Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể nói ra

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

[ Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Để một tên chưa biết hẹn hò gái là gì ở gần một cô gái xinh đẹp như này không khác nào cho hắn ở trên chảo dầu! ]

[ Cần phải nói gì đó, ở bên ngoài mình được thiết lập là phong lưu đa tình cơ mà! Cmn đa tình cái **! Nếu bị phát hiện là tay mơ thì hỏng hết thiết lập mất! ]

[ Với kinh nghiệm đọc 7749 quyển tiểu thuyết đô thị ngôn tình thì......]

“Ngọc Linh thân yêu, mình ăn nhé!”

La Thiên mỉm cười trịnh trọng nói.

“Khục...haha...!”

Phương Ngọc Linh bỗng ôm bụng cười, nhưng đang cố nén lại khiến vai run hết lên.

Bây giờ cô mới phát hiện La Thiên rất dễ thương, còn 7749 quyển tiểu thuyết đô thị ngôn tình nữa chứ...haha...

Nhưng mà từ khiến cô chú ý nhất đó là La Thiên nói hắn chưa hẹn hò với gái bao giờ, còn thiết lập bên ngoài phong lưu...Chẳng lẽ mọi nghe đồn về hắn lúc trước là sai sao?

Phương Ngọc Linh nín cười, đưa ánh mắt ngắm khuôn mặt La Thiên.

“Ngọc Linh, có chuyện gì mà khiến em vui vẻ thế?!”

La Thiên mỉm cười hỏi.

[ Cô nàng này bị sao thế nhỉ, đột nhiên cười lên như vậy! ]

La Thiên tuyệt đối không nghĩ đến cô nàng đang cười sự gà mờ của hắn.

“Hừ, ai là em ngươi, ta sinh tháng 11, ngươi sinh tháng 12 đấy!”

Phương Ngọc Linh trừng mắt nói.

“Ăn đi!”

“Được được!”

Nhưng mà, trong lòng Phương Ngọc Linh vẫn đang xoắn suýt mấy câu nói vừa nãy của La Thiên.

Hắn thật sự chưa từng động cô gái nào khác sao??

Đột nhiên mắt Phương Ngọc Linh sáng lên.

“La Thiên!”

“Sao thế?!”

La Thiên vừa nhai vừa trả lời, hôm này cô nàng này gọi hắn hơi nhiều, không theo kịch bản cả. Nhưng mà được ngồi ăn với gái đẹp là chuyện tốt, ngu mới từ chối.

“Hệ thống, ngươi có ở đó không?” La Thiên nói thầm trong đầu.

“Có đây thưa chủ nhân!” Giọng nói lali vang lên trong đầu.

“Kịch bản sao không giống nhau thế này hả hệ thống??” La Thiên hỏi.

“Chủ nhân cứ yên tâm, mọi chuyện tuy khác một chút nhưng tuyến chính vẫn không có vấn đề, người cứ tiếp tục đi ạ!” Giọng nói lali trả lời hắn.

“Vậy là tốt rồi!” La Thiên thở phào, còn ổn là tốt.

Trong không gian mờ ảo nào đó, thiếu nữ lali đang ngồi ăn bim bim xem cảnh tượng hai người đang ăn cơm.

“Thế này có phải hay hơn không, theo kịch bản cũ rất chán, để các nữ chính không như bình thường xem chủ nhân sẽ ứng phó thế nào! Chà, thật mong chờ chuyện tiếp theo! Kịch bản chắc chắn sẽ sụp rồi....!”

...

“Ngươi...ngươi đã từng ngủ với cô gái nào khác chưa!”

Phương Ngọc Linh đỏ mặt nói, cô rất muốn biết điều này.

Nếu câu trả lời như cô mong muốn thì...

La Thiên không hiểu cô nàng hỏi điều này làm gì, nhớ thân phận hiện tại của mình, hắn mỉm cười trả lời.

“Ngọc Linh, đừng quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, bây giờ anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, sẽ không làm những chuyện như trước nữa đâu!”

La Thiên cảm thấy câu trả lời này rất đúng với hoàn cảnh hiện tại của mình.

[ Ngủ với cô gái khác?? Nhắc tới lại đau lòng, ngươi là cô gái duy nhất ta được cầm tay, chỉ mới cầm tay thôi, những chuyện khác đừng nhắc đến hic hic! ]

Phương Ngọc Linh không để ý câu trả lời mà hắn nói ra, cô chỉ chú tâm nghe câu trả lời trong lòng hắn.

Vừa nghe xong thì lòng đang hốt hoảng của cô bỗng trở nên cực kì vui sướng, tinh thần trở nên cực kì hưng phấn, khúc mắc làm cô khó chịu bấy lâu nay đã được loại bỏ.

Miệng nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn La Thiên tràn đầy sự yêu thương.

Bây giờ cô không quan tâm tại sao lại có những lời đồn về tính cách phong lưu của La Thiên nữa, những kí ức hạnh phúc lúc nhỏ ùa về, tình cảm trong lòng dâng lên như nước lũ.

“La Thiên!” Phương Ngọc Linh nhẹ nhàng gọi, giọng nói tràn đầy sự yêu thương còn có chút nũng nịu.

La Thiên bỗng rùng mình ngẩng đầu lên, giọng nói mê người như thế khiến tim hắn động một chút.

Vừa ngước lên nhìn thì cảnh tượng trước mắt làm hắn ngơ ngác.

Phương Ngọc Linh đang mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt cô nàng chứa chan đầy tình cảm kết hợp với khuôn mặt động lòng người kia khiến thời gian như dừng lại.

Hắn đang thấy gì? Mỹ nữ ? Không, phải nói là tiên nữ!

Hắn cứ ngơ ngác ngắm nhìn cô gái trước mặt, cả người như đã bị câu mất hồn.

“A nào!”

Phương Ngọc Linh gắp một miếng thịt đưa đến miệng La Thiên.

Hắn không tự chủ được mà nghe lời há miệng ra.

“Ăn đi kìa đồ ngốc ~ ”

Phương Ngọc Linh gõ vào trán hắn một cái, ánh mắt và nụ cười yêu mến trên mặt vẫn không biết mất.

“ y...!”

Bị gõ La Thiên mới tỉnh hồn lại, nhai nhai miếng thịt trong miệng.

[ CMN! Động lòng mất thôi, quá xinh, quá đẹp, quá hoàn mỹ! Nhưng mà mình không thể động, không thể động. Cô nàng này là của nhân vật chính Diệp Phàm! Nghĩ mà tức thật đấy, xinh đẹp thánh khiết như vậy mà sẽ bị một tên lưu manh ăn mất! Haiz ]

La Thiên than thở cúi đầu ăn cơm không dám nhìn thẳng Phương Ngọc Linh nữa.

Hiện tại hắn đang rung động, nhìn thêm lúc nữa sợ mình sẽ yêu thật! Cần phải về nhà, không thể có duyên nợ gì ở thế giới này...

Nghe được lời này của La Thiên thì nụ cười trên mặt Phương Ngọc Linh biến mất, bây giờ cô mới nhớ ra mục đích lúc đầu của mình.

Thế giới này thật sự là thế giới tiểu thuyết? Mình là nữ nhân của tên Diệp Phàm đó?

“La Thiên...!”

Do dự một chút Phương Ngọc Linh vẫn quyết định hỏi La Thiên.

Cô muốn nói hết ra rồi sẽ ở bên cạnh hắn...

Ta không muốn dính dáng đến tên Diệp Phàm đó, ta chỉ cần ngươi thôi La Thiên!

“Có chuyện gì nữa thế Ngọc Linh?!” La Thiên ngừng ăn ngẩng đầu mỉm cười hỏi, ánh mắt không nhìn thẳng vào Phương Ngọc Linh.

Thật sự hôm nay cô nàng này gọi mình nhiều quá rồi.

“Thế....!”

Phương Ngọc Linh định nói là thế giới này là thế giới tiểu thuyết thôi sao nhưng mà chỉ nói được chữ đầu rồi không nói được gì nữa. Miệng nhỏ cứ mở ra đó.

Trong lòng Phương Ngọc Linh rất bối rối, mình không nói được, tại sao chứ??

Nghe Phương Ngọc Linh nói một tiếng rồi không nói nữa, hắn không nghe rõ đó là gì, ánh mắt nhìn thằng vào thì thấy cô nàng đang mở miệng.

Hắn nhớ lại cô nàng vừa mới đút cho mình...Chẳng lẽ...

La Thiên chần chờ hai giây rồi gắp một miếng thịt ở khay của mình đưa vào miệng đang mở của Phương Ngọc Linh.

“Ăn đi Ngọc Linh thân yêu!” La Thiên mỉm cười nói, ánh mắt nhìn rất yêu chiều.

Trong lòng rất loạn, nhân vật phản diện và nữ chính thân như thế sao?????

Mắt Phương Ngọc Linh trừng trừng nhai miếng thịt trong miệng.

Ý của ta không phải thế...nhưng mà vui vẻ quá hihi.

“Tí nữa về lớp nghỉ ngơi, không được chuồn về nhà đâu đó, nếu mà dám đi thì mai sẽ cho ngươi biết tay!” Phương Ngọc Linh cảnh cáo.

Cảnh cáo mà giọng mềm mại dễ nghe như đang trưng cầu ý kiến.

“Ok, không vấn đề!”

Trong lòng Phương Ngọc Linh phiền muộn, cô mở miệng muốn hỏi lần nữa nhưng mà chỉ há miệng không phát ra được tiếng nào.

Lần này cô đã hiểu ra mình có thể nghe nhưng không thể nói ra những thứ liên quan, nói những điều khác vẫn được.

Bây giờ cô đã xác định đây thật sự là thế giới tiểu thuyết rồi...

Lúc này ánh mắt của cô trở nên kiên định rồi trìu mến nhìn La Thiên. Không sao cả, chỉ cần có La Thiên thì thế giới này là gì không quan trọng.

Hai người yên lặng ăn hết bữa trưa của mình.

Ở cách đó không xa, có một người nhìn thấy hết cảnh tượng của La Thiên và Phương Ngọc Linh, hắn cắn răng ken két cả.

“Má nó tức, sao mỹ nữ lại có thể thân mật với tên phú nhị đại chỉ biết hại con gái nhà lành như thế chứ!”

Diệp Phàm đang rất ghen ghét, Phương Ngọc Linh đã bị hắn nhìn trúng, coi nhanh chóng có thể cua được. Giờ đây lại thân mật với kẻ thù của hắn khiến hắn cực kì khó chịu.

...

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.