Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh tay của em có thể là bị gãy rồi!

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Sáng sớm hôm huấn luyện cảnh sát thứ tư, Triệu Ngọc mở được quẻ “Khảm Cấn”. Quẻ văn viết, Khảm nước Cấn Lôi, sấm sét trong nước, chủ âm đùa dương, cỏ mềm loạn cành, dây dưa sờ thanh.

“Sấm sét trong nước” này, nghe có vẻ rất có sức công phá, khiến Triệu Ngọc mơ hồ cảm thấy, hôm nay có phải là sẽ xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa không? Phải cẩn thận mới được.

Hắn nhìn thời khóa biểu, ngày hôm nay cơ bản đều là các tiết thực tiễn. Đặc biệt là buổi sáng, còn có cả tiết bắn súng! Đối với một tên lưu manh thường xuyên bị cảnh sát truy đuổi mà nói, có thể sờ được vào khẩu súng luôn là tâm nguyện của hắn.

Trong tổ trọng án, cảnh sát được trang bị súng lục. Nhưng trong cục quản lý súng ống nghiêm ngặt, thường thì chỉ khi nào thực hiện nhiệm vụ đặc biệt mới có thể dùng súng. Triệu Ngọc đã tới lâu như vậy, mà vẫn chưa được sử dụng lần nào.

Bây giờ có cơ hội sờ vào súng, liền muốn lên lớp nghịch một chút. Tuy là trong quẻ nói tới bốn từ “Sấm sét trong nước”, dường như là biểu thị điều gì đó nguy hiêm, nhưng mà sự yêu thích với súng ống vẫn khiến cho Triệu Ngọc tiến về phía trước.

Sáng sớm, hắn đã giục Lan Bác và Hồ Bân sớm đến lớp bắn súng.

Nhưng mà, lúc ba người đến nơi rồi mới biết, bởi vì sân tập bắn nhỏ hẹp có hạn, không thể đáp ứng hết như cầu của mọi cảnh sát. Cho nên, tổ trọng án quyết định, phân ra làm hai tổ, một tổ ở lại sân tập bắn, một tổ thì đi học khóa bắt tội phạm bằng tay không trước, sau đó hai tổ thay phiên nhau.

Không may là, ba người Triệu Ngọc lại ở tổ sau. Có điều, đối với lớp bắt tội phạm bằng tay không mà nói, Triệu Ngọc cũng cảm thấy rất mới mẻ, dù sao thì cũng thích hơn học mấy lớp lý luận, học một chút cũng không tệ!

Ba người đi theo các học viên khác đến phòng luyện tập. Người giảng cho bọn họ vẫn là một huấn luyện viên cơ bắp, da ngăm đen, Hồ Bân ở phía dưới vẫn còn đang đùa giỡn, nói thầy giáo này phải tên là Lan Bác mới đúng!

Kỳ thực, đối với huấn luyện viên mà nói, một tuần lễ phải giảng biết bao nhiêu là bài giống nhau, lần này huấn luyện cho điều tra viên bọn họ cũng theo quy trình cũ, tất cả đều đi theo quy trình.

“Các điều tra viên.” Sau khi mở đầu, huấn luyện viên vào thẳng chủ đề chính: “Đối với điều tra viên trinh sát hình sự như chúng ta mà nói thì thường có những tình huống đối mặt trực tiếp với tội phạm, những tên tội phạm này có đủ loại, có kẻ xấu hung dữ, cũng có kẻ lưu manh sâu rượu!

“Mục đích của chúng ta là bắt được những tội phạm này, vì lẽ đó chúng ta cần nhanh chóng nắm bắt được phương pháp khắc chế. Mà thuật bắt tay không vừa hay là một sự lựa chọn tốt. Cho nên, hôm nay tôi sẽ giới thiêu cho mọi người vài loại bắt tội phạm bằng tay không đơn giản, mong mọi người chú ý!”

Nói xong, huấn luyện viên liền biểu diễn. Động tác đầu tiên là các loại thuật tay không ép hầu với bấm cùi tay.

Để tăng cường hiệu quả, huấn luyện viên còn tìm vài học viên cảnh sát, để bọn họ đóng vai kẻ xấu, giảng giải vừa thực hành luôn.

Những học viên cảnh sát này thường làm trợ thủ cho huấn luyện viên, cũng là quen tay làm nhanh, biểu diễn vừa chân thực vừa đẹp mắt, khiến cho các điều tra viên vỗ tay không dứt.

Lúc đầu, Triệu Ngọc còn nhìn say sưa, nhưng xem lâu liền nhìn ra nhiều chỗ hổng.

Không thể phủ nhận là, nếu nắm được thuật bắt tay không, thực sự có thể nhanh chóng đạt được mục đích khắc chế kẻ xấu. Nhưng tiền đề quan trọng ở đây là số người.

Nếu là trong tình huống một chọi một, thuật bắt tay không có thể thắng.

Nhưng nếu kẻ xấu không chỉ có một thì sao? 2 tên, 3 tên hay là một đám? Anh vừa bắt được một tên, tên khác lại xông lên, vậy phải làm sao?

Đối với Triệu Ngọc từ nhỏ đã trà trộn giang hồ, trải qua vố số những trận giang hồ ẩu đả mà nói, ở trong những trận chém giết bạt mạng như thế, căn bản không có cơ hội dùng thuật tay không!

Chính là bởi vì như vậy, Triệu Ngọc mới tôn thờ bạo lực đến thế, trong lúc ẩu đả, chỉ có duy nhất kẻ ra tay càng hung tợn và tàn bạo mới là kẻ thắng.

Triệu Ngọc cảm thấy, đối với những tên tội phạm loại cực kỳ tàn bạo như thế, so với việc mạo hiểm tính mạng dùng thuật tay không thì chẳng bằng ra tay manh từ đầu để chiếm lợi thế,

nhanh chóng khiến đối thủ mất năng lực chiến đấu! Tên nghi phạm ở vụ côn điện lần trước là như thế, trong tay hắn có dùi cui điện cao áp, nếu như anh còn dùng thuật tay không với hắn thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Ngoài ra, Triệu Ngọc nhìn huấn luyện viên trước mắt, tuy là động tác rất đẹp, nhưng một số chiêu lại không thể thực hiện trên thực tế, chỉ là khoe khoang.

Nếu đổi lại là hắn giúp huấn luyện, chỉ e là hấn luyện viên này gặp rắc rối rồi, nhất định không dễ dàng khắc chế được như thế.

Lúc đó, Triệu Ngọc không nhịn được suy nghĩ muốn bước tới tìm cớ gây sự. Muốn so chiêu với vị huấn luyện viên này một hồi, xem xem thuật tay không của anh ta lợi hại, hay là phương pháp của mình lợi hại.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở đây dù sao cũng là dạy học, huấn luyện viên cũng chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của anh ta thôi, căn bản là không đáng phân cao thấp với người ta. Vẫn là đợi tiết học kết thúc xong đi chơi bắn súng vui hơn.

Bởi vì là tiết thực tế, sau khi giảng xong hai phương pháp, huấn luyện viên để các điều tra viên tự do luyện tập.

Triệu Ngọc vốn dĩ muốn thí ngiệm mấy phương pháp trên người Lan Bác, nhưng tiểu tử này cực kỳ giảo hoạt, hắn biết Triệu Ngọc định giở trò, liền nhanh chóng ôm bụng chạy đi WC rồi! Triệu Ngọc chỉ có thể chọn Hồ Bân thật thà thôi.

Hồ Bân cao to khỏe mạnh, cũng không sợ bị Triệu Ngọc dày vò, hai anh em người ép cùi tay tôi khóa hầu, chơi đến khi mệt mỏi.

Ai biết, ngay lúc Triệu Ngọc dùng lực ấn cánh tay Hồ Bân, ngẩng đầu lên lại đột nhiên thấy

Oa...

Triệu Ngọc chỉ nhìn một cái, mắt bỗng sáng lên như tuyết.

Ai ui, con bà nó chứ!

Xinh thế?

Nhìn thấy có một cô gái nhẹ nhàng đi qua giữa đám người, cô gái ấy cao khoảng 1m70, vóc người yểu điệu, đường cong lả lướt! Cô ta đeo một cái khuyên tai đầu nấm, mái tóc đen bóng mượt. Lại nhìn lên gương mặt của cô gái ấy, khuôn mặt thanh tú, , lông mày rậm mắt to, mũi ngọc tinh xảo, đi lại vài bước giống như, toàn thân tỏa ra sự nhẹ nhàng khoan khoái.

Tất cả các học viên đều mặc cảnh phục, chỉ có duy nhất cô gái này mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, vừa có cá tính lại vừa có sức sống.

“Chị Anh, đến rồi à!” Một người trong đám lên tiếng chào hỏi.

Cô gái khẽ gật gật đầu, tiện đà đi về phía máy uống nước nhận lấy ly nước, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Lúc cô ấy uống nước, có một vệt nắng vừa vặn rơi trên người cô ấy, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rõ mấy giọt nước lăn xuống từ môi cô ấy xuống cái cổ trắng như ngọc rồi chui vào trong áo.

Oa...

Triệu Ngọc nhìn đến khô khốc cả miệng, trợn cả mắt, ba hồn như mất đi bảy phách, trái tim nhỏ bé lại không nghe lời đạp loạn cả lên.

“Anh Ngọc!” Lúc này, Hồ Bân ở dưới không nhịn được đói, “Anh Ngọc à, chúng ta thương lượng một chuyện được không? Anh có thể bỏ tay ra trước không, em nghĩ... cánh tay của em có thể… bị gãy rồi!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.