Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu gia ra tay

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Trong một lúc nhận được nhiều cuộc gọi như thế, lại nghe nói là đích thân cục trưởng triệu kiến, Triệu Ngọc không thể làm gì khác ngoài việc bỏ ý định về nhà tắm rửa, trực tiếp chạy về cục cảnh sát.

Đi thẳng từ cửa chính vào hành lang phòng làm việc, Triệu Ngọc phát hiện ra nhiều chỗ không đúng lắm, rất nhiều cảnh sát sau khi nhìn thấy hắn thì lộ ra ánh mắt hơi kỳ quái.

Làm sao vậy?

Triệu Ngọc bực mình, là tôi không mặc quần áo hay là mặc đồ phụ nữ? Nhìn gì mà nhìn? Nhìn anh đây đẹp trai quá à?

Hóa ra tin Triệu Ngọc phá được vụ thảm sát đã sớm truyền đi khắp đội cảnh sát. Nhân viên điều tra nào cũng cảm thấy khó tin!

Vốn dĩ chuyện liên tiếp phá được án dùi cui điện và án chặt tay đã đủ kỳ quái rồi, nhưng tên này vừa vảo tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được đã phá thành công vụ án cũ như vậy, hơn nữa còn là đơn thân độc mã phá được nữa! Biểu hiện xuất sắc thái quá này làm bọn họ không thể nào tưởng tượng ra được.

Là như thế, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Triệu Ngọc khó mà tránh được biểu tình phức tạp, ánh mắt kỳ dị.

Nhưng Triệu Ngọc vẫn chưa biết có chuyện gì, lúc nhìn thấy hai vị nữ nhân viên văn phòng đang nhìn mình, hắn liền hớn hở hỏi:

“Này các chị em, nhìn gì đấy? Có phải muốn hẹn hò với tôi không?”

Hai nữ nhân viên kia giật mình, cúi đầu đi thẳng.

“Khà khà...”

Triệu Ngọc xấu xa cười nhe răng, ai biết được vừa xoay người lại vừa vặn đụng phải Khúc Bình vừa đi ra khỏi phòng làm việc tổ B.

Khúc Bình nhìn thấy Triệu Ngọc liền run run, đang định mở miệng nói gì đó thì Triệu Ngọc đã nói trước:

“Ôi? Đây không phải đại tổ trưởng Khúc Bình sao? Sao thế? Đã phá được vụ trộm ở viện dưỡng lão chưa? Có cần tôi giúp gì không?

Nghe thấy ý châm biếm của Triệu Ngọc, Khúc Bình tức giận lườm hắn một cái, một câu cũng không nói liền xoay người quay lại phòng làm việc.

“Xì.”

Triệu Ngọc hừ một tiếng, nhìn thấy cửa phòng làm việc tổ B đang mở, lại muốn nói kháy thêm vài câu, ai biết được ngay lúc này Bành Hân lại dẫn theo một đám nhân viên diều tra từ phòng làm việc tổ A đi ra.

Mấy người đó đi như bay, dáng vẻ vội vàng.

Oa?

Nhìn thấy các đồng nghiệp tổ A tập trung xông tới, trong Lòng Triệu Ngọc không khỏi hả hê, nghĩ thầm các chị ơi, chỉ là em phá được một cái án thôi mà, có cần phải đón tiếp ồn ào thế này không?

Có điều, Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn ra các đồng nghiệp đều đang mặc áo khoác, đeo balo, hình như đang vội ra ngoài.

Chuyện gì thế nhỉ?

“Ai da, Ngọc à!” Bành Hân là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Ngọc bèn hưng phấn chạy qua, giang hai tay ra nói: “Nào, cho chị hôn một cái đã!”

Vừa nói Bành Hân vừa làm ra vẻ muốn hôn, Triệu Ngọc lại tinh ý né qua một chút cười nói: “Đừng... Em còn chưa đánh răng đâu!”

“Ha ha ha... Bành Hân cười to đập mạnh vào vai Triệu Ngọc, “Thằng nhóc cậu thật đúng là phúc tinh của chúng ta! Vừa tới có mấy ngày lại có thể phá được vụ án lớn như vậy, thằng nhóc nhà cậu... thằng nhóc nhàcậu...”

Bành Hân kích động đến mức không biết nói cái gì cho phải, liên tiếp đấm Triệu Ngọc.

“Đúng vậy, tiểu Triệu quả thực đã giúp chúng ta lấy lại thể hiện! Mà còn là thể diện không nhỏ đâu!” Lưu Học Sơn ở đằng sau phụ họa nói: “Các anh em, chúng ta cũng cố gắng lên! Hôm nay phải bắt được tên tiểu tử kia mới được!”

“Đúng!”

Những nhân viên khác đồng thanh hô to, tự tin tăng cao.

A?

Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nghe ra, các đồng nghiệp của hắn thì ra là định đi bắt tội phạm! Vốn không phải là muốn ra đón tiếp mình.

“Chị à... Có chuyện gì vậy?” Triệu Ngọc vội vàng mở miệng hỏi dò.

Bành Hân đáp: “Chúng tôi vừa nhận được tin, ở đập chứa nước gần Tần Sơn phát hiện ra dấu tích của Dương Văn Đào, chúng tôi đang đi bắt hắn! Người anh em, quà của cậu lúc về chị sẽ tặng cậu sau nhé!”

Dương Văn Đào?

Triệu Ngọc nhớ lại.

Dương Văn Đào này chính là kẻ tình nghi của vụ án dìm xác ở đập chứa nước, chính là tên đã chạy thoát kia! Không nghĩ là nhiều ngày như vậy rồi thằng nhóc đó vẫn còn đang lẩn trốn?

“Đập chứa nước Tần Sơn?” Triệu Ngọc hơi nhướng mày: "Không thể nào? Cái tên này lại trốn ở nơi giết người giấu xác sao? Có ý gì vậy? Chị đợi chút, em đi cùng mọi ngườii!”

Nói rồi Triệu Ngọc kéo áo khoác ngoài lên, muốn đi cùng các đồng nghiệp một chuyến.

“Được.” Bành Hân gật gật đầu, nhưng không tới một giây sau đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội nói: “Không được đâu! Người anh em, cái đó... Cục trưởng Loan sáng sớm nay đã gọi tới, muốn cậu lên trên văn phòng một chuyến đấy!”

“Cục trưởng Loan?” Triệu Ngọc lại hơi nhíu mày, trong lòng thầm suy nghĩ chị ta tìm mình có chuyện gì?

Dường như đoán ra tâm tư của Triệu Ngọc, Bành Hân cố ý nói to ở trước của phòng làm việc tổ B: “Triệu Ngọc à, bởi vì cậu đã phá được vụ án mạng ở tiểu khu Phú Dân, lập được công lớn, cục trưởng Loan muốn thưởng thêm cho cậu, muốn tự mình tìm hiểu cậu một chút đấy! Hơn nữa, chị ấy còn muốn cậu chuẩn bị một phần báo cáo, giới thiệu cho cả đội trọng án chúng ta kinh nghiệm phá án của cậu, cậu chuẩn bị cho tốt đấy!”

Sở dĩ Bành Hân cao giọng như vậy là muốn để cho Khúc Bình nghe thấy, để cô ta biết là tổ A bọn họ cũng có nhân tài, bọn họ không phải lũ ăn hại!

Triệu Ngọc nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Bành Hân mà muốn cuời, nhưng nhắc đến tinh tướng, hắn còn hơn Bành Hân một bậc, phối hợp với cô ta nói to ở trước của phòng tổ B:

“Khặc! Cục trưởng cũng đề cao em quá rồi, chỉ là một vụ án mạng nhỏ thôi, có gì mà giới thiệu?” Triệu Ngọc vênh váo nói, “Em thấy em vẫn nên cùng mọi người đi bắt nghi phạm đi! Mọi người yên tâm, chỉ là một tên giết người chạy trốn thôi! Triệu gia ra tay nhất định sẽ nhanh chóng bắt được hắn về!”

Nhìn thấy Bành Hân cùng Triệu Ngọc một xướng một họa, nhân viên điều tra tổ A không khỏi nhịn cười. Từ lúc Khúc Bình lãnh đạo tổ B tới giờ, bọn họn phải chịu bao áp lực, chưa bao giờ dám đi ra cửa nói to, hôm nay là lần đầu tiên!

Diễn kịch xong, Bành Hân vẫn lắc lắc đầu, nói thầm vào tai Triệu Ngọc:

“Ngọc à, nghe lời chị, mau tới văn phòng cục trưởng Loan đi! Tới đó cũng không phải chỉ là vì làm báo cáo, cậu tiện thể nhắc đến chuyện tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được, chỉ cần chị ấy gật đầu, cậu sẽ thoát khỏi đây ngay!”

À...

Triệu Ngọc vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, vẫn là chị đại chu đáo. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng biết ơn người chị này, Bành Hân đã coi mình là người của chị ấy, mình cũng phải tôn trọng chị ấy mới được!

Nhưng mà Triệu Ngọc không nghĩ nhiều, vẫn kiên quyết nói: “Chị đừng nói nữa! Triệu Ngọc em vẫn là người của tổ A, cứ để em đi cùng mọi người đi, thêm người thêm sức mà!”

“Nhưng mà...” Bành Hân do dự.

“Nhưng gì mà nhưng?” Triệu Ngọc xua tay nói, “Việc báo cáo bên cục trưởng lúc nào cũng được! Nhưng nghi phạm không đợi đâu, mau lên, tiết kiệm thời gian đi!”

“Này... Được rồi!” Bành Hân cuối cùng cũng đồng ý, “Bên cục trưởng Loan, sau này tôi sẽ đi gải thích với chị ấy vây! Đi...”

Nói xong, Bành Hân dẫn đội nhân viên điều tra nhanh chóng xuống lầu lấy xe đi.

Cùng lúc đó, Khúc Bình ở bên trong phòng của tổ B đã giận đến run cả người, vừa nãy Bành Hân với Triệu Ngọc diễn trò ở ngoài, cô ta đều nghe rất rõ, nhất là cái giọng nói khoác không biết ngượng của Triệu Ngọc càng làm cô ta ghét thêm.

Hừ!

Tiểu nhân đắc chí cứ ở đó mà kiêu ngạo đi!

Khúc Bình chửi thầm, Triệu Ngọc còn tự nhận là Triệu gia?! Thực sự là chẳng biết xấu hổ, tôi ngược lại muốn xem xem, cậu làm sao bắt được tên đào phạm giết người!?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.