họa âm nhạc rồi:

"Đi theo cảm giác… mau nắm bắt lấy giấc mộng trong tay… tình càng sâu đậm thì lại càng ôn nhu…"

Bởi vì âm thanh thật sự quá lớn, làm cho khách hàng trong đại sảnh, tất cả đều ngưng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng hát.

Dần dần, động tĩnh trong phòng ăn càng lúc càng lớn, thậm chí còn có người đập cốc chén, bụp bụp, làm người khác cũng cảm thấy khó chịu.

Lúc này, ông chủ quán ăn cùng bà chủ và người hầu bàn đi tới đại sảnh, ông chủ cau mày, mồ hôi đầm đìa, trên mặt lại lộ ra một chút sợ hãi.

"Ông nhà, phải làm sao bây giờ?" Bà chủ lại khẩn trương có chút rối loạn.

Lo lắng nói: "Bằng không... chúng ta báo cảnh sát đi?"

Vừa nghe đến hai chữ báo cảnh sát, Triệu Ngọc theo bản năng cảm giác được cái gì đó. Ồ? Lẽ nào, mấy tên đang làm loạn trong phòng riêng kia định ăn cơm chùa sao?

"Báo cảnh sát thì có ích gì!" Ông chủ suy sụp hít vào một hơi, bất đắc dĩ xua xua tay.

Mặc dù người hầu bàn có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn bước vào bên trong: "Các anh các chị, các vị ăn có ngon miệng không? Còn muốn gì nữa không?"

"Ha ha ha... " trong phòng ăn phát ra một trận cười mỉa mai, có giọng nói ồ ồ: "Chúng tao ăn xong rồi, nhưng, chúng tao còn uống chưa đã! Ha ha… Đi theo cảm giác...”

Nói xong, mấy người ấy lại cao giọng hát tiếp.

Lúc này, khách hàng trong đại sảnh tất cả đều không nói năng gì, đối với những người trong phòng ăn này, cảm thấy vô cùng chán ghét.

Nhìn thấy tình cảnh này, ông chủ quán lẩu bất chấp, lao nhanh về phía phòng ăn, bà chủ kinh hãi kéo tay lại, nhưng không thể giữ được.

"Các vị! " Ông chủ hất rèm cửa, cao giọng nói: "Tôi đã nói rõ với ông chủ của các vị rồi, nhà hàng này là tài sản của tổ tiên gia đình chúng tôi, tôi sẽ không bán nó đâu! Xin các vị, sau này đừng làm phiền chúng tôi nữa được không? Như vậy đi, hôm nay tôi sẽ miễn phí bữa ăn này cho các vị, sau này chúng ta kết bạn với nhau được không?"

Nghe thấy những lời ông chủ nói, phần đông các thực khách đều lờ mờ hiểu được việc gì đang xảy ra, lại nhìn về phía bên trong phòng riêng.

Do vấn đề góc nhìn, mặc dù rèm cửa đã kéo lên, nhưng Triệu Ngọc vẫn không nhìn ra được tình hình bên trong phòng đó. Chỉ nghe thấy giọng nói ồ ồ đầy hơi rượu:

"Ông chủ à, ông thật là làm người khác mất hứng! Mấy anh em chúng tôi cũng không phải đến đây ăn cơm chùa, cũng không phải đến gây rối, chúng tôi chỉ là ăn xong rồi, muốn hát vài bài thôi! Sao vậy? Cản trở việc gì của ông sao?"

"Không phải " Ông chủ cố nén tức giận, nói "Các vị mỗi ngày đều ca hát như vậy, tôi làm sao mà làm ăn đây? Nếu không như vậy đi, mấy anh em, mấy vị đến phòng hát đối diện đi, tôi trả tiền cho mấy vị, như vậy được rồi chứ?"

"Ha ha ha..." Trong phòng phát ra một giọng nữ đầy quái gở: "Ông chủ, ông thật là hào phóng! Nhưng, chúng tôi không thích bầu không khí của phòng hát, chúng tôi chỉ thích hát ở đây thôi! Ha ha…đi theo cảm xúc… hãy đi theo cảm xúc. . . . . ."

Giọng nữ đầy quái gở kia đẫn đầu, những người khác lại cao giọng điên cuồng hét lên, lần này âm thanh càng lớn hơn nữa, vách tường dường như rung lên khiến người khác phải bịt tai lại. Hơn nữa, còn có kẻ đem bát đĩa cốc chén ném đi hết, tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt, khiến cho những ai nghe được đều phải khiếp vía.

Cuối cùng, có vài vị khách hàng chịu không nổi loại tạp âm này, cơm còn chưa ăn xong, vội vàng kêu phục vụ tính tiền.

Bên trong quán ăn to như vậy, người người đều cau mày khó chịu, lại có một người cao hứng khua chân múa tay, cười toe tóe.

Người này dĩ nhiên chính là Triệu Ngọc!

Trong tâm Triệu Ngọc đã bái phục Hệ thống Kỳ ngộ, thầm nói, thật sự là rất cảm tạ mày! Lũ lưu manh trong phòng ăn này, rõ ràng là để chuẩn bị đại lễ cho ông đây mà! Chỉ cần ông đây xử lý bọn chúng, chẳng phải sẽ càng có thêm điểm trong mắt của Diêu Giai sao?

Ha ha...

Triệu Ngọc càng nghĩ càng vui vẻ, nhưng, đang lúc hắn bắt đầu diễn vở kịch cảnh sát xử lý lưu manh, người đàn ông vạm vỡ mặt đỏ gắt ngồi kế bên kia đột nhiên chạy ra ngoài, sau đó đứng ngay ở cửa phòng ăn, hướng người vào bên trong cao giọng quát:

"Bọn mày nghe rõ cho tao đây, ai còn hát nữa, thì đừng trách tao không khách khí!"

Sau khi người này hét xong, cả quán ăn lặng ngắt như tờ!

Triệu Ngọc lại nóng nảy, gì thế này? Nói như vậy, thì làm sao mà giải quyết được chứ?

Hơn nữa đó… đó là lời thoại của tôi mà?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.