Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Bại Lộ Sao?

Tiểu thuyết gốc · 2505 chữ

o0o..

Mộc Lan trên mặt giờ không còn vẻ bình tĩnh nữa, nàng hình như đã tức giận thì phải, uy áp trúc cơ kì cũng phóng thích ra làm hắn khó suy nghĩ thông.

- "Đừng có mất thời gian suy nghĩ nữa, nếu bây giờ ngươi nói dối ta hoặc không cho ta lời giải thích thích đáng thì mai ngươi đừng đi nữa, sau này cũng đừng theo ta nữa. Ta không muốn có một người mà ta không biết âm thầm bảo vệ ta, lúc người đó hi sinh ta lại chẳng biết tới thế khác gì vong ân bội nghĩa, heo chó cũng không bằng."

Phá Thiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng mang bao nhọc.

- "Ta là ai hay những việc ta làm một lời khó nói hết mà cũng không thể nói ra, ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mới như vậy. Không thể ngờ được nàng lại quá nhạy cảm, phát hiện ra mọi việc nhanh như vậy, ta còn chưa kịp làm xong đến nước này đành xin lỗi, Mộc Lan." Phá Thiên vừa mới dứt câu liền bắn về phía Mộc Lan tung một quyền muốn áp đảo đổi phương.

Nhận ra thấy sự khác thường, Mộc Lan nhíu mày nhanh chóng lùi về sau mấy bước thủ thế sẵn. Mặc dù là Trúc Cơ cảnh nhưng nàng trực giác cho thấy thiểu niên trước mắt này thật không đơn giản.

- "Bùm"

- "Ngươi... ngươi... điên... sao?". Mọi việc xảy nhanh đến chóng mặt, khi nhận ra Mộc Lan đã ngất đi.

Phá Thiên thực chất ra một quyền đến là để dụ Mộc Lan cũng đánh ra một chưởng tiếp chiêu sau đó hắn cắn răng lấy thân mình ra đỡ đòn còn tay quyền thì lách nhanh chóng chạm vào thái dương nàng. Tu đạo chỉ là Luyện khí nên hắn không chông mong gì chỉ có dùng thần hồn hắn là Ngưng Nguyên cảnh nên rất dễ làm nàng ngất đi, vốn có thể công kích thuật công kích linh hồn từ xa nhưng nếu hắn làm thế mà không thành công sẽ khiến Mộc Lan bỏ chạy hoặc cẩn trọng hơn với hắn.

Dù công kích linh hồn từ xa hay để linh hồn nàng xuất hiện chống cự đều sẽ khiến nàng bị thương nên hắn chấp nhận lĩnh đòn của trúc cơ kì. Đừng tưởng rằng chỉ có mỗi tu thần đạo là thần hồn sẽ mạnh hơn, thực tế là tất cả các đạo mỗi khi lên một cấp thì thần hồn đều mạnh hơn một bậc. Thần đạo đúng là có linh hồn và tinh thần mạnh hơn hẳn các đạo khác nhưng nó chỉ thật sự khác biệt từ Nguyên anh cảnh trở nên, còn dưới Nguyên Anh cảnh thì họ chỉ đáng sợ vị công kích quỷ dị vào linh hồn bất chợt khó đề phòng.

- "Phụt"

Phá Thiên nhỏ ra một ngụm máu tươi,một chưởng Trúc cơ kì đúng là không có dễ chịu gì. Việc đến nước này thật sự là khó lường, đúng là người tính không bằng trời tính. Vốn là định tìm bí mật trên người nàng không được cùng lắm lúc hoang lâm mới bắt cóc nhưng giờ giữa ban ngày ban mặt à nhầm ban đêm ban mặt trong phủ thành phủ chính ngay tiểu viện Mộc Lan bắt cóc người đúng là đủ điên.

- "Kể ra cái hoạch này có vẻ ổn hơn so với chui hoang lâm thẩn nào cái lão tặc Mạc Phong cũng cho người âm thầm giám sát ra tay chỉ sợ lành ít dữ nhiều.Haiz giờ chắc chỉ có qua hoang lâm tránh nạn vậy."

Phá Thiên cũng chưa vội rời đi quay lại phòng của Mộc Lan khoá trái từ bên trong, bên ngoài thì để một mảnh giấy đã giả tạo chữ nàng "Đừng làm phiền". Sau đó cuốn một mảnh vải kín bọc người nàng lại băng qua rừng trúc vào thao võ trường đến đây hắn không thể đi tiếp. Tường xây rất cao, lính gác bên ngoài thường xuyên túc trực muốn qua mà không bị phát giác là điều không thể. Con ngươi hắn chợt linh động, hắn cúi xuống nhặt ít muội than từ mấy cây đuốc bôi lên mặt mình và Mộc Lan khiến cho lem luốc. Lúc này hắn mới yên tâm trèo qua tường thành.

Quả nhiên vừa mới trèo sang bên kia, thì có toán lính đi qua. Tên lính cầm đầu thấy tên kia đang cõng người khác trên lưng lại đang có vẻ tìm cách trèo vào, thấy liền quát lên.

- "Tên kia ngươi quay mặt lại đây, ngươi là ai? To gan định đột nhập Mạc phủ."

Phá Thiên tỏ ra sợ hãi khúm núp đáp:

- "Nào có đại nhân, gan tiểu nhân to bằng trời cũng không dám làm xằng bậy. Tiểu nhân trên núi mới xuống, cõng theo vợ bị bệnh nặng thập tử nhất sinh chưa rõ, đang tìm đại phu nào đâu có biết đường, lại không biết quý phủ của đại nhân, mong đại nhân khai ân."

Tên lính thấy Phá Thiên cứ mở miệng là kêu đại nhân trong lòng cũng sướng bèn khoát tay:

- "Được rồi được rồi, mau cút đi, đại phu đi thẳng hướng kia là đến, mau đi cứu vợ ngươi."

Phá Thiên rồi rít cảm tạ sau đó liền chạy theo hướng tên lính chỉ, đi được một đoạn thì hắn ngoặt đầu phóng qua về chỗ cổng thành, thành này quản lí ra vào rất dễ không có kiểm tra gì cả nên Phá Thiên chạy băng băng một đường biến mất trong màn đêm.

o0o..

Hôm qua Phá Thiên sợ kế hoạch có bất trắc liền chạy một mạch đến quả núi ngày trước hắn tu luyện ở rìa hoang lâm. Lúc này đã là gần trưa, Phá Thiên cả sức lực lẫn tinh thần đều mỏi cực độ rồi bao nhiêu cơm tối qua cũng theo gió mà tiêu. Hắn cũng vẫn chưa mở ra tu vi, nếu không phải tình huống nguy hiểm thì hắn vẫn chưa muốn dùng đến linh khí.

- "Đây là đâu?" Mộc Lan từ trong mơ màng nayy cũng đã tỉnh.

- "Đây là rìa hoang lâm." Phá Thiên đáp.

- "Ngươi... ngươi không sao chứ, sao lại phải liều mạng như vậy?" Nhìn thấy Phá Thiên đang ngồi tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, trên áo vẫn còn vết máu, Mộc Lan lo lắng hỏi.

- "Không sao, còn chưa chết được, nàng khát không ta đi lấy nước."

- "Có, cho ta xin một ít." Tay chân nàng vốn bị trói, tu vi lại bị phong bế lại nên không thể lấy được đồ trong giới chỉ.

Phá Thiên gật đầu, hắn đi dọc theo lối cũ đến con đường gần nhất lấy nước quay lại đến nơi thì cũng nửa canh giờ trôi qua.

- "Cảm ơn. Ngươi tại sao phải làm như vậy?"

- "Nàng không cần hiểu, ta bây giờ cũng chưa rõ hết mọi chuyện nhưng ở bên ta lúc này là an toàn nhất."

- "An toàn, có ai dám động đến ta chứ, chả nhẽ là tên tiểu tử Mạc Lăng kia mà ngươi không sợ người của Mạc Phủ truy sát sao."

- "Có nói bây giờ chưa chắc nàng đã tin, nhiều kẻ mặt nam mô nhưng bụng đựng một bồ dao găm. Mấy tên Mạc Phủ thì có gì sợ, cho dù Mạc Phong đến ta cũng không sợ." Phá Thiên nói.

- "Ha ha, ta lần đầu thấy có kẻ cuồng ngôn như ngươi, chỉ là tên mặt còn búng ra sữa với ba cái công phu mèo cào mà cũng dám bắt con gái ta quả thực chán sống."

- "Cha, xin đừng giết hắn." Mộc Lan lên tiếng dù gì Phá Thiên hắn cũng là người tốt chỉ muốn bảo vệ mình.

- "Cứ yên tâm, ta sẽ cứu ngươi ngay, còn về hắn sống hay không còn phải xem bản lĩnh rồi."

Phá Thiên giật mình chỉ cần nghe giọng điệu cái đã biết là lão thất phu Mạc Phong, mà thế nào lão lại đến nhanh vậy, quá sơ suất hắn tưởng người của Mạc Phủ còn lâu mới đuổi theo kịp. Hắn cũng không muốn dùng thần thức quét qua sợ đánh động hoang thú trong rừng.

- "Oh,chắc ngươi là Mạc Phong. Định câu giờ phong tỏa ta ư? Ngươi sợ cái gì vậy chẳng phải công phu ta là mèo cào hay sao? Mà ngươi mũi chó hay sao mà đánh hơi qua đây nhanh vậy, sợ chó cũng không thính như ngươi."

- "Quả thực tiểu tử thông minh, có bản lĩnh bắt Mộc Lan đi đúng không phải dạng vừa nhưng đừng có dùng tiểu kế với ta đừng hòng."

Phá Thiên vốn định khích tướng để Mạc Phong lộ ra sơ hở nhưng cái lão này có vẻ không ngu. Phá Thiên suy đoán nhất định là có cái gì không đúng, mình đã để lại bẫy phải mất vài hôm họ mới phát hiện ra, mà tên này như thể đi một đường thẳng đến nơi đây vậy còn đem theo nhiều người vây công ắt có ý định sẵn từ trước. Khiến hắn phát giác nhanh như vậy chỉ có khả năng là trên người Mộc Lan có vấn đề. Cái lão cáo già này đúng là kĩ lưỡng cẩn thận mà.

Liên tiếp rơi vào hung hiểm trắc trở như này đúng mà mệnh cầm tinh con mực mà. Phá Thiên không nói nhiều chạy ra chỗ Mộc Lan tháo trói, giải tu vi cho nàng. Trong lúc nước sôi lửa bỏng này hắn không thể mang theo nàng mà trốn thoát được còn nếu để Mộc Lan quay về thì tên Mạc Phong này còn lâu mới để xảy ra lần nữa.

- "Mộc Lan nghe kĩ này mặc dù xung quanh ta con nhiều nghi ngờ nhưng xin đừng hoài nghi ta hãy tin tưởng ta một lần duy nhất được không?" Phá Thiên nhìn chắm chắm vào đôi mắt xanh như ngọc của Mộc Lan như muốn van nài nàng.

Mộc Lan khó có thể tin được kẻ bắt cóc mình giờ đây lại cầu xin bỏ trốn cùng hắn nhưng hắn đã cởi trói cho nàng mà không dùng làm con tin có thể thấy được sự chân thành của hắn, có lẽ trong việc xảy ra này còn nhiều khúc mắc mà nàng chưa được biết.

Mạc Phong cười ha hả:

- "Hả còn dám cởi trói Mộc Lan đây là ngươi cầu không được chết nhanh mà. Mộc Lan đừng nghe dụ hoặc ngon ngọt của hắn mau lại đây, ta sẽ không trách tội ngươi tin hắn chỉ là hắn quá gian xảo."

Mộc Lan vẫn còn đang mông lung suy nghĩ, cuộc chiến này một bên là cha nàng mặc dù hắn bận bịu không hay gặp nàng nhưng hắn vẫn hết lòng giúp nàng tu luyện, con bên kia là một kẻ xa lạ nhưng lại không tiếc ăn một chưởng để tránh nàng bị thương. Bên tình bên nghĩa nàng giờ không biết phải nghe ai.

Phá Thiên giọng gấp gáp nói:

- "Tin ai giờ cũng không quan trọng, giờ ta giúp thoát vây trước đã. Nếu ta còn sống qua lúc này sẽ nói rõ mọi chuyện với ngươi."

- "Ngươi hứa?" Mộc Lan đáp.

- "Được"

Phá Thiên biết rằng mình sẽ khó qua được ải này, xung quanh hơn mười tên Luyện thể hậu kì bao vây, còn tên Mạc Phong kia chưa rõ thế nào dùng tu vi Luyện Khí trung kì của hắn mà muốn thoát vây đúng là nói phét.

Mộc Lan rút ra một cây thương đưa Phá Thiên còn mình dùng một cây nhuyễn kiếm từ không gian giới chỉ.

Thấy cảnh như thế, dường như không tin vào mắt mình Mạc Phong gào lên:

- "Được! Hay lắm Mộc Lan nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà, từ nhỏ đến lớn ngươi muốn cái gì ta cho cái đó nay ngươi trả ân ta thế này sao? Thử hỏi ngươi còn mặt mũi xứng làm con gái Mạc Phong ta, từ này ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng thứ ngươi nợ ta phải trả bằng hết. LÊN! Tất cả đều lên bắt phản đồ cho ta chưa chết không sao chỉ cần đừng phế tu vi nàng là được còn tên kia để ta tiếp đãi hắn." Trên mặt Mạc Phong đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai người mới hả dạ.

Mộc Lan sững sờ dường như không thể tin vào được điều mình vừa nghe, đó còn là phụ thân mà nàng biết sao, sao phụ thân có thể thốt ra những lời lẽ nói hoàn toàn vô tình như vậy được cho dù nàng có làm gì sai nhưng đâu đến nỗi mà phải coi nàng như một kẻ phản nghịch. Hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt tuôn ra, trong lòng thống khổ nhưng vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì đến nước này không thể quay đầu lại được chỉ có đợi sau này cùng cha giải khúc mắc.

Phá Thiên nhìn thấy Mộc Lan bị thương tổn như vậy bèn nói:

- "Haizz cái lão thất phu này dù gì cũng sống với nhau hơn mấy chục năm mà trở mặt nhanh hơn trở tay vậy. Không sợ người khác cười sao?"

- "Câm mồm, súc sinh, cứ sủa đi rồi ta cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết."

- "Được đến đây súc sinh ta xem Mạc Phong ngươi có cái bản lĩnh gì." Phá Thiên không chần chừ bay ra tung một quyền chiếm tiên cơ.

Không có hoa chiêu gì nhiều, Mạc Phong cũng một quyền đối thẳng vào Phá Thiên nhưng không ngờ hắn lại yếu đến vậy.

Phá Thiên bị đánh bay ra,bật dậy nhanh chóng, mồm nhổ ra mấy ngụm máu, vừa mỗi một quyền mà hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng như lộn tùng phèo cả lên không biết còn chịu được thêm mấy phát nữa.

- "Ha ha, ta còn tưởng thế nào ai ngờ có chút ít bản lĩnh đó mà cũng đòi chọc ta. Phải hay không não ngươi bị lừa đá ha ha?" Mạc Phong cười mỉa mai tên này to mồm, cứ tưởng mạnh như nào cơ ai ngờ ăn đấm là bay.

Phá Thiên nhíu mày không ngờ được cái lão súc sinh này là Ngưng Nguyên cảnh sơ kì nếu không phải hắn vừa xong mở ra tu vi không chút bảo lưu thực lực chắc nổ banh xác rồi.

- "Chỉ có liều mạng mới mong thoát được cái khốn cảnh này", Phá Thiên thầm nghĩ.

o0o..: "Từ chương tám về trước không có sửa lỗi văn chương chịu khó đọc nhé. Còn chỗ nào tình tiết chưa hợp lí logic ae nhắn tin tôi để sửa."

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.