Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ phạm là anh!

Phiên bản Dịch · 1416 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh im lặng rời đi, tâm trạng Lưu Bằng Phi trở nên cực kỳ hỗn loạn, có thấp thỏm, căng thẳng, kích động, lo lắng thậm chí còn cả sợ sệt!

Anh ta cho rằng mình bị bắt là do cố ý đánh người khác bị thương mấy hôm trước, đền tiền xong là có thể về nhà sớm thôi! Nhưng mà, lúc Triệu Ngọc nhắc đến ba cái tên “Vu Chí Căn”, “Lâm Mỹ Phượng” còn có “tiểu khu Phú Dân” xong, anh ta giống như bị nện thẳng một búa vào đầu, bí mật sâu thẳm nhất trong nội tâm như đang bị người khác cố gắng đào ra.

Trong phòng thẩm vấn không có đồng hồ, Lưu Bằng Phi không biết được thời gian, anh ta cứ có cảm giác như đã qua hơn nửa ngày, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới mở cửa bước vào.

Lúc đó, Lưu Bằng Phi không được uống nước, cứ luôn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tinh thần uể oải.

Tuy dáng người Miêu Anh nhỏ xinh nhưng khí thế lại rất mạnh, cô ta đi từng bước trầm ổn đến trước mặt Lưu Bằng Phi, đôi giày da đen nhánh phát ra tiếng tiết tấu cộc cộc.

“Cho anh...” Miêu Anh đưa một tờ giấy trắng và một cái bút đỏ tới trước mặt Lưu Bằng Phi, trầm ổn nói, “Bây giờ anh viết cho chúng tôi vài chữ, tôi nói gì, anh viết chữ đó!”

Lưu Bằng Phi nhíu nhíu mày, không biết Miêu Anh có ý gì?

Miêu Anh để Lưu Bằng Phi cầm chắc bút, nói: “Anh viết bốn chữ “Nợ máu trả máu” là được rồi!”

“Sĩ... Sĩ quan cảnh sát... Có ý gì? Tại sao?” Bốn chữ này chính là huyết thư xuất hiện trên bức tường ở hiện trường vụ tàn sát năm đó, Miêu Anh muốn hắn viết bốn chữ này, Lưu Bằng Phi dĩ nhiên cảm thấy không ổn.

Rắc rắc...

Miêu Anh nắm tay thành quyền, phát ra âm thanh rắc rắc, khiến Lưu Bằng Phi sợ run lên.

“Bớt phí lời, phối hợp điều tra đi!” Miêu Anh tức giận nói.

"Sĩ quan cảnh sát!" Tuy Lưu Bằng Phi còn hơi mơ hồ nhưng dù sao cũng là giang hồ thường xuyên ra vào cục cảnh sát, lúc này cắn răng nói rằng, "Sĩ quan cảnh sát, tôi muốn mời luật sư!"

“Ầm!”

Lưu Bằng Phi còn chưa nói hết, Triệu Ngọc ở bên kia đã nện một quyền xuống bàn, chấn động đến mức cả căn phòng rung lên, làm Lưu Bằng Phi sợ đến mức suýt cắn vào lưỡi.

“Thằng nhóc kia… đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Muốn ăn đòn phải không...” Triệu Ngọc gào lên như một con sư tử xù lông! Hắn dùng tuyệt kỹ của mình vung thẳng nắm đấm tới mặt Lưu Bằng Phi.

Lưu Bằng Phi còn chưa biết làm sao, Miêu Anh đã sợ đến biến sắc, vội vàng chặn tay Triệu Ngọc lại, sau đó lớn tiếng khuyên nhủ:

“Cảnh sát Triệu, anh đừng kích động, anh chờ chút đã!” Miêu Anh chỉ vào camera trước cửa sổ nói, “Camera vẫn chưa tắt hẳn! Đợi một phút nữa, đừng để bị ghi hình lại...”

“Không được, tôi ngứa tay quá, không đợi được nữa!” Triệu Ngọc lại liên tiếp đẩy tay cô ta ra, dùng dằng với Miêu Anh

Lưu Bằng Phi nhìn đôi con ngươi đỏ vằn trước mắt, nuốt nước bọt xuống, tim đập thình thịch không ngừng.

“Như vậy đi...” Miêu Anh nắm tay Triệu Ngọc nói, “Trước tiên tôi mở còng tay cho anh ta, như vậy, ít nhất có thể nói anh ta có ý vượt ngục rồi... Không thì nhỡ anh đánh anh ta tàn phế, tôi lại chẳng biết ăn nói thế nào?”

“Ừm...”

Bởi vì lời thoại lúc trước không có câu này, Triệu Ngọc không nhịn được nhìn Miêu Anh một cái, trong lòng nghĩ, náo loạn nửa ngày, cô gái này còn... lợi hại hơn cả mình.

“Tôi viết... Tôi viết...”

Khỏi phải nói, chiêu này quả thực vô cùng hiệu quả, Lưu Bằng Phi bị dọa, vội cầm bút lên viết bốn chữ “Nợ máu trả máu”.

Nhưng mà, Miêu Anh lại nhanh chóng cầm một tờ giấy khác đến, lại bắt anh ta viết, cứ như thế, tổng cộng viết 10 lần.

Sau khi viết xong, Miêu Anh vỗ tay độp một cái, lập tức có nhân viên điều tra đi vào, cầm chúng đi.

Ngay sau đó, lại có nhân viên điều tra mới đi vào, lấy vân tay, mẫu máu thậm chí cả nước bọt và mẫu da của Lưu Bằng Phi.

Nhân viên phụ trách điều tra không nói một lời, chỉ chú ý làm việc cho đến khi xong xuôi.

Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng bước ra ngoài theo bọn họ.

Lần thứ hai chỉ còn Lưu Bằng Phi ở trong phòng thẩm vấn.

Lần này, cảm xúc của Lưu Bằng Phi càng mãnh liệt hơn, những việc vừa rồi dường như đã chứng minh rằng lo lắng của anh ta là đúng.

Vì lo lắng như thế, anh ta càng kích động căng thẳng, nôn nóng bất an, không ngừng nhìn chung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây, tâm lý dần mất cân đối.

Không ngờ lần này, anh ta phải đợi chừng mấy tiếng đồng hồ, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới vào lại, ung dung ngồi xuống chỗ hỏi cung.

Điều khác trước là, lông mày hai người giãn ra, dường như tâm tình rất tốt.

Miêu Anh để mấy xập tài liệu trong tay lên bàn, sau đó khách khí khoát tay với Triệu Ngọc nói: “Cảnh sát Triệu, anh là người thẩm vấn, anh làm đi.”

“Cô khách khí rồi!” Triệu Ngọc đã hết cáu kỉnh từ lâu, cười rạnh rỡ nói: “Đội trưởng Miêu, đây là cục cảnh sát Nhữ Dương, tôi đây làm sao có thể giọng khách át giọng chủ đây! Vẫn là cô tới trước đi!”

Nếu như là người biết mối quan hệ giữa Triệu Ngọc và Miêu Anh, nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên. Phải biết là, hai người này luôn bất hòa, hễ gặp nhau là lại như sao chổi rơi vào Trái đất vậy.

Chẳng ai có thể ngờ được vào giờ phút này, hai người bọn họ chẳng những có thể ở chung sống hòa thuận, lại còn khách khí với nhau như thế kia chứ?

“Anh đừng từ chối!” Miêu Anh nói lần thứ hai, “Vụ án này vẫn do anh toàn quyền phụ trách, chúng ta vẫn nên bắt đầu ngay đi!”

“Khụ khụ...” Triệu Ngọc cố ý ho khan vài tiếng, rồi mới gật gật đầu với Miêu Anh, “Vậy cũng tốt, tôi sẽ không khách khí! Ừ... Nếu như tôi nói gì không đúng, mong đội trưởng Miêu chỉ giáo nhiều hơn!”

Nghe thấy Triệu Ngọc khen chua chát thế, Miêu Anh nổi cả da gà, liên tục liếc Triệu Ngọc. Ý là nói với hắn, anh đừng có giả vờ giả vịt nữa, nhanh vào việc chính đi!”

“Khụ khụ...” Triệu Ngọc lại hắng giọng một cái, lúc này mới cầm lấy một phần tư liệu nói với Lưu Bằng Phi, “ Lưu Bằng Phi à, bây giờ anh phải biết, mục đích lần này chúng tôi tới không phải vì chuyện anh đánh người, mà là vì vụ mưu sát Vu Chí Căn 10 năm trước!”

Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, thế nhưng vẻ mặt Lưu Bằng Phi vẫn trở nên cứng đờ một lúc.

“Có điều, có một việc, tôi muốn nhắc anh một chút trước khi thẩm vấn!” Triệu Ngọc nói không chút hoang mang, “Trong lòng anh chắc hiểu rõ, nếu chúng tôi không có chứng cứ xác thực sẽ không thể nào nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và vụ án giếtVu Chí Căn được!”

“Còn nữa, nội dung bây giờ chúng ta thẩm vấn, chủ yếu là quá trình xảy ra vụ thảm sát năm đó, chứ không phải hỏi anh có phải hung thủ không, có tội hay không! Bởi vì, dựa vào việc đối chiếu chứng cứ gần nhất, chúng tôi đã xác nhận, anh chính là hung thủ của vụ án giết hại Vu Chí Căn năm đó!!!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.