Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Va chạm rồi! Va chạm rồi!

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Báo cáo tổng bộ!” Triệu Ngọc cầm lấy chiếc điện thoại đã vỡ của mình, nói bên tai của mấy tên ăn vạ: “Ba tên nghi phạm đã sa lưới rồi, xin tổng bộ viện trợ! Đúng… đang trong quá trình truy bắt, ba tên nghi phạm đã phản kháng rất mạnh mẽ, đánh lén cảnh sát, ra tay hung ác, khiến tôi và tổ trưởng bị trọng thương, vâng vâng vâng, nên điều xe cứu thương đến thì càng tốt!”

Lời nói của Triệu Ngọc đúng là hơi quá, đương nhiên ba tên ăn vạ kia không tin. Nhưng mà, lúc bọn họ nhìn thấy thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc, và cả bộ đồng phục cảnh sát Khúc Bình vừa lấy xuống khỏi xe liền không còn nghi ngờ gì nữa.

“Sĩ… sĩ quan cảnh sát!” Tên béo là đầu xỏ của nhóm ăn vạ, mặt hắn ta sầm xuống nói với Triệu Ngọc: “Chỉ có mình anh đánh người, chúng tôi đều nhìn thấy hết! Chúng tôi không hề đánh lén cảnh sát!”

Bốp!

Triệu Ngọc không hề do dự, đập một cái lên thóp đầu của tênbéo, đánh Tên béo cho hắn ta đau đến nhăn răng.

“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi!” Triệu Ngọc quát: “Tôi với tổ trưởng của chúng tôi bị các cậu đánh tới trọng thương cả rồi, nói cho các cậu biết, tổ trưởng của chúng tôi ngoại trừ bị bệnh tim và huyết áp cao ra, còn bị tiểu đường đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị khó thở! Các cậu ấy, vẫn nên nói ít lại đi, đợi đến bệnh viện, chúng tôi làm năm sáu cái xét nghiệm rồi hãng nói! Các cậu cũng to gan quá nhỉ, dám đánh lén cảnh sát… đánh lén cảnh sát này… đánh lén cảnh sát này…”

Mỗi một câu “Đánh lén cảnh sát này…” Triệu Ngọc lại đánh hắn ta một cái, tuy không mạnh nhưng cũng làm mặt tên béo đỏ hết cả lênTên béo!

“Đại ca à, anh có thể đừng vô lý như vậy được không?” Tên béo cắn răng nói: “Chúng em thật sự không đánh lén cảnh sát mà? Là cảnh sát các anh đánh người, chúng em đều là những người dân lương thiện vô tội!”

Bốp!

Lần này, Triệu Ngọc lại không dùng tay đánh nữa, mà lấy chân đạp tên béo xuống đất, sau đó đá liên tục mười mấy cái cái, đến khi hắn ta kêu xin khoan dung, mới dừng chân lại.

Nhìn thấy sự hung bạo của Triệu Ngọc, tên gầy và tên mặc đồ thể thao đều cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.

Sau một trận thượng cảng tay hạ cẳng chân tên béo bị đánh đến mê muội, cả người run run giống như giật điện.

“Để tôi xem, các cậu chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không!” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nói với tên béo: “Tôi giúp các cậu phân tích tình hình trước mắt một chút nhé! Nghe cho rõ đây, tôi với tổ trưởng của chúng tôi đúng lúc đang truy nã hung thủ giết người bỏ trốn, nhưng giữa đường, ba người các cậu lại chạy ra, ngăn xe chúng tôi lại, cản trở chúng tôi vây bắt hung thủ. Sau đó, các cậu lại đánh lén cảnh sát, làm hai người chúng tôi bị thương…”

Triệu Ngọc vuốt ve thóp đầu tên béo, dọa hắn ta phải giật mình.

“Các cậu hiểu pháp luật như vậy, vậy cậu nói tôi nghe, trước tiên không nói đến các cậu có khả năng là tội phạm giết người hay đồng phạm, chỉ nói đến hai tội gây trở ngại công vụ và đánh lén cảnh sát, các cậu có gánh nổi không? Đương nhiên các cậu cũng có thể tìm luật sư kháng án, nếu có thể thắng chúng tôi thì sẽ không phải ngồi tù. Nhưng, nếu như lúc này, bệnh tim của tổ trưởng chúng tôi tái phát, vậy… chậc chậc… các cậu sẽ không chỉ có mỗi tội đánh lén cảnh sát nhưvậy đâu!”

Nghe qua phân tích của Triệu Ngọc, ba tên ăn vạ đều trợn tròn mắt. Đến giờ phút này, bọn họ mới lĩnh ngộ được, cái gì mới là cảnh giới cao nhất của ăn vạ!

Nói trắng ra, những tên ăn vạ này chỉ là mấy tên vô lại tép riu không có chỗ dựa, hoàn toàn không giống với những tên côn đồ có tổ chức có bang hội. Vừa gặp phải tên ngang hơn mình thì mấy chiêu trò đã chuẩn bị đều mất hết tác dụng.

Tên béo bị đánh tới mặt mày đỏ tía cả, cuối cùng cũng sửa miệng năn nỉ Triệu Ngọc:

“Đại ca, đại ca… Chúng em sai rồi! Anh đại nhân đại lượng, tạm tha cho chúng em lần này đi! Chúng em không dám nữa đâu!

Nghe như vậy, Triệu Ngọc quay đầu nhìn Khúc Bình một cái, dĩ nhiên Khúc Bình chẳng biết phải nói gì rồi.

Khi đó, Khúc Bình vốn tưởng Triệu Ngọc sẽ gật đầu, sau đó chuyện này cứ vậy mà kết thúc.

Nhưng không, điều mà Khúc Bình không bao giờ tưởng tượng được là Triệu Ngọc lại giơ tay lên, tát một cái lên mặt tên béo! Cái tát này nặng hơn mấy lần trước không biết bao nhiêu lần, tên béo suýt chút nữa bị tát tới tắc thở rồi!

“Này?” Khúc Bình kinh ngạc, lên tiếng ngăn lại.

Nhưng Triệu Ngọc không hề để ý mà đưa tay nắm cả tên béo và tên mặc bộ thể thao lên,

Túm hai tên đến cạnh chiếc Subaru hét lên:

“Xong rồi! Xong con bà mày rồi!” Triệu Ngọc chỉ vào của chiếc xe: “Nhìn thấy chưa? Các cậu làm hỏng xe của tổ trưởng chúng tôi rồi, xe mới đó! Chuyện này tính sao đây?”

“Hả!?” Tên mặc bộ thể thao trợn mắt như muốn lòi cả con ngươi ra ngoài, hắn ta vội vàng giải thích: “Đại ca à, chưa… chưa hỏng mà? Anh xem, một vết xước nhỏ cũng không có mà?”

Bởi vì tên mặc bộ thể thao có kỹ năng va chạm khá cao siêu nên tuy rằng bay ra rất hiên ngang, nhưng lại không làm trầy chút sơn nào, đến cả một vết xước cũng không có!

“Đi con bà mày đi!” Triệu Ngọc lại đá một cước, tên mặc bộ thể thao liền bay ra ngoài. Tay phải hắn cầm đầu tên béo, ấn đầu Tên béo xuống trước mui xe, quát to: “Mắt mù à? Vết xước to như vậy mà không nhìn thấy sao? Muốn trốn đúng không?”

“Không không không…” Tên béo run run vỗ nhẹ mui xe, khóc không ra nước mắt nói: “Đại ca, đại ca, em bồi thường, em bồi thường, em bồi thường được chưa!!”

Nghe nói vậy, Triệu Ngọc cuối cũng cũng buông lỏng tay. Mà tổ trưởng Khúc Bình lúc đó, đã cứng họng luôn rồi! Cô ta đến bây giờ vẫn không hiểu nổi, sao Triệu Ngọc lại có thể sử dụng thủ pháp ăn vạ này một cách thuần thục như thế chứ?

Bánh xe lăn đều, sau khi chiếc Subaru màu trắng đã chạy được một đoạn, Triệu Ngọc mới đưa 2000 đồng của mấy tên ăn vạ kia cho Khúc Bình.

Đây quả thực là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, 2000 đồng, đúng là số tiền mà đám ăn vạ kia đòi hỏi, giờ thì hay rồi, chẳng những bọn họ không được đồng nào mà còn mất luôn hai nghìn nữa!

Có điều, tổ trưởng Khúc Bình làm sao có thể nhận loại tiền này, ngay lập tức lắc đầu, kiên quyết không nhận.

“Vậy được!” Triệu ngọc đã sớm biết cô ta sẽ không nhận, liền cầm đút vào túi, nói: “Nếu chị đã không cần, vậy để hôm khác cùng nhau uống rượu, nếu tiện thì mời cả anh rể tới!”

Khúc Bình gật gật đầu, sau lại lắc lắc đầu, một câu cũng không nói, trong lòng cô ta vẫn còn đang rối bời, vừa muốn kiên quyết chống lại hành vi dã man của Triệu Ngọc, nhưng cũng không thể không ngầm thừa nhận việc Triệu Ngọc dùng bạo lực xử lý vấn đề rất thành công!

“Tổ trưởng Khúc.” Hình như Triệu Ngọc đa đoán được tâm trạng của Khúc Bình, cười nói với cô ta: “Nói thật, người khác không động chạm tới tôi thì tôi cũng không chạm tới họ, thật ra, bạo lực cũng là yếu tố thiết yếu để bảo vệ chữ “lý”, yên tâm đi! Tôi làm việc tự biết chừng mực!”

Sau khi trở về đường Thuận Phong,Triệu Ngọc đến ngân hàng đi đổi ngân phiếu trước. Tính luôn cả số tiền Thiệu gia Dĩnh đã tặng lúc trước, tiền thưởng hôm nay và cả tiền lấy được từ đám người ăn vạ, tổng tài sản của Triệu Ngọc đã vượt qua con số mười vạn.

Không ngờ rằng, trong vài ngày ngắn ngủi như vậy, hắn đã kiếm được nhiều tiền thế, ngoài từ việc bản thân hắn may mắn ra, Triệu Ngọc không tránh khỏi việc liên tưởng tới Hệ thống Kỳ ngộ.

Có lẽ nào, số tiền có được này, có liên quan tới Hệ thống Kỳ ngộ không?

Cuối cùng, lúc hắn cầm quyển bút ký lật xem lại, đúng là có một một phát hiện… kinh ngạc!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.