Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ khẩn cấp

Phiên bản Dịch · 1683 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Chủ chín tớ một, quy củ giang hồ!” Ở một nơi tối tăm trong con hẻm Ngọc Khê, Triệu Ngọc đang phổ cập cái gọi là quy củ giang hồ cho những tên côn đồ. “Tôi là ông chũ, còn các người là người làm việc, vì vậy dưới tình huống bình thường, tôi lấy chín còn mấy người lấy một!”

“Nhưng vì đây là lần đầu hợp tác, còn bình thường thì sẽ phân chia lợi ích như thế, cho nên, để thể hiện thành ý của mình, tôi đồng ý chia cho các người hai phần. Ừm, ở đây có hơn 17 vạn, hai phần là 3 vạn 4.” Triệu Ngọc lấy từ trong túi ra năm xấp tiền mặt, trinh trọng nói: “Đây là 5 vạn, các cậucậu tổng cộng có 5 người, chia dễ hơn! Tiền đưa thêm là để các anh em dùng uống rượu! Các người…có ý kiến gì hay không?”

Nhóc Tóc Vàng đã sớm chờ đến choáng váng, bọn họ tưởng sẽ có một trận ẩu đả chờ đợi mình. Ai biết, vị cảnh sát ma quỷ này lại không có đánh người, trái lại còn chia tiền cho bọn họ! Chuyện này không phải là trên trời rơi xuống đĩa bánh sao, hay là có ý gì khác?

“Quá nhiều, quá nhiều rồi, lần trước ngài cho 10 ngàn, buổi sáng còn cho thêm 2 ngàn.” Nhóc Tóc Vàng cảm ơn đại ân đức: “Tôi thấy, ngài vẫn nên lấy lại bớt đi! Thật sự cho nhiều quá rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Bọn côn đồ bên cạnh vừa liếm môi, vừa nói phụ họa theo: “Không thì cho ba vạn đi, vừa đủ! Chúng tôi cũng không có tác dụng gì quá lớn mà!”

“Bớt nói nhảm đi!” Triệu Ngọc nghiêm mặt lại: “Đưa cho các cậu thì các cậu cứ lấy đi. Tôi không ngại nói cho mấy cậu biết, nếu sau này các cậu đi theo tôi, sẽ có những cơ hội như vậy, bảo đảm tốt hơn so với việc các cậu trộm gà bắt chó ở trong đường hẻm này!”

“Vâng vâng vâng!” Nhóc Tóc Vàng nhanh chóng chắp tay lại: “Chúng ta thực sự là đã gặp được quý nhân! Sau này chúng ta hãy lăn lộn cùng với lão đại, có chuyện gì, anh cứ sai bảo chúng tôi! Bảo đảm là có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối!”

“Đúng! Đại ca xin nhận một lạy của bọn tiểu đệ!” Nói rồi, mấy người anh em này thật sự chuẩn bị cúi lạy.

Triệu Ngọc vội vàng cản bọn họ lại, quát lên: “Được rồi, đừng làm những thứ vô bổ đó, kiếm được tiền vào tay mới có tư cách giảng nghĩa khí. Theo tôi lăn lộn, các người sẽ không phải chịu thiệt thòi!

“Có điều nói nói đi cũng phải nói lại, tên con nhà giàu kia không phải là kẻ tầm thường, nếu hắn để bụng muốn thật sự điều tra, có lẽ sẽ tra ra các cậu! Vì vậy, trong vòng một tuần tới, các cậu tốt nhất ra ngoài chơi đi, có về quê thì về một chuyến, tạm thời không nên hoạt động ở đây, chờ hết đoạn thời gian này rồi lại trở về!”

“Được! Tất cả đều nghe theo lời đại ca!” Mấy tên côn đồ lần lượt gật đầu.

“Đồ ngốc.” Triệu Ngọc cầm xấp tiền đập lên đầu Nhóc Tóc Vàng: “Tôi là cảnh sát, sau này trước mặt người khác, không thể nói chúng ta quen biết, hiểu không? Còn gọi đại ca? Sợ tôi sống lâu quá à?”

“Ồ… đúng đúng đúng!” Nhóc Tóc Vàng hiểu ra, lúc này sửa lại lời nói: “Vậy chúng tôi vẫn gọi ngài là cảnh sát nha, đại ca?”

Bốp!

Nhóc Tóc Vàng lần thứ hai lãnh một cái tát, mọi người cười ha ha. Sau đó, dưới sự chỉ của Triệu Ngọc, mấy người chia tiền, rồi giải tán.

Trên đường trở về, Triệu Ngọc vẫn suy nghĩ chuyện liên quan tới Diêu Giai.

Không biết tại sao, đến thời điểm này, hắn theo đuổi tình yêu chấp niệm ngày xưa, không còn kiên định chấp nhất giống như trước, không phải bị tên nhà giàu làm rối, cũng không phải bởi vì Diêu Giai nói mình đã có bạn trai, mà là Triệu Ngọc cảm thấy, Diêu Giai ở trong thế giới này, cùng Diêu Giai mà mình biết trước kia, tính cách tương phản quá nhiều!

Diêu Giai đã từng có mối quan hệ yêu đương sống chết sống chết khó rời kia là người có tính cách thoải mái thẳng thắn, dám yêu dám hận, chỉ cần nhận định được việc gì thì sẽ không bao giờ chùn bước, đến chết cũng không thay đổi! Triệu Ngọc ở bên cạnh cô ấy, cảm thấy cả cuộc đời đặc sắc, hưng phấn giống như hút thuốc phiện vậy, cuộc sống rất có cảm giác tồn tại.

Nhưng Diêu Giai làm y tá trưởng thì ngược lại, có thể thấy, Diêu Giai này thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, có chút khí chất của đại gia khuê tú! Tuy rằng cô ấy xinh đẹp thiện lương, phẩm hạnh đoan chính, thế gian hiếm có. Có thể thấy Triệu Ngọc đối với những cô gái như công chúa nhỏ này, đặc biệt không thích hợp.

Bởi vậy, hắn đối với chấp niệm theo đuổi Diêu Giai dần dần sinh ra hoài nghi. Có phải sự lựa chọn của chính mình, bản thân đã sai lầm hay không? Diêu Giai này cũng không phải là Diêu Giai mình khổ sở tương tư trước kia, giống như tên lưu manh Triệu Ngọc trước mắt, cũng không phải là cảnh sát Triệu Ngọc nguyên bản.

Mang theo cảm giác mâu thuẫn sâu sắc này, Triệu Ngọc cất tiền mình có được, rồi quay lại cục cảnh sát.

Lúc này đã là hơn 4 giờ chiều, vừa vào cửa chính văn phòng tổ A, thật giống như tái hiện lại ngày xưa, Triệu Ngọc lại nhìn thấy cảnh tượng bận rộn.

Điều tra viên giống như bay qua bay lại, điện thoại cũng không ngừng vang lên.

Ai?

Sao lại như vậy rồi?

Triệu Ngọc nhìn về phía bảng trắng, trên mặt bảng dán đầy tư liệu, không còn nghi ngờ gì nữa, tổ trọng án lại nhận được vụ án rồi!

Hắn ba bước gộp làm hai bước đến phía trước bảng trắng thì đứng lại quan sát, thấy ngay chính giữa dán một tấm hình thi thể vô cũng thê thảm, thì thể mập mạp đã trắng bệch, gần như không còn nhìn ra hình dạng nữa rồi.

Bên phải bức ảnh dùng bút dạ viết vài chữ: Thi thể chết chìm ở đập chứa nước Tần Sơn.

A…

Triệu Ngọc nhớ lại, ngày đó trường khoa vương phi của khoa giám định đã nói, từ đập chứa nước Tần Sơn chuyển đến một thi thể. Xem ra, sau khi giải phẫu tử thi, đã chứng thực được đây là một vụ án giết người, vì vậy nên đã lập án điều tra!

Vụ án người chết chìm ở đập chưa nước Tần Sơn!

Có chút thú vị!

Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn manh mối ghi chép trên bảng trắng, trong lòng vui mừng suy nghĩ, ha ha ha… Ông đây lại có cơ hội kiếm tiền nữa rồi! Hung thủ ơi, ngươi không chịu thắp hương bái Phật, nên gặp thần thám Triệu ta đây, bảo đảm ngươi không chố chạy trốn, chính mình nên ở nhà tắm rửa sạch sẽ, chờ ông đây mang theo còng tay tới tìm ngươi, ha ha ha…

“Ngọc ơi! Cuối cùng cậu cũng đã trở về…” Nhìn thấy Triệu Ngọc, quyền tổ trưởng tổ A Bành Hân vội vàng cầm lấy một văn kiện, vội vã bước tới: “ Tiểu tử nhà cậu có phải muốn đối nghịch với quyền tổ trưởng là tôi hay không? Tôi đi làm ngày đầu tiên cậu liền biến mất? Tôi không phải là Lưu Trường Hổ, cuống lên như đàn bà, tôi thật sự còn tưởng cậu bỏ bê công việc!”

“Ngại quá, ngại quá!” Triệu Ngọc biết Bành Hân đang nói đùa, vội vàng vò đầu nói: “Tôi hôm nay đến bệnh viện nhìn hai bà cô kia, thuận tiện còn kiếm được 10 vạn nữa!”

“Đừng có nhiều lời nữa!” Bành Hân làm sao mà tin được, cô chỉ tay về phía bàn làm việc ở xa xa, nói: “Trong đội chúng ta mới được phát di động mới nhất, cậu qua chỗ Lý Bối Ny, ở đó nghiên cứu cẩn thận các thủ tục thao tác, đây không phải là chuyện đùa, nhất định trong thời gian nhanh nhất, nắm giữ hết các chức năng của điện thoại di động. Ừ…

Nói rồi, Bành Hân đưa cho Triệu Ngọc mốt tờ giấy: “Đây là hiệp nghị bảo mật, nhanh kí nó đi! Sau nady tuyệt đối đừng bao giờ nói lại với tôi cái gì mà di động không có tín hiệu hoặc là không nhận được tin nhắn linh tinh vớ vẩn! Quy định sử dụng di động đã nói rõ bên trong đây rồi, nếu như vi phạm, không nói đến vấn đề kỉ luật xử phạt, nghiêm trọng hơn còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

“Ồ…chuyện tốt, chuyện tốt!” Triệu Ngọc không hề để ý gì mà cầm bút lên kí tên, kí xong thì vôi vàng chỉ vào bảng trắn hỏi: “Đại tỷ, có phải là vụ án mới? Vụ án người chết chìm ở đập chứa nước Tần Sơn, tên gọi này rất thô bạo, như thế nào, có cần tôi đi điều tra không?”

“Ừm…cái này ấy à!” Bành Hân chậc lưỡi, lời nói có chút làm khó dễ: “Ngọc à! Chuyện vụ án, trước tiên cậu đừng bận tâm, chỗ tôi còn có nhiệm vụ này khẩn cấp hơn, cần cậu đi làm đây!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.