Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1440 chữ

Diệp Thiên năm nay 19 tuổi, hiện đang làm trong một văn phòng nhỏ, hắn mới vừa tốt nghiệp ra trường, huyết khí bừng bừng.

9h tối, Diệp Thiên đang đánh nốt cái văn bản cuối cùng.

"Cạch,cạch,cạch". Tiếng gõ phím truyền ra liên tục, hồi lâu sau hắn thở một ngụm khí, duỗi lưng ra ghế.

"Long Thành chết tiệt thật, bao nhiêu văn kiện cứ giao hết cho ta, bản thân hắn thì ngồi chơi game xong về nhà, haizz cuộc sống thật quá mệt mỏi".

Diệp Thiên là cô nhi, từ nhỏ đã ở trong viện mồ côi, 17 tuổi đã phải ra ngoài thuê nhà kiếm sống, may mắn hắn tốt nghiệp lớp 12 nên biết một chút tin học, mỗi tháng được 3 triệu 5, số tiền này ở vúng quê nghèo thì đủ sống nhưng ở thành phố Sài Gòn này thì chỉ đủ ăn 3 bữa cơm và tiền thuê nhà, phải nhịn ăn nhịn mặc mới đủ tiền.

Diệp Thiên duỗi lưng đứng dậy, thu xếp một ít giầy tờ trên bàn rồi khóa cửa văn phòng đi về nhà.

Ban đêm, bầu trời lung linh huyền ảo, tuy là buổi tối nhưng rất náo nhiệt, các quán ăn vỉa hè giờ này rất đắt khách, Diệp Thiên củng thích đồ ăn vặt, tiếc là tiền lương của hắn không đủ sống thì làm sao dám ăn ?

Ở đất Sài Gòn này có một điều là Diệp Thiên không thích chính là quá chật chội, Sài Gòn tuy 13 triệu dân nhưng thật ra rất chật chội, buổi sáng 7h đi làm là chỉ có thở không ra hơi.

Sài Gòn tuy có xe buýt nhưng phần lớn người dân vẫn dùng xe máy, có người đi bộ 100m củng lấy xe máy ra, dần dần người người nhà nhà đều có xe máy riêng của mình.

Xe máy tuy thuận tiện, rẻ, lại nhanh nhưng đặc điểm của nó cũng hiển lộ rõ rệt đó là cực kì chật.

Tại sao phần lớn nước như Hoa Kì, Anh, Pháp lại ít xe máy? đó là vì họ phát triển giao thông công cộng rất có hiệu quả, ví dụ như tàu điện ngầm, xe buýt, các loại phương tiện công cộng này tuy không tiện lắm nhưng lại không chật chỗ, phần lớn người dân đi làm đều nhẹ nhàng, thoải mái, đặc biệt là rất ít việc kẹt xe.

Nghĩ đến đây Diệp Thiên cười khổ, tiền hắn còn không đủ sống thì làm sao mà mua xe đây ? bỏ qua ý nghĩ này bước chân hắn dần nhanh hơn, có lẽ làm việc từ 7h sáng đến 9h tối đã vắt kiệt thể lực của hắn.

Về đến căn nhà trọ, Diệp Thiên thở phào một hơi, căn nhà trọ tuy chỉ có 3 gian phòng: phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh, nhưng căn nhà trọ này đã gắn liền với hắn từ hồi hắn ra khỏi cô nhi viện, nó mang lại cảm giác an toàn và là chỗ dựa duy nhất của hắn.

Nấu tô mì gói, Diệp Thiên chậm rãi hưởng thụ giây phút bình thản này, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi lúc hắn cũng muốn buông xuôi tất cả nhưng lí trí cho hắn biết hắn vẫn còn hi vọng, ít ra hắn cần phải tiếp tục cố gắng.

Nhìn bầu trời đầy sao đẹp lung linh, Diệp Thiên ngắm nhìn mãi, không biết đã qua bao lâu, hắn nhìn đồng hồ thì đã 10h tối, hắn cười khổ lắc đầu rồi đi ngủ.

6h sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức reo lên, Diệp Thiên tỉnh dậy, sờ sờ cái mũi, rời giường chuẩn bị đi làm.

7h đúng, Diệp Thiên đặt chân vào cửa công ty, bảo an tên là Lí cường, là một lão trung niên cũng khá tốt, ít ra không gây sự với Diệp Thiên.

Lí Cường nhìn Diệp Thiên, nói:"Nay tới sớm thế ? hôm qua ngươi rời đi trễ vậy làm thêm việc à ? haizz tội nghiệp chưa, đáng tiếc, chuơ không giúp gì được cho con ".

Diệp Thiên thở dài một hơi, định mở miệng giải thích thì Lí Cường nói tiếp:"Đừng giấu chú, lại là đám người Long Thành chứ gì ? haiz hắn chỉ là tổ trưởng văn phòng của con thôi, nếu con tố cáo hắn thì cũng có thể đuổi việc hắn hoặc con sẽ được sang làm bộ phận khác".

Diệp Thiên cười khổ nói:"Chú à ! Long Thành là ai chứ ? hắn là con của tổng giám đốc công ty này, hắn muốn đuổi việc con chỉ cần tìm một cái cớ thôi".

Lí Cường hít một điếu thuốc, thở ra một làn khói xanh, nói:"Thôi vậy, chú cũng không có cách nào giúp con, chúng ta làm việc cho người khác thì phải chịu như vậy".

Diệp Thiên đang định mở miệng nói tiếp thì một thanh âm lạnh lẽo vang lên:"Ồ, Diệp Thiên phải không".

Theo bản năng, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn, người vừa nói là một đại hán khôi ngô cao 1m75, mặc áo sơ mi xanh, quần jean đen, giày đen.

Diệp Thiên sửng sốt một chút rồi nói:"Hải Phong phải không ? mới ra trường một năm mà mày cao hơn nhiều rồi đó".

Hải Phong cười ha hả nói:"Bình thường thôi, tao thi vào trường Đại Học Bách Khoa Sài Gòn nhưng rớt thê thảm, bây giờ chờ 1 tháng nữa đi nghĩa vụ quân sự mày à".

Diệp Thiên sửng sốt hỏi:"Nghĩa vụ quân sự gì ???".

Hải Phong nghi hoặc nhìn Diệp Thiên, nói:"Mà không biết hả ? nam từ 18 đến 27 tuổi hằng năm đều phải đi khám nghĩa vụ quân sự, nếu đạt yêu cầu về sức khỏe thì phải lập tức lên quân khu 7 báo danh tân binh nhập ngũ, nếu không đạt yêu cầu sức khỏe thì trở về địa phương chờ hằng năm lại lên khám sức khỏe, mãi đến hết 27 tuổi thì mới thôi".

Diệp Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi nói:"Hình như tháng trước tao có nhận được đơn yêu cầu đi khám sức khỏe của thị trấn, đáng tiếc công việc lu bù quá nên quên mất rồi".

Hải Phong ngạc nhiên nói:"Vậy mày phải mau đi khám sức khỏe đi, 1 tháng sau là đi báo danh tân binh nhập ngũ hết rồi, nếu không đi thì bị phạt tiền đến ở tù đó".

Diệp Thiên cười cười nói:"Được rồi, mà hôm nay mày ở đây làm gì vậy ???".

Hải Phong nói:"Tao đi dạo chút thôi, mày làm ở đây à?".

"Ừ, tao làm ở đấy cũng một năm rồi, kể từ đúc tốt nghiệp đó".

Hải Phong cưởi nhạt, nói:"Mày vẫn mau mau chuẩn bị đi nghĩa vụ đi, làm việc ở đây không có tiền đồ gì đâu, ít ra sau khi xuất ngũ cũng được 35 triệu".

Diệp Thiên trợn trừng mắt, hỏi:"Cái gì??? 35 triệu ở đâu ra ???".

Hải Phong bình tĩnh giải thích:"Vào đó mỗi tháng mày đều nhận được 2 triệu, nếu không tiêu xài thì hết 2 năm nhận được 35 triệu".

Diệp Thiên mừng rỡ nói:"Vậy à, vậy tao phải đi rồi, mà vào đó vui không ??".

Hải Phong cười :"Vui chứ, vào đó mới trưởng thành được, anh em trong lớp tao đi hết á, có gì tao chiếu cố mày cho, nhớ là quân khu 7 nha".

Diệp Thiên cười nói:"Ừ, thôi tao vào làm đây".

Diệp Thiên tiến về phía phòng làm việc của mình, lúc này trong phòng không có ai, Diệp Thiên thở dài, ngồi xuống ghế sô pha chơi điện thoại.

Hải Phong là bạn của Diệp Thiên, hắn quen Hải Phong từ lớp 11, khi đó cả hai đều đang chơi Liên Minh ở tiệm internet, hắn thấy Hải Phong chơi yasuo hay quá nên kết bạn, dần dần cả hai gặp nhau ở tiệm nét thường xuyên hơn.

Mãi đến khi lên lớp 12, Diệp Thiên học hành ngày càng kém, tiền kiếm được do công việc làm thêm cũng ngày càng ít, từ đó hắn không chơi game nữa, chăm chỉ đi làm thêm đến tận bây giờ.

Hôm sau, Diệp Thiên lên khám sức khỏe tại trạm y tế huyện, hắn đạt điều kiện sức khỏe loại 1, thấy vậy Diệp Thiên mừng lắm, 2 năm tới không cần lo ăn lo mặc mà sau 2 năm lại có 35 triệu, hắn cực kì kích động nhảy cẫng lên.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Bộc sáng tác bởi thaynhonn

Truyện Phàm Nhân Tu Bộc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.