Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm then chốt bị lãng quên

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Nhìn thấy trường trung số hai Tần Sơn trang nghiêm, cổng trường to lớn, bước chân của Triệu Ngọc dường như nặng nề hơn, do dự không muốn đi tiếp.

Trường trung học Tần Sơn đứng đầu không chỉ là ở thành phố này, mà còn đứng đầu cả tỉnh, là một ngôi trường rất danh tiếng! Bao nhiêu người vì muốn vào đây học mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Triệu Ngọc có chết cũng không nghĩ là Khương Hiểu Tình lại học ở đây! Hơn nữa, năm nay cô bé mới học đầu năm thứ ba, còn nửa năm nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi!

Hắn càng không ngờ là, Khương Hiểu Tình không dám để cho ba đi họp phụ huynh không phải là vì cô bé học không tốt, mà là vì… quá tốt!

Hóa ra, Khương Hiểu Tình lại là một học sinh trung học xuất sắc, chưa có kỳ thi nào đứng ngoài top ba.

Con nhóc này cũng rất cá tính, không thích học thêm buổi tối ở trường với giáo viên mà chỉ thích ở nhà tự học. Thầy giáo cũng không dám làm gì loại học sinh xuất sắc như thế này, bèn gọi điện cho ba Khương Hiểu Tình hỏi thăm một chút rồi liền đồng ý cho cô bé học ở nhà.

Nhưng mà, thầy giáo cũng không biết, người mà Khương Hiểu Tình gọi là “ba” cũng là giả. Trước Triệu Ngọc, con nhóc này đã có lịch sử nhờ N người đóng giả phụ huynh.

Cô bé không đi học buổi tối, chính là để đi tới tiệm net học làm hacker, tự mày mò thành tay trộm tài khoản thuần thục. Tuy là vậy, nhưng kết quả học tập của cô bé lại chưa từng sa sút, cho nên vẫn chưa bị trường học và phụ huynh phát hiện.

Kết quả học tập và năng lực của Khương Hiểu Tình khiến Triệu Ngọc vừa xấu hổ vừa tự ti mặc cảm, không biết làm sao, vừa bước chân vào cổng trường, hắn liền có cảm giác tim loạn nhịp, đột nhiên đập rất nhanh, mồ hôi lạnh ứa ra. Trước đây lúc hắn tới địa bàn của kẻ khác cũng chưa từng hồi hộp như vậy.

Giây phút đó, hắn thực sự rất hối hận, hối hận rằng bản thân không nên tới giả làm ba cô bé.

Án chặt tay đang trong thời gian cấp bách, hắn vốn dĩ chẳng có chút tâm tư nào cho việc này. Nhưng mà, giây phút Khương Hiểu Tình hạ bài lại khiến con người già đời như Triệu Ngọc cũng phải câm nín.

Khương Hiểu Tình nói: “Chú nghĩ cẩn thận đi, thực ra bây giờ chúng ta đang đứng trên cùng một chiếc thuyền, nếu như chú không giúp cháu đi họp phụ huynh, chuyện cháu đi trộm sẽ bị lộ, chuyện của cháu bị lộ, chú cũng không kiếm được tiền nữa! Hơn nữa, chú còn có khả năng bị liên lụy, bởi vì chú là… cảnh sát!”

Nước đi này đã hạ hạ gục Triệu Ngọc! Đương nhiên, Triệu Ngọc có thể sống chết không nhận, rũ bỏ quan hệ. Nhưng nếu như thế, bản thân hắn cũng chẳng còn lợi lộc gì!

Triệu Ngọc chẳng còn cách nào khác đành miễn cưỡng sắm vai ông bố bất đắc dĩ.

“Không sao đâu.” nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của Triệu Ngọc, Khương Hiểu Tình khuyên hắn: “Chỉ là họp phụ huynh thôi, tất cả phụ huynh lớp cháu đều đến, chú chỉ cần ngồi trên ghế nghe một lúc là được mà! Nếu thầy chủ nhiệm tìm chú nói chuyện riêng, chú cứ ừ ừ vài câu là ổn, chỉ cần đừng để lộ sự thật chuyện cháu không đi học buổi tối ra là được mà?”

Triệu Ngọc còn có chẳng còn cách nào khác đành phải đi theo con nhóc này.

Sau khi quẹt thẻ ở cổng trường, Khương Hiểu Tình dẫn Triệu Ngọc đến tòa nhà học nhạc. Tầng này đã cũ rồi, rất nhiều chỗ mái hiên và trụ nhà đều là kiểu dáng của năm 70, 80 của thế kỷ trước. Trên phiến đá lát tường bên ngoài còn có thể thấy rõ những vết ố vàng hình ngũ giác nữa.

Có thể là sợ ảnh hưởng đến việc học của tụi nhỏ, cho nên buổi họp phụ huynh được sắp xếp ở trong hội trường của tòa nhà học nhạc. Bên trong có thể chứa được khoảng 100 người, họp phụ huynh ở đây có vẻ hơi rộng quá.

Có điều, kiểm ttra ở cửa ra vào vẫn rất ngiêm ngặt, mỗi vị phụ huynh tham gia đều phải lấy điện thoại ra, quét mã trên Wechat. May mà cao thủ hacker Khương Hiểu Tình đã chuẩn bị xong hết, Triệu Ngọc có thể thuận lợi xâm nhập vào trong mà không bị lộ sơ hở.

Bởi vì học sinh không tham dự lần họp phụ huynh này nên Khương Hiểu Tình đưa Triệu Ngọc vào xong thì liền lên lớp học. Đến gần lúc đi, Khương Hiểu Tình vẫn hơi bất an, liên tục chớp mắt mấy cái nhìn Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cũng hơi bất đắc dĩ, hắn chọn bừa một ghế ở hàng trên, đặt mông ngồi xuống.

Máy nghe lén đặt trong đầu vẫn mở, tuy làm ba của Khương Hiểu Tình nhưng cũng không thể bỏ công việc được, hắn vẫn phải chú ý động tĩnh ở tổ B từng phút từng giây.

Có điều, cho tới bây giờ,bên tổ trưởng Khúc Bình vẫn chưa nghĩ được ra cách gì khác.

Giờ này còn cách thời gian họp phụ huynh một lúc, trong hội trường vẫn chưa có nhiều người đến. Trong đó có một vị phụ huynh nữ tầm 40 tuổi đang nhìn chiếc đàn piano được đặt trên bục giảng, xem xong đột nhiên nổi hứng chạy lên chơi đàn.

Không ngờ, vị phụ huynh này lại là người trong ngành, biểu diễn một bản vừa nhẹ nhàng vừa có độ khó rất cao.

Tiếng đàn tao nhã vang lên trong hội trường làm cho những vị phụ huynh khác thấy rất thoải mái, tất cả đều vui vẻ đứng ở dưới đài thưởng thức.

Tuy Triệu Ngọc là một người thô lỗ nhưng hắn lại rất thích âm nhạc. Hắn nghiêng người dựa vào ghế, cũng bị tiếng piano thu hút.

Nơi Triệu Ngọc ngồi vừa vặn có thể nhìn rõ ràng tất cả trên đài, không biết từ lúc nào, tầm mắt của hắn đãbị đôi bàn tay trắng như tuyết của vị phụ huynh kia thu hút.

Có thể là bị vụ án chặt tay làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi, hắn đột nhiên nghĩ, bàn tay đẹp như thế, nên dùng thứ gì để chặt nhỉ?

Bàn tay đánh đàn của vị phụ huynh kia rất có lực, đàn ra âm thanh rất uyển chuyển, nhạc khúc trầm bổng du dương từ từ đi vào lòng người, làm cho những người ở dưới khán đài rất say mê. Có thể thấy là, trình độ piano của vị phụ huynh này tuyệt đối không phải hạng bình thường.

Bản nhạc được chơi xong, những vị phụ huynh ngồi ở dưới ngây ngốc mấy giây mới nhớ ra việc đứng dậy vỗ tay.

“Ha ha ha... mẹ San San!” Một vị nữ phụ huynh khác ở dưới đài nói: “Thật không ngờ trình độ chơi piano của chị lại cao như thế? Còn lợi hại hơn cả chuyên gia nữa đấy!”

“Có gì mà lợi hại đâu!” Mẹ San San cười nói: “Tôi đã nhiều năm không chơi rồi! Có điều... Tôi không phải tự khen chứ cấp 10 piano ở thời đại của chúng ta còn cao hơn cấp 10 piano bây giờ nhiều!”

“Ui, chị ở cấp 10 piano sao!” Hai ta quen biết nhiều năm như vậy, sao từ trước đến giờ vẫn chưa từng nghe qua nhỉ? Thâm tàng bất lộ à?” Vị phụ huynh đó cười nói.

“Ha ha...” Mẹ San San cười đáp: “Cũng không phải là sống dựa vào cái này thì cần gì mọi người phải biết đâu? Thực ra tôi cũng là tức cảnh sinh tình thôi, thật sự rất cảm động! Nhớ về 20 năm trước tôi đã từng thi đàn piano ở đây, còn suýt được chọn vào học viện âm nhạc thủ đô đấy!”

“Tuy bây giờ chỗ này cũ rồi nhưng lúc đó Lễ đường âm nhạc cấp hai chính là thánh đường âm nhạc ở thành phố Tần Sơn đấy! Chỗ đó đào tạo ra không ít nhân tài đâu! Ôi! Nếu như lúc đầu tôi cố gắng hơn thì không chừng bây giờ đang có một cuộc sống khác rồi!”

“Ha ha ha... Chị thật biết nói đùa.” một vị phụ huynh nữ khác nói: “San San nhà chị giỏi giang như thế. Nếu chị mà đỗ học viện âm nhạc thủ đô thì tìm đâu ra đứa con xuất sắc như vậy chứ...”

“Cũng đúng, ha ha...”

Nghe hai người này nói chuyện, Triệu Ngọc tựa như nắm bắt được cái gì đó, hắn cố gắng nhớ lại vài thứ, bỗng dưng, hắn như bị điện giật, đứng bật dậy!

Con bà nó!

Piano!

Piano!

Đàn Piano!

Lẽ nào điểm then chốt của vụ án chặt tay lại nằm ở… chỗ này?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.