Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Kiện Khởi Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2376 chữ

Năm thứ 60 trước kỉ nguyên tàn bạo của Bạo Long Tiên Đế...

"Này, tên kia đã quỳ ở đó suốt cả tuần rồi đấy!"

Vài người qua đường đang thì thầm với nhau về một tên rách rưới bẩn thỉu đang quỳ trước cửa một căn chòi. Hắn ta có có mái tóc xơ xác dài đến tận hông, cái áo rách rưới vá lỗ chổ, cái quần nát tươm như bị chó nhai. Hắn là Giáp Cung, lúc này hắn 20 tuổi, là một thằng mồ côi lang thang phiêu bạc từ phương xa về đây.

"Kéttt" một tiếng, cánh cửa xập xệ trong căn chòi mở ra kèm theo tiếng từ kim loại rỉ sét như kéo căng màng nhỉ người nghe vậy. Mọi người xung quanh liền bịt chặt đôi tai lại và đau đớn. Nhưng tên ăn mày kia vẫn quỳ ở đó, đôi tai hắn đã chẳng còn có thể nghe thấy gì nữa rồi, nhưng dường như hắn cảm giác được sự khác lạ, một linh cảm khiến hắn ngẩng đầu lên. Từ trong căn chòi rách nát, một cô gái xinh đẹp với bộ đồ vải nhuộm nâu thường thấy của nhà nông bước ra, cô ta có mái tóc hơi ngả màu nâu đỏ, màu tóc của những kẻ tàn bạo phương tây, thế nhưng nét mặt lại là của người phương đông với đôi mắt màu đen đặc trưng.

Cô nhìn tên ăn xin với ánh mắt thương hại, bặm đôi môi hồng nhỏ nhắn của mình rồi vẫy tay ra hiệu hắn đi theo mình.

Tên ăn xin đứng dậy, lộ ra 2 đầu gối với máu thịt lẫn lộn và tím tái khắp các vết thương. Mỗi bước đi hắn lại la nhẹ trong cuống họng vì đau đớn. Hắn dần bước vào trong căn chòi, ánh mắt vẫn hướng theo cô gái kia, miệng lẩm bẩm lại từ mà hắn đã luôn nói như một bản năng từ khi bị điếc hai tai:

"Giết...giết...giết"

Cô gái quay lại nhìn hắn, một tên phàm nhân phế vật, nhưng lại sống sót một cách thần kì sau một sự kiện bi thảm mà cô từng chứng kiến...

...

Chuyện vào 4 năm trước, khi tên này còn nghe được và đang làm thợ xây tại thành trì Sơn Thủy Đấu Thành. Hôm ấy công chúa Trương Như Nguyệt, con gái của kẻ được mọi người tôn kính gọi là Đệ Nhất Nhân Vương Trương Lục nổi hứng đi dạo ngang qua gần nơi mà hắn đang làm. Hắn đang cầm cục gạch thì bỗng dưng cục gạch rơi ra khỏi tay, và một cách thần kì nào đó theo làn gió thổi lao thằng xuống Như Nguyệt và làm nàng trầy mất một chút đầu ngón út bên tay trái nàng. Kẻ nào cũng biết được là chẳng có vô tình nào ở đây cả, Như Nguyệt đã dùng linh khí để tạo nên một màn kịch như vậy, khiến cho Vân Sơn cùng Lôi Đinh - 2 tên công tử theo đuổi nàng vì vậy mà ân cần hỏi han nàng bên cạnh đó cũng là ngầm đấu đá nhau. Nàng thích như thế, nàng thích nghe những lời ngọt ngào ấm áp và nhìn những kẻ si mê nàng tranh giành nhau để được làm con chó dưới gót chân nàng.

Vân Sơn cùng Lôi Đinh ngay lập tức thuấn di ra ngay sau lưng tên thợ xây xấu số rồi xách hắn mang xuống vứt trước mặt nàng cho nàng tùy ý xét xử. Tên thợ xây biết mình đã "lỡ" gây phải một chuyện tày đình nên liên tục dập đầu xin tha, đến mức trán hắn máu chảy thành dòng, cát và sỏi đâm cả vào da.

"Xin vị thần tiên đây hãy rủ lòng nhân từ mà tha cho kẻ hèn mọn này, con thật sự không cố ý, thật sự không cố ý!"

Trương Như Nguyệt nghe xong thì nhíu mày khó chịu, một tay nàng phe phẩy chiếc quạt, tay còn lại vuốt ve làn da mặt của mình, giọng nghe có chút buồn bã, có chút dỗi hờn:

"Bộ ta đã già như mấy lão gàn dở bất tử kia rồi ư?"

"Hừ!" Một tiếng, Vân Sơn liền nhanh tay đánh ra hai đạo quyền khí làm gãy 2 tay tên thợ xây.

"Aaaaaaa !!!!" Tên thợ xây hét lên trong đau đớn, hắn chỉ có thể nằm rồi gào thét đến vô vọng chứ chẳng dám có ý nghĩ bỏ chạy. Hắn có chạy được vạn dặm thì chỉ cần 1 tích tắc những tên thần tiên này có thể bắt hắn trở về ngay lập tức.

Trương Như Nguyệt nhìn Vân Sơn rồi cười một cái, khiến cho Vân Sơn ngẩn người cả ra, trong mắt hắn chỉ có duy nhất nụ cười của nàng là thứ đáng được tồn tại trên đời này, và chỉ có hắn mới xứng đáng được thường thức nụ cười ấy, nụ cười như hoa nở, như xuân về, nụ cười như là trung tâm của cả thế giới này.

Lôi Đinh thấy thế thì cực kì ghen tức, hắn nắm chặt bàn tay lại, khẽ bắn một tia sát khí khiến tên Vân Sơn chợt tỉnh mộng rồi quay đầu đi như không biết chuyện gì. Tên Vân Sơn bị gọi tỉnh khỏi mộng đẹp thì sôi cả máu,"Hừ" một tiếng rồi bắn ngược lại một tia sát khí về hướng Lôi Đinh, 2 tên cứ thế trao đổi sát khí với nhau tạo nên một khoảng âm u sắc lạnh đến cực độ xung quanh.

Những người dân xung quanh cũng dần dần bu lại xem, chỉ trỏ, kể này kể nọ làm tắc nghẽn cả một con đường.

Một đội cảnh vệ đang đi tuần thấy vậy cũng vội vàng chạy đến.

"Chuyện gì mà om xòm lại thế này!"

Vài tên cảnh vệ mặc trên mình bộ giáp màu hoàng kim chen vào tới bên trong, tên cầm đầu hét:

"Là kẻ nào..."-lời chưa buông ra khỏi miệng thì tên này cùng những kẻ khác vội chắp tay cúi đầu đồng thanh hô to:

"Bái kiến công chúa điện hạ!"

"Coi bộ chức trưởng quản của Đặng huynh đây cũng phiền thật đấy, động tí là phải chạy đôn chạy đáo, hay để ta thưa với chủ thành cho huynh về hưu sớm để còn có thời gian nô đùa cùng mấy tiểu tử ở nhà, chăm lo cho mẹ và vợ nữa chứ." Lôi Đinh giọng tỏ rõ vẻ bề trên, giọng điệu khinh thường, đầu hơi ngẩng lên nói với tên thủ lĩnh đám cảnh vệ.

"Lôi thiếu gia cứ nói đùa, ta đây còn có thể tận tụy với Sơn Thủy Thành này hơn mấy chục năm nữa." Cười gượng đáp lại lời của Lôi Đinh, tên cảnh họ Đặng thầm chửi rủa trong lòng, hắn là chồng của một người thuộc gia tộc của tên Lôi Đinh kia, nhờ vậy mà hắn mới leo được lên chức đội trưởng đội cảnh vệ này, và cũng vì thế hắn phải cúi đầu hạ mình trước tên oắt con trước mặt hắn dù tu vi hơn tên oắt đấy tận 3 bậc.

"Vả lại..." - Tên họ Đặng nhỏ giọng - "thiếu gia mới về nên vẫn chưa biết, chức tổng an ninh giờ không còn của Đinh Trác lão gia nữa mà đã chuyển sang cho tên tiểu tử Ngư Phan kia rồi. Chúng ta được lệnh phải tăng cường an ninh, bất cứ vấn đề lớn nhỏ gì cũng phải can thiệp, xử lí và bẩm báo lại cho hắn."

Nghe tới cáo tên Ngư Phan kia, đôi lông mày của Lôi Đinh cau lại, kéo căng trắn, ánh mắt đầy suy tư. Tên Văn Sơn ở bên nghe được chuyện này thì nở nụ cười khinh bỉ. Đinh Phan xét theo vai vế là chú họ của Lôi Đinh, hắn là đứa con ngoài giá thú của trưởng tộc họ Lôi với một người phụ nữ làng chài nào đó. Tên này được cha hắn hết lòng yêu thương, nhưng vì sự phản đối của hầu hết mọi người trong tộc nên không được mang họ Lôi mà chỉ được mang tên cha kèm họ mẹ. Một trong tứ đại gia tộc của Sơn Thủy Đấu Thành lại bị một tên oắt ngoài giá thú làm loạn cả lên. Việc này sẽ khiến gia tộc của tên Văn Sơn kia có lợi.

Trông thấy bầu không khí đang dần tệ đi, tên đội trưởng đội cận vệ vội xin cáo lui:" Vậy nếu không còn gì nữa thì tôi đây xin cáo lui tránh làm phiền công chúa điện hạ cùng các thái tử ."

Như Nguyệt gật đầu, phẩy phẩy tay ý chỉ bọn họ có thể lui. Ngay tức khắc đám cận vệ liền biến mất chẳng còn dấu vết. Nếu biết toàn tai to mặt lớn ở đây thì bọn hắn cũng chẳng lao đầu vào làm gì. Mà một phần là do tu vi của công chúa điện hạ quá cao nên bọn hắn không cảm nhận được khí của ai, từ đó dẫn đến rắc rối này.

"Công chúa điện hạ đang vui đùa cùng tên xấu số nào đó mà thôi, các ngươi cứ về báo với tên nhãi kia là công chúa vi hành gặp vài kẻ cuồng tín chắn đường."

"Rõ!"-tên phía bên trái tên đội trường liền nhành chóng tách ra lao về hướng khác.

Quay lại với Giáp Cung, hắn vẫn đang nằm run cầm cập ở dưới đất. Hai cánh tay bị quyền khí xâm nhập khiến hậu thương chấn ngày càng đáng sợ. Xương của hắn đang bị rạn nứt từ từ, cơn đau đến tê buốt cả óc. Âm ỉ thấm vào tận xương tủy khiến hắn muốn ngất đi lắm rồi. Nhưng mỗi lần như thế lại có một dòng điện kì lạ kích thằng vào não, vào tim của hắn khiến hắn bừng tỉnh mà tiếp tục cảm nhận sự dày vò này. Hắn rất muốn hét nhưng chẳng còn chút sức lực nào cất giọng. Chỉ có thể rên rỉ ư ử bên trong khoang miệng.

Như Nguyệt phe phẩy chiếc quạt, đồng tử mở rộng đầy thích thú nhìn con kiến trước mặt mình đang quằn quại đau đớn. Nàng hỏi:"Ngươi thấy ta có đẹp không?"

Giọng nói như một cơn gió thoảng vị ngọt dịu của núi rừng, có cái nắng ấm đầu của mùa xuân, có cơn gió mát tự như hè, có chút lạnh nhè nhẹ từ mùa thu, nhưng vẫn giữ được cái lạnh lùng, băng lãnh nhưng liêm khiết của mùa đông. Chúng quyến rũ người nghe, lao vào đến tận cùng não bộ của từng người, tất cả như mê đắm vào từng chữ, giờ đây đường mật ngọt ngào đến đâu nếu đem so với một chữ cất ra từ Như Nguyệt thì chúng còn chẳng bằng sỏi đá ven đường. Giáp Cung kia cũng như vậy, hắn chỉ là một người bình thường không hơn không kém, hắn cũng bị mơ màng trong hư vô mê mẫn bất tận ấy. Bỗng cảm giác lạnh như băng từ đằng sau ập thẳng đến cổ của hắn, Văn Sơn và Lôi Đinh đã tỉnh khỏi cơn mê từ khi nào và nhắm sát khí vào con kiến hôi hám đang say mê mỹ nữ của bọn hắn. Tên thợ xây từ trong vườn hoa liền bất ngờ bước qua bước lại Quỷ Môn Quan đến tận trăm lần, đốt xương ở cổ hắn bị một áp lực vô hình nghiến qua nghiến lại từng đốt một, tim hắn đi ép chặt đến mức muốn nổ tung, đôi mắt bị căng phồng lên như sắp bung ra khỏi mặt. Hắn cảm giác như cuộc sống của mình chẳng khác gì thứ rác rưởi nhỏ bé có tồn tại hay không cũng không quan trọng, cái tôi của hắn bị đánh nát hoàn toàn bởi thứ sức mạnh tuyệt đối, hắn sợ đến mức muốn tiện ra quần nhưng não chẳng còn nhận thêm bất cứ lệnh nào của hắn nữa, nó tự động tiến vào trạng thái khép nép thu mình thành một con sâu con kiến thật sự, kìm chế hết từng cử động nhỏ nhất của hắn.

Như Nguyệt nhìn hắn rồi nói với giọng lạnh như băng phá tan hết bầu không gian mơ mộng mà nàng vừa tạo ra.

"Có vẻ hắn điếc rồi thì phải"

"Ùng!!!" Một tiếng phát ra 2 bên tai tên thợ xây, Văn Sơn và Lôi Đỉnh phía sau lập tức đục thủng đôi tai của hắn mà không trễ một nhịp nào. Công chúa Như Nguyệt mỉm cười với 2 tên khiến ánh mắt chúng từ lạnh lùng sang yêu thương mê mẫn. Như Nguyệt đã thấy đủ vui rồi, nàng liền giơ tay ra và bắn một tia thần thức vào não của tên thợ xây, bây giờ nàng sẽ là nỗi ám ảnh của hắn, hắn sẽ mê đắm nàng, sợ hãi nàng, thèm khát nàng, ghét bỏ nàng, hắn yêu nàng, sùng bái nàng, điên cuồng vì nàng. Và tất cả cảm xúc này sẽ liên tục dày vò não hắn bất kể ngày hay đêm, thậm chí hắn ngủ cũng sẽ mơ thấy nàng. Điều điên rồ này sẽ kéo dài đến khi hắn tự sát để chấm dứt nỗi kinh hoàng của chính mình. Như Nguyệt đưa bàn tay trắng hồng đầy mịn màng đến rồi nhấc cằm hắn lên. Trong mắt Giáp Cung bây giờ là đôi đồng tử giãn ra như muốn nuốt hết phần lòng trắng, từng mạch máu trong mắt nổi lên. Ở bên dưới, hàm răng cắn chặt đến mức nứt gãy vài ba cái.

Như Nguyệt nở một nụ cười, rồi quay lại vẩy tay ra hiệu cho đoàn tùy tùng đi theo.

"Mang cả hắn theo, ta vẫn còn thứ muốn làm." Như Nguyệt cất lời, Giáp Cung liền bị một tên to con vác trên vai mang theo đoàn người đang đi về phía trung tâm thành trì.

Bạn đang đọc Phàm Đạo sáng tác bởi Rycnnn

Truyện Phàm Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rycnnn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.