Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo Nghiệm Thông Qua

Tiểu thuyết gốc · 2718 chữ

o0o..

Phía nam Thanh thành, trước cửa Mạc phủ, mới sáng sớm đã rất đông người tụ tập tại đây, họ đều là những thợ săn lành nghề, đến đây thi chọn ra người dẫn đường cho Mộc Lan tiểu thư trong hoang lâm.

Phá Thiên vốn đến sớm đã ngồi vào một góc yên lặng tu luyện, giờ hắn đã chuyển vào ở trong thành nên không gian luyện tập đã bị hạn chế nhiều nên phần lớn thời gian đều là thiền luyện công, lúc chán thì lại chạy xung quanh thành, đến tối thì lại đọc sách nghiên cứu nhưng tiếc rằng sách liên quan đến tu luyện ở đây đã ít lại toàn là rác, lý luận toàn bố láo càng đọc càng hại não chả có gì để lưu tâm.

- "Kẹt", "kẹt"

Cuối cùng cửa đã mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, phía sau là một tên lính trên áo có thêu một chữ Mạc, mặt hắn nhăn lại, tay vẫn còn dụi mắt, mồm quát lên:

- "Câm mồm, cái lũ ăn lông ở lỗ các ngươi mặt trời còn chưa mọc thì to nhỏ cái gì, phiền chết đi được".

Xa xa một tên trên mặt có mấy vết sẹo không biết do móng vuốt loài nào to đùng trên mặt thoạt nhìn vô cùng hung hãn quát lại:

- "Miệng chó không mọc được ngà voi, chỉ là chó canh cửa thôi mà cũng đòi sủa loạn."

- "Ngươi... ngươi... dám làm loạn nơi đây lại dám phỉ báng người của thành chủ ta sẽ bắt ngươi đi trị tội"

Tên không ngờ lại có một tên hỗn đảng nào đó dám ngang nhiên chửi mình, dù gì trên áo cũng là chữ mạc khiến hắn tự hào chính là sự khác biệt với những tên dân đen này.

Như được nghe chuyện khôi hài, vị đại hán kia cười sặc sụa:

- "Đừng chọc cười ta,các ngươi có thấy không, ha ha, bà già nó tên này đúng là có khiếu hôi hài từ nhỏ."

Lúc này không chỉ hắn mà mấy kẻ khác cũng cười như điên, mọi người ở đây đều biết tên lính kia vốn chỉ to mồm là cái cái thùng rỗng kêu to, chỉ là một con chó canh cửa không hơn lấy đâu danh vị mà cũng học đòi doạ người. Tên kia mặt đen lại như đít nồi liền im miệng lại, đã bị ăn chửi, nay lại bị mang ra làm trò cười nhưng hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ dù sao hắn chỉ là tên tiểu tốt biết rõ không thể động vào những kẻ này nhưng những kẻ này cũng không động được đến hắn.

- "Sao lại ngừng, sủa tiếp đi chứ, để mọi người cùng vui chứ". Mấy kẻ khác cũng nhao nhao phụ hoạ.

- "Đúng đó, làm chúng ta cười tiếp đi đang vui mà."

- "Câm"

Đúng lúc đó một tiếng quát ầm lên lên bên trong có ấn chứa sức mạnh khiến tạo sức ép lên người, Phá Thiên liếc qua thấy một lão già râu tóc bác phơ tay chắp sau đít lững thững bước tới, từ sức ép tạo ra ông già này hẳn là Luyện khí hậu kì.

- "Đây không phải tửu lâu cho đám phàm phu tục tử các ngươi tụ tập cười đùa, nếu kẻ nào còn không giữ ý thì cút đừng để ta phải ra tay."

Bầu không khí im ắng lạ thường thậm chí có thể nghe cả tiếng thở của nhau, ai ai cũng biết lúc này cần thật sự nghiêm túc nếu còn muốn lấy chỗ tốt.

Tên kia nói tiếp:

- "Tốt, ta là Vân quản sự, bây giờ các ngươi theo ta vào".

Mọi người không chen lấn mà nối đuôi nhau thành từng hàng vào phủ.

o0o..

Mạc phủ thành vốn rất rộng lớn, chiếm cứ diện tích gần hai phần năm toà thành không hổ là thế lực mạnh nhất nơi đây, từ phía trước đi vào là hai bên là hai bên thao trường và rất nhiều võ đài tỉ thí. Trên thao trường hiện giờ mỗi bên có ít nhất phải hai nghìn người đang nhễ nhại mồ hôi luyện tập, mà mỗi người họ đều khác biệt với cái tên lính vừa nãy, thân thể để trần,cả người cơ bắp cuồn cuộn, tất cả bọn họ đều đang tập duy nhất bài gồm ba động tác chính là tung nắm đấm, thủ thế và lùi bước, một động tác mồm đều hét to rất có khí thế họ cứ thế lặp đi lặp lại nhìn rất đều mất như là một thể. Đám quân tinh luyện khá là mạnh, tu vi hầu hết đồng đều là luyện thể sơ cấp hoặc trung kì chỉ có mấy kẻ cầm đầu chỉ huy là đã đạt hậu cấp.

Phá Thiên thầm tắc lưỡi đây cũng phải là thủ bút dạng vừa đi, để đạt được như thế này quả là hao tốn công sức. Phải biết rằng không phải ai cũng có thể cảm nhận được linh khí thiên địa nhất là vùng này lại loãng so với nhưng nơi hắn từng đi qua trước kia chỉ cần so với những vùng cách tông môn vài ngàn dặm, vùng linh khí loãng nhất ở đó cũng là một trời vực so với nơi đây, chí ít tốc độ tu luyện gấp mười cũng không phải đùa chứ chưa nói đến tại tông môn.Cảm nhận được linh khí trong đám quân này chắc cùng lắm chục người, mà biết cách vận dụng nó thì chắc chả còn ai.

Tuy Phá Thiên đạt được Luyện Thể sơ kì trong vòng một tháng nhưng đấy là hắn từng là Quy nguyên cảnh sơ kì, nên việc hấp thu linh khí xung quanh rồi dùng linh thức của mình khống chế để cải tạo nhục cơ không khó nhưng không có linh khí hay tẩy tuỷ đan một bước lên mây thì chỉ có thể từ từ mỗi ngày tập luyện đến giới hạn cơ thể quá trình này khá là lâu phải mất ba đến bốn năm họ mới bước vào Luyện thể sơ kì được mà thời gian đạt đến hậu kì là mười năm. Đây phải là những người ý chí sắt đá mới làm được. Nhưng có một điều mà Phá Thiên không hiểu đó chính là bài tập của họ, trí tò mò của hắn lại nổi lên, liên quan đến việc phải tu một đạo riêng hắn phải liên tục tìm tòi những điều mới mẻ trong tu luyện.

- "Vân quản sự, xin cho hỏi tại sao bài tập họ lại lạ vậy, cứ lập đi lập lại hoài như vậy có tác dụng gì sao?"

Vân quản sự chần chừ đáp:

- "Điều này cũng không có gì bí mật đây chỉ là một trong những kiến thức cơ bản trong quân binh có nói cho các ngươi cũng chả sao. Kì thực đây chỉ là ba trong nhiều động tác cơ bản, nó là trụ cột của vũ kỹ."

- "Vũ kỹ là gì vậy giống công pháp sao?"

Vân quản sự vừa đi vừa từ tốn nói trả lời:

- "Ừ, giống mà cũng không, cách thức truyền đạt giống nhau nhưng công pháp cần trong người có linh khí mới thực hiện được còn vũ kỹ chỉ cần luyện tập chăm chỉ hằng ngày là có thể nắm bắt được rồi. Tuy vũ kĩ đơn giản nhưng lại có tác dụng rất lớn với quân lính, nó giúp họ phản xạ nhanh nhạy hơn so với người đồng cấp ngoài ra ưu điểm lớn nhất là hạn chế lại bản năng chiến đấu bằng phản xạ thay vào đó là tăng bản năng chiến đấu bằng vũ kĩ."

Phá Thiên nghe vậy cũng thấy rất có lí, hắn bình thường đều dùng bản năng phán đoán và phản xạ để chiến đấu nhưng nếu gặp phải điều bất ngờ thì phản xạ lại không thể phản ứng kịp làm hắn rơi vào bối rối mà trong lúc đó mà xảy ra tình trạng như vậy chính là thời điểm nguy hiểm. Xem ra vũ kĩ không đơn giản có vẻ rất tốt là đằng khác.

Đi vòng vèo một lúc mới hết được cái sân thao luyện, cuối cùng họ rẽ đến một rừng trúc trong đó có một tiểu viên nho nhỏ, trong sân đang có hai người đang chờ sẵn, một là Mộc Lan còn người đứng sau chắc là hộ vệ.

Lão già khom lưng cúi xuống:

- "Tiểu thư người người đã được đưa đến có khoảng ba mươi người."

Mộc Lan mắt lướt qua một lượt rồi rồi nới:

- "Vân lão vất vả, qua đây ngồi đi."

- "Đa tạ tiểu thư.". Lão quản sự không khách khí ngồi xuỗng một chỗ bên cạnh nàng.

Sau một thời gian gặp được Mộc Lan hắn bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn xung động như trước nhưng khoảng cách gần này hắn vẫn cố tránh ánh mắt nàng để tránh những nghi ngờ không cần thiết mặc dù nàng đã quên từng gắp hắn mấy tháng trước.

- "Khương huynh phổ biến hộ ta."

Tên hộ vệ bèn bước lên trước chắn trước hàng người thợ săn, hắn tạo ra cảm giác vững chắc như bàn thạch vậy không thể lay chuyển.

- "Vâng, tiểu thư. Các ngươi nghe kĩ đây cuộc thi lần này liên quan đến oan toàn của tiểu thư nên chúng ta chỉ cần những kẻ có thực dụng chứ không cần một đám phế vật, những kẻ mà chỉ là gánh nặng không cần phải bị chết trong tay hoang thú thì ta cũng tự tay diệt. Lần này chúng ta sẽ đi rất sau vào vùng hoang lâm để rất rèn luyện, hoang thú trong đấy toàn trăm năm tuổi đã khai mở một ít linh trí ai cảm thấy không đủ sức thì bây giờ lui xuống một bước đừng có làm mất thời gian của ta."

Nhiều người chưa gì đã thấy bị uy hiếp vào rừng không khéo thằng cha này mới là mối nguy hơn cả thú, lại còn đi chui sâu vào chỗ nước độc rừng thiêng nữa khác nào tự sát. Mười kẻ trong hàng lập tức bước ra tự động lui xuống phía sau, vừa mới nói một câu mà bây giờ chỉ còn hai mươi người đứng lại quả thật rất hiệu quả đây chính là cách thử lòng gan dạ, những như vậy nếu mà có đi cùng lúc gặp nguy hiểm không chỉ hại chính mình mà còn hại cả đồng đội.

Tên kia giọng rất trầm ổn như đã tính trước được việc này:

- "Chỉ có một khảo nghiệm duy nhất đó là các ngươi cần đánh bại ta."

- "Thử thách của ta, trong vòng mười giây các ngươi chỉ được phép dùng tay tấn công ta, ta sẽ chỉ đỡ mà không tấn công lại ai làm ta dịch chuyển được thì kẻ đó qua. Bắt đầu."

Không tốn thì giờ lần lượt từng người bước lên, kẻ đầu tiên thử sức chính là vị đại hán mặt sẹo lúc trước. Hắn không nói câu nào liền ra đấm một phát thoạt nhìn rất nhẹ nhưng lại khiến tên hộ vệ kia lảo đảo lui về sau.

- "Cảm ơn đã nương tay, ngươi đỗ, tiếp."

Mấy kẻ khác nhìn không ra nhưng Phá Thiên biết tên đại hán kia vừa xong vận dụng linh khí vào nắm đấm thoạt như rất nhẹ nhưng thật sự là rất mạnh, tên hộ vệ kia mới chỉ là Luyện thể hậu kì nên không thể đỡ đây chính là sự khác biệt hai tầng cảnh giới như trời với rãnh vậy.

Từng người từng người một khi mọi người xong hết chỉ còn lại một mình, Phá Thiên bước lên tay chạm vào vai tên hộ vệ kia rồi bắt đầu truyền linh khí vào cơ thể giúp hắn phục hồi sức lực, trải qua nhiều người thi hắn bây giờ đã thấm mệt rồi, Phá Thiên không muốn dùng lợi dụng như vậy.

- "Cảm ơn,ngươi qua."

- "Aw ta còn chưa thi cơ mà."

Tên kia nghe thế thấy gượng cười, đùa ông à mi đấm phát thì ta lại chổng vó ra cần gì thi.

Phá Thiên đoán được tên kia nghĩ gì bèn nói tiếp:

- "Yên tâm ta sẽ không dùng linh khí."

- "Oh, vậy ta sẽ dùng hết sức thật sự nhưng kể cả ngươi thua thì vẫn là qua."

Phá Thiên nảy nên chiến ý muốn xem kết quả tôi luyện bấy lâu đến mức nào rồi:

- "Tới đây, cẩn thận."

Hai nắm đấm cực nhanh nện vào nhau.

- "Oành"

Một tiếng như hai khối sắt va chạm nhưng trái với dự đoán tất cả mọi người cả hai đều lảo đảo bay ra.

Mộc Lan bên cạnh "Oh" lên một tiếng kinh ngạc như thấy điều gì thú vị.

Phá Thiên nhíu mày tuy vừa xong không dùng hết sức nhưng tu vi hắn dù gì cũng là Luyện khí hậu kì nhờ vào đan dược dùng con kiếm hổ đổi lấy còn chưa kể luyện tập thể lực điên cuồng hằng ngày ấy vậy mà lại ngang cơ với Luyện Thể hậu kì là sao. Nhất là qua lúc va chạm rõ ràng lực đạo tên kia yếu hơn nhưng trong nắm tay lại ẩn chứa một sức mạnh nội liễm khác rất khó nói.

- "Haha,quả nhiên ta vẫn thua, rất tốt."

- "Không có gì dù sao ta tu luyện cũng cao hơn một đại cảnh giới mà chỉ ngang sức ngươi."

- "Đấy là ngươi chưa hết sức mà ta lại đã dùng hết, ta tên Tử Vệ cháu Vệ quản gia."

- "Còn ta Phá Thiên. Tử Vệ huynh ta nghĩ mãi không ra vừa xong lúc rõ ràng là lực đạo huynh yếu hơn ta vì cái gì lại thành ngang ngửa được?"

- "Aw cái này ta cũng không thể giải thích rõ lắm."

- "À ra là vậy.", Phá Thiên hiểu rằng mỗi người đều có một bí mật riêng không phải ai cũng chia sẻ nó.

- "Phá huynh đừng hiểu lầm ý ta không phải như thế. Mà là ta cũng không hiểu rõ về nó lắm, cái vừa xong ta cũng không biết gọi là gì chỉ biết đó là một loại năng lượng được sinh ra sau khi ta tập vũ kĩ hàng ngày thôi."

- "Hử nói vậy tất cả binh lính trong phủ đều có?", Phá Thiên thắc mắc.

- "Ặc cái này thì không ta đã thử qua trong phủ này người dùng được duy nhất chỉ mình ta, người khác cũng có nhưng lại rất ít vì vậy rất khó sử dụng. Cái này ta đoán rằng liên quan đến chế độ luyện tập của bình thường của ta gấp ba bốn lần người khác trong phủ với lại hình như cũng là do vũ kỹ của ta vốn tốt hơn. Nếu huynh có hứng thú thì ta có bộ Phách Không quyền và Cửu Thức Long Thương tàn quyển này này tặng huynh nghiên cứu, đây là hào cảm của ta huynh đừng chối."

Phá Thiên mắt sáng lên, giờ hắn mới biết còn có loại chuyện như này, mà còn được người ta cho vũ kỹ nữa.

- "Cái... này trân quý thế ta biết dùng gì đổi lấy."

- "Ha ha ha, không cần khách sáo, chỉ có đồ dùng được mới là trân quý, cuốn Cửu Thức Long Thương tàn quyển yêu cầu loại năng lượng kia rất cao ta không làm được mà ta phải tốn rất nhiều công sức để lấy được nó nhìn nó lãng phí trong tay ta cảm giác thật đau lòng nhưng nếu huynh huỳnh thành công thì uy lực thật sự rất lớn. Còn Phách Không quyền chính là vũ kĩ thường ngày bọn ta hay luyện tập cũng chả trân quý gì."

- "Vậy thì ta xin nhận,ơn này ta nhớ kĩ sau này huynh có việc gì ta đây tận lực giúp."

- "Được coi như vậy đi."

Khảo nghiệm kết thúc chỉ có tám người qua.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.