Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có gì đó rất sai

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

“Thằng **! Mày đứng đây đợi tao!” La Thiên tức giận quát lên rồi đi nhanh ra cửa.

“Đồ hèn nhát!” Diệp Phàm khinh thường một tiếng rồi quay sang nhìn Phương Ngọc Linh.

“Mỹ nữ, không biết có vinh hạnh mời cô đi ăn cơm trưa được không!?” Diệp Phàm mỉm cười tà mị nói.

Chỉ cần ở riêng là ta sẽ có một đống cách lừa dối, không đến ba ngày mỹ nữ này sẽ vào ngực mình ngay.

Nghĩ như vậy rồi nụ cười tà mị trên mặt Diệp Phàm càng lớn.

Những người xung quanh không cảm thấy nụ cười này thế nào, bọn họ cảm thấy nữ thần của mình sắp bị tên này câu đi.

Phương Ngọc Linh nghĩ chuẩn bị đứng ra bảo vệ La Thiên thì hắn bỗng nhiên chạy ra ngoài khiến cô không biết phải làm sao.

Trong lòng nói thầm nên đi theo hay không thì nghe thấy Diệp Phàm nói chuyện với mình, cô khó chịu quay đầu sang thì...

“Ọe!!!”

Phương Ngọc Linh ôm bụng muốn nôn ra ngoài, may là sáng cô chưa ăn gì để giảm cân, không thì sẽ nôn ra thật mất.

Cô nàng đang cảm thấy ghê tởm cả người, nụ cười của tên Diệp Phàm này sẽ khiến mình ám ảnh mất.

“Không sao chứ mỹ nữ! Ta có học y, cần ta xem giúp không!?” Diệp Phàm hỏi nhưng tay đưa ra muốn bắt lấy tay của Phương Ngọc Linh.

“Tránh ra, ta không bị gì!” Phương Ngọc Linh dịch sang một bên cách xa Diệp Phàm.

Hắn hỏi chưa có sự trả lời mà đã định động tay động tay động chân, điều này khiến Phương Ngọc Linh đã cực kì ghét Diệp Phàm.

Nhân vật chính? Gì chứ, tên háo sắc thì đúng hơn!

“Mỹ nữ, ta thật sự biết y học...!” Diệp Phàm nghĩ Phương Ngọc Linh không tin nên mới có phản ứng như vậy.

Hắn vẫn chưa bỏ cuộc, sau khi ra tay mới có thể biết sự lợi hại của mình. Đến lúc đó thì....he he...

“Đã nói không cần, ngươi có bị điếc không!”

Diệp Phàm còn chưa nói xong thì Phương Ngọc Linh đã tức giận quát lên, hiện tại cô chỉ muốn cách xa tên này.

Diệp Phàm ngây người, có lẽ có hiểu lầm gì đó phải không, hắn chưa làm gì mà sao cô nàng này lại tức giận như thế nhỉ....

“Còn nữa ta không thấy vinh hạnh, không rảnh, không muốn đi, không cần ngươi mời! Ok!”

Phương Ngọc Linh không thèm nhìn Diệp Phàm nói, giọng rất lạnh lùng.

Diệp Phàm đã bị ngu triệt để, sao nữ nhân ở thành phố lại khác ở trong thôn thế này....

“Huynh đệ, bỏ cuộc đi, nữ thần cao xa không thể chạm!” Đúng lúc này có một bạn học vỗ vai hắn an ủi.

“Đúng vậy!” Những học sinh nam khác đồng loạt gật đầu.

Diệp Phàm tỉnh lại từ trong trạng thái ngu ngơ, nhìn những học sinh đang dùng ánh mắt thương hại nhìn mình khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Ta Diệp Phàm là ai, thiên tài tu võ, thiên tài y học, thông minh lanh lợi, đẹp trai cười mỹ lại bị coi thường như vậy không thể chịu đựng được. Một nữ nhân mà thôi, ta không tin không thể cua đổ được.

“Đánh chết thằng ** chó kia cho bản thiếu gia!” Đúng lúc này La Thiên xông vào lớp học, theo sau hắn là mấy bảo vệ.

La Thiên đang cực kì ‘tức giận’ chỉ vào Diệp Phàm nói.

[ Khụ khụ, hét khô hết cả cổ rồi, nhanh nhanh còn đi uống nước, diễn thôi mà mệt mỏi quá! ]

Phương Ngọc Linh nghe thấy tiếng của La Thiên, cô chưa kịp nghĩ gì thì trong đầu lại vang lên giọng nói.

Lòng cô có chút tức giận, không hề yêu mình mà cứ làm những hành động như rất yêu vậy, thật là đáng ghét.

Ánh mắt u oán nhìn La Thiên đang rất ‘tức giận’ vì mình kia.

Những học sinh khác thấy chuẩn bị đánh nhau thì chuồn gấp, để lại Diệp Phàm một mình một chỗ.

“Tới đúng lúc lắm, ta đang tức giận không có chỗ xả đây!”

Thấy mấy bảo vệ của La Thiên xông đến thì Diệp Phàm cười lạnh, khinh thường đứng yên tại chỗ.

Khi quyền cước của bảo vệ chuẩn bị động đến Diệp Phàm thì hắn động.

Rất nhẹ nhàng tránh thoát được, sau đó mỗi một lần tránh là một người bảo vệ bay về phía sau.

Chỉ trong năm đường cơ bản năm bảo vệ của La Thiên đã nằm dưới đất.

Những học sinh trong lớp mắt chữ a miệng chữ o.

“Lợi hại thật!” Một nam sinh nói.

Sau đó những người khác đều gật đầu, ánh mắt nữ sinh lóe sáng. Đánh nhau giỏi như thế thì chắc thận khỏe lắm nhỉ!!!

[ Một đám ngu ngốc, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà đã trở nên mê mẩn. Hào quang nhân vật chính mạnh thật đấy! ]

La Thiên chửi bậy trong lòng.

Bên ngoài thì vừa tức vừa sợ nhìn về phía Diệp Phàm.

“Đến ngươi!” Diệp Phàm liếc sang La Thiên.

“Thằng **, mày mà động đến tao thì mày sẽ chết rất thảm!” La Thiên lùi một bước hoảng sợ nói.

“Thế à, ta phải thử xem mình sẽ chết thảm như thế nào!” Diệp Phàm bước về phía La Thiên.

“Mày đừng có qua đây!!” La Thiên hoảng sợ lùi về phía sau.

[ Nhanh nhanh sắp xong rồi, mong tên này đánh nhẹ chút, đau quá không ai chịu được đâu! ]

Diệp Phàm khinh cường cứ bước đến muốn đánh cho La Thiên một trận.

Hắn gần đến nơi thì bỗng một bóng người xinh đẹp xuất hiện đứng chắn trước La Thiên.

Diệp Phàm ngây người, tất cả học sinh ngây người, La Thiên ngây ngốc.

“Cút!” Phương Ngọc Linh lạnh lùng nói, mắt ghét bỏ nhìn Diệp Phàm.

“Cmn, nữ thần nói tục!”

“Ôi, nhưng mà sao đâu, như thế mới bá khí!”

“Huhu, nữ thần hiền lành của ta...!”

“...”

Nghe được lời của mấy bạn học thì Phương Ngọc Linh giật mình, bây giờ mới nhận ra trong lúc tức giận mình đã nói tục mất rồi.

Mặt hơi đỏ lên nhưng vẫn ghét bỏ nhìn Diệp Phàm.

Không hiểu sao khi thấy La Thiên sắp bị đánh và biết được hắn sợ đau thì trong lòng cô cảm thấy khó chịu, sự ghét bỏ cho Diệp Phàm lại càng tăng. Không nghĩ nhiều mà đứng ra trước mặt La Thiên.

“Mỹ nữ, ta đang giúp cô dạy cho tên phú nhị đại này một bài học để hắn không dây dưa cô nữa. Yên tâm, không phải sợ gia tộc sau lưng hắn trả thù, ta sẽ bảo vệ cô!”

Diệp Phàm nhìn Phương Ngọc Linh một cách trìu mến nói.

Hắn nghĩ cô nàng đứng trước mặt La Thiên là bởi vì sợ gia tộc sau lưng hắn trả thù. Hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

Nữ nhân này hắn sẽ bảo vệ đến cùng và sẽ chỉ thuộc về hắn.

La Thiên đang ngây ngốc đứng ở đó, chuyện này không theo kịch bản, hắn không biết phải làm gì...

“Trả thù?? Ta và hắn chơi với nhau từ nhỏ, ta gọi bố mẹ hắn một tiếng chú, dì. Ngươi nghĩ chú và dì sẽ trả thù đứa cháu này sao? Còn nữa, đây là chuyện riêng của ta và hắn, không cần người ngoài phải xen vào, biến đi!”

Phương Ngọc Linh sắp bị tức cười bởi lời nói của Diệp Phàm.

[ Cmn, chuyện gì đang xảy ra thế này, kịch bản là mình bị đánh rồi phải trốn về! Cô nàng Phương Ngọc Linh đang làm gì đây! Kịch bản của cô là nhìn ta bị đánh rồi anh anh em em đi ăn cơm với Diệp Phàm mà. Hổ cái đừng hại ta, ta chỉ muốn yên ổn làm theo kịch bản để về nhà ngủ thôi!!! ]

La Thiên gào to trong lòng, hắn hỏi hệ thống kịch bản bị sao nhưng không thấy trả lời, hiện tại đã rơi vào trong trạng thái mất phương hướng.

Hổ cái??

Phương Ngọc Linh cắn răng nghiến lợi, đây là lần thứ hai tên này dám nói mình như vậy.

Bây giờ cô chỉ muốn quay sang xé rách miệng của hắn.

Vì ai mà lão nương trở nên mất hình tượng thế này, hại ngươi ư!? Được! Vậy lão nương sẽ hại ngươi không thể làm theo cái kịch bản chết tiệt đó!!!

Diệp Phàm ngượng ngùng, hắn biết mình đã nghĩ sai còn nói rất oai nữa chứ.

Nhưng mà độ dày của cái mặt khiến hắn vẫn tiếp tục được.

“Mỹ nữ, vậy thì ta giúp cô hả giận chuyện vừa nãy, bị dây dưa như vậy rất khó chịu đúng không?!” Diệp Phàm lại nở nụ cười tà mị của mình để làm bớt sự lúng túng.

....

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 231

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.