Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 13 Chương 1: TRẬN VÂY HÃM (Phần 11)

Phiên bản Dịch · 2793 chữ

Khoảng 20 quân nhân đang có kế hoạch sử dụng mình như tấm khiên cho cô.

“Chỉ việc giết những tên khốn đó! Chúng tôi sẽ bảo vệ cho cô!”

“Đã hiểu—“

Tiếng đập cánh bay tới từ phía doanh trại địch.

Neia xoay người và hướng mũi tên về phía những âm thanh đó.

Trước mắt cô là vô số những Demihuman có cánh bay lên từ doanh trại quân địch.

Có vẻ như mục tiêu của chúng là băng qua bức tường thành, nhưng có nhiều tên tụ tập lại và bay xuống chỗ Neia.

Cô đã không còn nghĩ đến việc nhắm bắn ai từ lâu rồi. Trong im lặng, một thế giới màu trắng toát trong mắt cô và cô thấy rõ ràng những kẻ thù của mình, Neia bình tĩnh bắn từng mũi, từng mũi tên về phía kẻ địch của cô. Cô bắn dứt khoát và liên tục như một cái máy.

Sau khi bắn hạ những Demihuman có cánh phía trên đầu cô, Neia thở nhẹ ra. Cô có thể nghe thấy lại sau khi giải phóng khỏi trạng thái tập trung cao độ.

Từ phía bên –

Cô muốn né, nhưng một cơn đau lan truyền dữ dội từ cánh tay trái cô.

Tay cô đã bị xé rách bởi móng của một Armatt từ phía hông.

“Gwaaagh!”

Mặc dù thét lên trong đau đớn, Neia vẫn có thể rút ra một mũi tên khác, nhưng rồi cô nghĩ cô không thể sử dụng được cây cung của cô. Nếu như vậy, có lẽ rút kiếm ra thì tốt hơn.

Lưỡng lự là một điểm yếu chết người, tên Armatt trông tàn bạo nâng tay lên, có lẽ tiếp sau đòn trước đó thì sẽ nhắm đến mặt cô.

Cô muốn bước lui lại, nhưng đối thủ của cô là một đấu sĩ lão luyện và rút ngắn khoảng cách lại, cô không thể né được nó.

Một nỗi đau dữ dội khắp mặt. Trong khi cô đã quay đầu thành cô để né không bị móc mất cặp mắt, những cái móng vuốt đã xé qua gò má trái của cô tạo thành một vết thương lớn đến nỗi thấy được bên trong miệng.

Máu tươi chảy đầy vào miệng, cô nếm được vị máu lan đầu khắp lưỡi. Thêm nữa, cô có thể cảm thấy máu chảy ra ào ạt từ bên má, cảm nhận chảy lan xuống cả cô và ngực.

Neia không có thời gian để rút kiếm, vậy nên có đập luôn Ultimate Shootingstar Super vào mặt tên Armatt.

Armatt chắc chắn không ngờ cô sẽ làm thế với cây cung, vậy nên hắn cố gắng lùi lui sau để tránh đòn.

Vì cô không thể di chuyển tốt tay trái của mình với cây cung, Neia rút thanh gươm của cô bằng tay phải.

Neia đâm tới toàn lực như thể cô đổ hết tính mạng mình vào nó. Armatt ngay lập tức phản đòn với những cái móng sắc như dao cạo, nhưng một quân nhân gần đó đã làm chân nó bị thương nên nó nhắm trượt. Cái móng sượt qua tai cô trong gang tất, nhưng lưỡi dao thép của cô đã ngập sâu vào cổ họng của Armatt.

Cô nhìn vào Armatt đã bị hạ gục rồi thăm dò tình hình xung quanh.

Trong khi cô đang tập trung bắn cung thì những người quân nhân che chắn cho cô gần như đã bị quét sạch hoàn toàn. Những tên Demihuman đã tiến tới gần Neia, và chỉ còn lại năm người quân nhân, tất cả đều bị đẩy sát đến bờ tường.

Lực lượng tiếp viện gần nhất thì đang chiến đấu phía bên kia những tên Demihuman vừa leo lên thang, và họ sẽ phải đẩy mạnh để có thể giúp được cô ở đây. Nói thẳng, họ đang bị cuốn vào các cuộc giao tranh, vậy nên họ cũng không có thời gian rảnh để giúp cô.

Có hơn 30 Demihuman đang hướng về phía Neia, và bên cô chỉ còn có 6 người.

Neia nhìn vào những tên Demihuman, và chúng thụt lui một chút, giảm bớt áp lực lên họ.

“Xin lỗi, Baraja-sama!”

Những người quân hân đã bị đẩy vào bờ tường tạo thành một đội hình phòng thủ trước Neia.

“Chúng tối sẽ không để những tên khốn đó vượt qua, dù đó là điều cuối cùng chúng tôi có thể làm!”

Người vừa nói là một người đàn ông trông có vẻ nhút nhát tầm khoảng 40 tuổi, với một cơ thể thiếu sức sống và ruột đang xổ ra. Tuy nhiên, gương mặt ông ta đỏ bừng như đang phấn khích với cuộc chiến, và cơ thể ông ta phủ đầy máu mà không thể biết được đó là máu của ông ta hay của kẻ thù. Thậm chí vậy, ông ta vẫn nhất quyết không quỵ gối, đứng cao với một tinh thần bất khuất.

Ông ta trông giống như một chiến binh đáng tin cậy.

“Cảm ơn rất nhiều!” Neia nói thế khi nhổ ra một ngụm máu tươi. Rồi cô tiếp tục – “Tôi sẽ để nó cho ông!”

Ông ta không phải là người duy nhất như thế. KHông ai trong số những người quân nhân ngã xuống thể hiện bất cứ dấu hiệu nào họ đã cố gắng rời khỏi phòng tuyến bảo vệ xung quanh Neia. Cô có thể làm gì khác ngoại trừ đặt niềm tin vào họ?

Mắt của người đàn ông nhìn vào tay trái của Neia, gương mặt ông ta cứng đờ.

“Cô có thể thấy được xương đấy…”

“Làm ơn đừng nói thế, nó đau hơn khi ông để ý đến nó.”

“À, à, xin lỗi.”

Một khi ai đó đạt được cấp độ thánh hiệp sĩ nhất định, họ có thể sử dụng phép phục hồi cấp thấp. Tuy nhiên, Neia chỉ là một hộ vệ, vậy nên cô không thể làm được. Không có thánh hiệp sĩ hay linh mục nào ở gần Neia, mana của cô vẫn chưa hồi phục đủ để sử dụng lại vật phẩm ma thuật. Tốt nhất là bỏ luôn suy nghĩ sử dụng tay trái trong trận chiến này.

Neia nhìn vào những tên Demihuman, nhưng chỉ di chuyển tròng mắt cũng khiến vết thương trên mặt cô đau hơn.

Nỗi đau làm cho ánh mắt của cô càng bất thường hơn, khi những tên Demihuman cảm thấy nó, chúng lại nâng cao cảnh giác.

“Baraja-sama, cô tiếp tục bắn hạ chúng với cây cung của cô, bây giờ không còn kẻ nào như kẻ đã xông vào lúc nãy nữa. Như thế thì chúng ta có thể sống sót.”

Nếu những tên Demihuman trước mắt Neia cùng xông vào một lượt, nhưng người quân nhân chắc chắn sẽ bị quét ngay lập tức. Tuy nhiên, vì tất cả bọn chúng đang cảnh giác với cung thủ Neia, vậy nên chúng không thể di chuyển cùng nhau. Thật sự, cô có thể hiểu được sự cảnh giác của chúng thông qua những gì cô nghe chúng trao đỗi lúc nãy.

“Cung Thủ Mắt Điên… cô ta không thể nào sử dụng cả kiếm!”

“Đừng bất cẩn, cô ta chỉ giả vờ không thể sử dụng kiếm để đánh lạc hướng đối thủ.”

“Thật sao? Cậu đúng là một gã thông minh đấy.”

“Chúng ta có nên để nhưng Người Rắn đến đây và giết cô ta từ xa với những thanh giáo không nhỉ?”

Neia mỉa mai chúng trong lòng. Có vẻ như cô đã nhận được sự nổi tiếng không đúng sự thật nhờ sức mạnh của cây cung ma thuật cô được cho mượn.

“… có hy vọng nào cho chúng ta không?”

Neia tự hỏi bản thân một trong yên lặng đủ để những tên Demihuman không thể nghe thấy, rồi cô ấy cười.

“… nếu là cây cung này… cây cung tôi được Bệ hạ cho mượn, Ultimate Shootingstar Super, bắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng…”

Người đang ông đang cố gắng nói tên của Ultimate Shootingstar Super, và rồi ông ta cười buồn.

“Thật sự… rất tệ, hừ. Nói này, Baraja-sama… nhảy xuống khỏi bức tường và bỏ chạy đi. Cô có thể sống sót.”

“Aiiieeee! Tha-tha lỗi cho tôi. Đương nhiên là cô sẽ giận với những lời ngu ngốc như thế Nhưng, nhưng, tôi không biết được loại địa ngục nào cô đã trải qua, cô chắc khoảng ngang tuổi con gái tôi… tôi nghĩ, để một cô gái trẻ như thế chết thì thật là…”

Tôi không có giận, tôi chỉ nhìn ông một cách bình thường thôi. Những suy nghĩ băng qua tâm trí cô, nhưng bây giờ đó là một điều bình thường và Neia không cảm thấy bị xúc phạm.

Người đàn ông nói đúng. Sẽ thông minh hơn nếu như rút lui chờ thời cơ và hồi phục những vết thương đến khi cô có thể sử dụng lại cây cung của mình, hơn là vung cây kiếm mà cô không quen.

Điều gì sẽ xảy ra với họ nếu mình làm thế? Mình biết rõ. Mình không thể giúp được họ dù cho mình có ở lại và chiến đấu. mình chỉ chết mà không được điều gì. Nhưng mà…

Neia thả cây cung bên tay trái cô sang một bên.

Mình cần phải trả món vũ khí này. Có nhiều lý do tại sao mình nên chạy. Nhưng, nhưng, kẻ thù của Bệ Hạ sẽ nghĩ gì khi mình bỏ chạy trong khi đang giữ một vũ khí ông ấy cho mình mượn? Trong trường hợp đó

“Sao mà tôi có thể bỏ chạy được?” Cô hét lên. “Sao tôi, một người giữ vũ khí được mượn từ Bệ hạ, quay lưng và bỏ chạy!?”

Cô nắm chặt thanh kiếm trong tay phải.

Có ơn phải trả là lẽ tự nhiên của con người.

Người dân của đất nước này, đặc biệt, thủ lĩnh của những thánh hiệp sĩ lại không làm được điều đó, nhưng cô muốn thể hiện cho Sorcerer King thấy rằng không phải tất cả mọi người trong đất nước này đều như thế.

“Yeeeeaaarrt!”

Neia xông tới với một tiếng hét, âm thanh như thể cô đang rên rỉ. Vì cô không thể sử dụng được cung tên, những người quân nhân sẽ chết vô ích để bảo vệ cô. Nếu như vậy, cô nên tận dụng lợi thế là sự hiểu nhầm của những tên Demihuman khiến chúng sợ hãi sức mạnh của cô và tấn công trong khi chúng đánh mất sức mạnh của mình.

Kẻ địch chắc chắn không ngờ rằng Neia xông tới nơi nhiều kẻ địch như thế, và chúng di chuyển chậm chạp đủ để thậm chí với chút ít kiếm thuật của cô cũng đủ để chém gục chúng.

Những quân còn lại đằng sau Neia cũng xông lên theo cô.

Neia vung thanh kiếm của mình.

Nó bật ra, và tên Demihuman chém vào phần thân đang sơ hở của cô, những đòn tấn công của chúng bị bật lại bởi bộ áo giáp của Buser.

Neia đâm thanh kiếm.

Cô đâm vào thân của một tên Demihuman, rồi kéo ra, kéo theo cả nội tạng của hắn. Trước khi tên Demihuman đó ngã xuống đất, móng của một tên Demihuman khác găm vào mặt Neia. Sau má trái tiếp theo là là một vết thương trên trán phải, máu chảy vào mắt của cô.

Một cơn đau dữ dội tràn ra khắp chân cô.

Một tên Demihuman găm sâu con dao găm của hắn vào thịt.

Vung kiếm.

Thêm hai quân nhân gục xuống.

Một tên Demihuman đổ sập.

Tất cả những quân nhân đã chết.

Không gì ngoài kẻ thù trước mắt và hai bên cô.

Hơi thở thì đứt quãng, còn tim cô thì đập dữ dội.

Nhiều bộ phận trên cơ thể cô đã bị đâm bởi những lưỡi dao nóng của kẻ thù, mỗi khi cô di chuyển, những đợt sóng của cơn đau tràn vào Neia sự đau đớn.

Neia đã sợ.

Cô sẽ chết, và những suy nghĩ đó làm cô sợ hãi.

Cô đã sẵn sàng cho cái chết ở đây.

Số lượng quân địch gấp nhiều lần, và chúng cũng giỏi chiến đấu hơn.

Hoàn toàn bất lợi trước kẻ thù, và lợi thế duy nhất phía cô chỉ là vị trí phòng thủ.

Với những điều đó, sẽ thật kỳ lạ nếu như cô không chết.

Thậm chí thế, tận mắt nhìn cái chết đến cũng thật kinh khủng.

Từ “cổng Đông” – được nói bởi người cô vô cùng tôn trọng, vang vọng trong tâm trí cô. Mặc dù cô đã sẵn sàng cho cái chết, cô vẫn muốn sống.

Neia đã một lần nghĩ về việc điều gì sẽ xảy ra khi con người ta chết.

Và khoảng khắc đó của cô sẽ như thế nào?

Linh hồn cô sẽ quay lại với đại nguồn, nơi mà những vị thần sẽ phán xét cô, những người đã làm việc tốt trong thánh kinh sẽ đến vùng đất vĩnh hằng, trong khi những kẻ xấu xa sẽ bị đưa đến vùng đất khổ ải.

Tuy nhiên, ngay cả khi cô đã tích lũy những việc làm tốt trong suốt cuộc đời của mình với mục đích đạt tới phần còn lại vĩnh cửu của mình, cô vẫn sợ phải đối mặt với sự kết thúc của cuộc đời mình.

Cô vung kiếm.

Cuộc tấn công bất lực đó không thể giết kẻ thù trong một đòn.

Bất cứ ai tấn công ngay cả khi bị bao vây, sẽ có những cuộc phản công dữ dội từ kẻ thù.

Những thanh kiếm xuyên thủng áo giáp của Neia, người cô bị bao phủ bởi vết thương.

Neia vẫn còn sống nhờ vào bộ giáp mà Sorcerer King đã cho cô mượn. Cô ấy đã chết từ lâu rồi mà không có nó. Thật vậy, cô sẽ trở thành một xác chết giống như vô số dân quân và dân thường đã rải rác khắp thành phố như bị vứt bỏ.

Tôi đang ở trong hình dạng rất xấu …

Neia cười vào bản thân mình vì có thể nghĩ về những thứ không thích hợp như vậy ngay cả khi cô ấy ở gần thế giới bên kia ..

Chân cô trượt do lực đẩy của cô. Đùi trái của cô bị kẹt lại và đùi phải của cô bị thương và không thể giữ thẳng đứng cô.

Cô mất thăng bằng và ngã xuống. Cô dựa vào cuộc chiến, nhưng đó là tất cả những gì cô không thể sụp đổ.

Chân cô trượt khi cố vung thanh kiếm, và tất cả những gì cô có thể làm lúc này là đổ sập xuống.

Thế giới đang chuyển sang màu trắng và mây, và cô có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển, thở khò khè.

Đó là một âm thanh khó chịu. Cô tự hỏi ai đang làm nó, và nhận ra rằng đó là chính mình.

Cô ấy đã ở giới hạn của mình

Neia sắp chết.

“Chỉ một chút nữa và Mad-Eyed Archer sẽ chết!”

“Ahhh! Tất cả cùng nhau bây giờ! ”

Tiếng nói của các Demihumans đến từ rất xa.

Đây – một nỗi đau thật sự…

Neia không thể hiểu được những gì tên Demihuman đang nói. Tuy nhiên, chắn chắn là không phải lời khen ngợi cô. Quá trình suy nghĩ của cô biến mất dần từ từ, một phần trong tâm trí cô chỉ có thể cảm nhận được như thế.

Cô đơn giản vẫy thanh kiếm trong tay để đẩy chúng ra xa, những đòn tấn công của cô chỉ để cầm chân kẻ thù.

Tôi … rất sợ … nhưng mọi người … đang đợi tôi ..

Trong thế giới màu trắng và mây, cô nhìn thấy những nụ cười của mẹ cô, cha cô, và bạn bè của cô từ ngôi làng quê hương của cô.

Họ… là ai… à… Bu-chan… Mo-chan… Dan-nee…? Thần… sợ… Bệ… Hạ…”

Phổi và tim, cánh tay và bộ não của cô muốn nghỉ ngơi.

Neia không thể cưỡng lại sự cám dỗ đó, nhưng vẫn còn, cô vẫn chưa ngã gục. Tại sao vậy?

Cô sợ chết. Cô ta tràn ngập niềm tin của mình để chiến đấu đến cùng.

Bên cạnh đó, cô muốn đạt được kết quả xứng đáng với những vật phẩm mà cô đã mượn.

Một lần nữa Demihuman đâm vũ khí tới cùng mục lúc, xuyên qua cơ thể Neia.

Và sau đó, Neia Baraja đã chết.

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi detuyetlong11
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.