Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 11 Chương 4: Đàm phán ( Part 9 )

Phiên bản Dịch · 2559 chữ

“Hừm, nghe có vẻ là đúng có chuyện như vậy…”

“Được rồi, nếu ông hiểu thì qua đó ngồi chờ đi.”

“Umu …Còn nữa, ah, Gondo. Về chuyện đó…”

Gondo không cần nghe cũng đã biết. Bởi tất cả nhệ nhân, những người đã đến đây, đều nói như vậy.

“Ngoại trừ Bệ hạ ra, không ai có thứ rượu vang như vậy. Ông hiểu không? Ông hiểu rằng một loại rượu như vậy có thể được tìm thấy trong đất nước này sao? ”

“Mm, Ừm. Đúng. Hương vị, giống như niềm vui lan truyền qua miệng … Nó chảy xuống cổ họng, đến ruột thì tạo cảm giác nóng rực… ”

“Ừm. Được rồi, qua bên kia ngồi đi. ”

Gondo đẩy Smith – người đang tưởng tượng thú vui vô hình – về hướng thích hợp.

“Thôi nào, đừng như thế. Ông cũng uống qua nó rồi, đúng không? Ông hiểu cảm nhận của tôi mà, phải không? ”

“Tôi chưa bao giờ chạm vào nó. Tôi không phải kiểu người thích uống rượu.”

“Ồ, thật là lãng phí! Gondo, ông đã bỏ lỡ mất bốn phần cuộc sống!”

“Đươc, được, được rồi, mau mau ngồi xuống. Hãy nhìn xem, đám bên kia đều uống qua, ông nên đi thảo luận với họ. ”

“Ohhh! Có thật không?!”

Người thợ rèn hào hứng chạy qua và sau đó đột nhiên dừng lại. Tiếp đó, ông quay lại nhìn Gondo. Phần lớn người ở đây cũng đã làm điều đó.

“Tôi nói này, Gondo.”

“Tốt rồi. Đừng lo lắng về tôi.”

“Có thật không? Nhưng…”

“Tốt rồi. Đó là lý do tại sao …”

“…Tôi hiểu. Tuy nhiên, có một điều ông phải nhớ kỹ. Ông có thể đến nhờ tôi giúp đỡ bất cứ lúc nào.”

Sau khi nói như vậy, người thợ rèn tới ngồi với những người khác. Sau đó, ông tham gia cuộc thảo luận nhiệt tình về những đề tài liên quan đến rượu.

Cảm thấy có chút đau lòng, Gondo thở dài một hơi.

Vua Pháp Thuật Ainz Ooal Gown đã cho Gondo một món đồ nào đó để tập trung các nghệ nhân rune lại.

Vật đó là rượu vang.

Gondo không uống, nhưng không có Dwarf nào có thể cưỡng lại hương vị của loại rượu vang hảo hạng đó. Như vậy, bằng việc kích thích khẩu vị của họ với một bình nhỏ của loại rượu kỳ lạ và hứa hẹn rằng nếu họ tham gia hội nghi, sau khi kết thúc, họ sẽ nhận được một chai rượu vang lớn, họ sẽ có thể tập trung được khoảng chừng một nửa số nghệ nhân. Đó là những gì Vua Pháp Thuật đã nói. Tuy vậy-

Gần như không còn chỗ trống.

Gondo lại thở dài. Lấy tư cách cá nhân mà nói, ông không muốn tập hợp bọn họ với thủ đoạn rẻ tiền như vậy. Thay vào đó, ông muốn dựa vào niềm tự hào là nghệ nhân và triệu tập họ đến hội nghị.

Hay đúng hơn – đó chỉ là mong muốn ích kỷ của Gondo.

Vua Pháp Thuật sử dụng phương pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất để tập trung các nghệ nhân lại. Dựa vào niềm tự hào của họ để tập trung họ lại với nhau không nghi ngờ gì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian quý báu.

Các nghệ nhân rune đang ở trong một tình thế tàn khốc. Họ đã bị đánh mất chứng minh sự tồn tại của họ và tổ tiên, trong khi tất cả những gì chờ họ ở phía trước lại là bóng tối. Sa lầy trong suy nghĩ tiêu cực, không có gì ngạc nhiên khi nhiều người trong số họ đã từ bỏ bản thân. Rất ít Dwarf vẫn tự gọi mình là nghệ nhân rune và làm công việc của họ. Hầu hết trong số họ đều đã gỡ bảng hiệu xưởng làm việc xuống, mỗi ngày nhận lấy lương thực và sống một cuộc sống không có giấc mơ, vô vọng.

Người đó có thể nhen nhóm ngọn lửa đã tắt trong lòng bọn họ không?

Gondo háo hức mong đợi Ainz và điều sẽ xảy ra tiếp theo.

Đến thời gian chỉ định, Gondo kiểm tra số lượng Dwarf đã có mặt. Không ai vắng mặt cả.

“Thế nào? Ainz-sama hỏi ông là có thể bắt đầu chưa.”

Cô gái chạy đến bên Gondo là một trong những phụ tá thân tín của Vua Pháp Thuật, Dark Elf -Aura.

“Oh, cô có thể nói với Bệ hạ rằng tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ và không có vấn đề gì cả.”

“Xong ngay ~”

Cô gái chạy đi. Gondo nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của cô nhóc.

Ông cũng không rõ cô nhóc rốt cuộc có thân phận gì. Tại sao vị vua Undead hùng mạnh kia lại có thể trọng dụng cô nhóc nhiều như thế? Cô nhóc là những bằng chứng về tình hữu nghị giữa ngài và tộc Dark Elf à?

Trong lúc Gondo suy nghĩ điều này, Ainz Ooal Gown bước về phía đài cao. Bên cạnh anh là một nữ thuộc hạ thân tín khác.

“Ohhhhhhh!”

“Đó là undead!”

“Một kẻ thù?!”

Những Dwarf trong phòng rơi vào hỗn loạn. Đó là chuyện đương nhiên. Undead là những kẻ thù của tất cả sinh vật sống.

“Cái đó-”

“-Im lặng.”

Người phụ nữ- Shalltear Bloodfallen – nâng chai rượu trên tay cô lên.

Đôi mắt của mọi người có thể nhận ra ánh sáng rực rỡ màu hổ phách trong chai đó. Họ là một nhóm người thực tế, do đó sự chú ý của họ đã dời đến cái chai thay vì khuôn mặt Undead của Ainz, và họ đồng loạt im lặng.

“Ainz-sama, ngài có dặn dò gì sao?”

“Không, không có gì. Làm phiền ngươi rồi, Shalltear… Được rồi, hoan nghêng các vị đã đến. Có đủ rượu cho tất cả mọi người, vì vậy khi kết thúc, hãy cầm lấy một chai trước khi rời khỏi đây. Cho đến lúc đó, ta hy vọng các vị sẽ giữ im lặng và lắng nghe ta nói chuyện. Tất nhiên, nếu mấy vị cảm thấy rằng những lời của kẻ undead này không đáng nghe, các vị có thể tự do rời đi. Tất nhiên, người đó sẽ không nhận được một chai rượu này. ”

Ánh mắt của Vua Pháp Thuật chậm rãi quét qua những Dwarf có mặt ở đây.

Phương thức truyền đạt của anh – từ thái độ cho tới ngôn từ và nhiều thứ khác – đều mang tính áp đảo mạnh mẽ. Đó là ý chí của một vị vua có địa vị cao nhất, đặc biệt là thái độ kiêu ngạo làm cho bọn họ cung kính trước mặt anh. Dường như bên trong mỗi ngón tay của anh đều chứa năng lượng.

“Vậy thì … Ta tin tưởng không có ai phản đối nếu ta bắt đầu nói nhỉ?”

Những Dwarf duy trì sự im lặng, gật đầu.

“Thứ nhất, ta là Vua Pháp Thuật Ainz Ooal Gown. Vùng phía nam của dãy núi này, xuyên qua Rừng Đại Ngàn Tove, thuộc về ta. Có thể gặp mặt các nghệ nhân rune, ta cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Được rồi: ta có một đề nghị rất đơn giản, đồng thời cũng là lời yêu cầu. Hãy đến với đất nước của ta. Ta muốn sử dụng kỹ thuật rune của các bạn để bắt đầu một cuộc cách mạng trong kỹ thuật phụ ma vật phẩm ma thuật. ”

Những lời Vua Pháp Thuật giống như một mũi gai nho nhỏ được tạo ra từ sự thất vọng và nản lòng đâm vào tim Gondo và ông thấy đau.

Gondo lắc đầu.

Ông để cái vấn đề của cha và ông nội của ông sang một bên và nhìn vào khuôn mặt của các nghệ nhân. Khuôn mặt của họ đều hiện lên vẻ cay đắng. Phản ứng của họ không giống như họ sẽ tích cực đáp lại.

“Xin lỗi, nhưng tôi có một câu hỏi.”

Một Dwarf, người giơ tay lên, liếc nhìn Gondo.

“Tại sao ngài muốn kỹ thuật của chúng tôi? Nói một cách thẳng thắn, nó là một kỹ thuật đã chết ở đất nước này.”

Người nói là một nghệ nhân lớn tuổi trong số những người ở đây.

“…Rất đơn giản. Ta muốn các ngươi để tái hiện những kỹ thuật đã thất truyền. ”

“Thất truyền?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của những nghệ nhân rune, Vua Pháp Thuật rút ra một thanh kiếm.

Đám Dwarf đồng thanh kêu lên một tiếng.

Đó là sự kinh ngạc khi được nhìn thấy một thanh kiếm được rút ra từ không khí. Hoặc đó cũng có thể là sự sợ hãi đối với vị vua có cơ thể là một bộ xương, tỏa ra vầng sáng tà ác, tay cầm chặt một thanh kiếm.

Nhưng lý do làm Gondo vô tình phát ra tiếng kêu khác tất cả mọi người khác ở đây.

Đó là một thanh kiếm có phẩm chất lạ thường với thân kiếm màu đen. Ông chưa từng thấy một lưỡi kiếm sắc bén nào tỏa ra ma lực mạnh mẽ như thế.

“Đây…Đây là một thanh kiếm có sức mạnh rất lớn…”

“Lợi hại … Cả đời này tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như thế…”

“Chẳng lẽ nó chính là thanh kiếm trong thần thoại tộc Dwarf?”

“Ohhh! Tôi, tôi giờ đang được chiêm ngưỡng một món đồ vật rất tuyệt vời…”

Vua Pháp Thuật giơ thanh kiếm lên, như thể để những Dwarf quan sát được hết nó. Tầm mắt Gondo không tự chủ được, dõi theo vầng ánh sáng kia.

“Được rồi, quý vị, hãy chú ý đến thân thanh kiếm.”

Gondo nghiêm túc nhìn vào chỗ xương ngón tay Vua Pháp Thuật chỉ và kêu lên. Mà các thợ rèn khác cũng phản ứng giống hệt vậy.

Có 20 rune màu tím được chạm khắc trên đó.

Tuy nhiên, trong những người này chỉ có Gondo chú ý tới một trong những rune khắc trên thanh kiếm giống với một rune mà Vua Pháp Thuật đã mô tả trong cuộc gặp gỡ của họ trong đường hầm.

Mình hiểu rồi. Thì ra đó là lý do tại sao ông ta biết rất nhiều về rune.

Ông ta hẳn đã thu được những kiến thức sau khi nghiên cứu cẩn thận thanh kiếm đó.

“Sau đó, tôi muốn hỏi các thợ rèn có mặt tại đây. Có 20 rune được khắc trên thanh kiếm này; chuyện như vậy có thể xảy ra sao?”

Câu trả lời thì không cần phải nói- đó là không thể. Không ai ở đây có thể làm điều đó, dù họ cố gắng thế nào. Nhưng mà thanh kiếm này dường như tồn tại ở chỗ này chỉ để chế nhạo sự bất lực của họ.

Đám nghệ nhân đã đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, trong mắt họ dấy lên một ngọn lửa cháy hừng hực. Nó không hề giống với ngọn lửa khi họ nói về đồ uống. Sau đó, đám người tràn lên giống như một đám zombie lao về phía sinh vật sống, đến chân của Sorcerer King.

“Hãy để tôi nhìn!”

“Xin vui lòng! Hãy để tôi chạm vào nó một chút! ”

“Tôi không chừng có thể biết được điều gì! Tôi xin ngài!”

“Láo xược!”

Cô gái tóc bạc nhìn chằm chằm vào những Dwarf đang lấn tới với một vẻ mặt đáng sợ. Những Dwarf bị đóng băng trong nháy mắt, như thể họ bị một lưỡi dao băng giá đâm xuyên qua. Và sau đó –

“-Các vị ồn ào quá. Trật tự nào.”

Không nghi ngờ gì nữa, họ đang đứng trước trước mặt một người cai trị thực sự.

Chỉ có những người cai trí biết rõ địa vị của chính mình mới có thể tỏa ra một áp lực như thế. Không, phải nói là đó là sự tồn tại của kẻ chi phối cái chết, cho nên mới tỏa ra vầng hào quang đó.

Gondo đã biết điều này từ lúc ông gặp Ainz trong đường hầm, nhưng Ainz đã không tiết lộ thân phận kẻ cai trị của mình. Có lẽ đó là một hành động để cho Gondo không chùn bước vì sợ hãi. Đây mới là bản chất thật của Vua Pháp Thuật.

Tuy rằng mình không nhìn ra vẻ mặt của ông ta nhưng ông ta có vẻ hài lòng. Hẳn là do tất cả mọi người đang hành động theo dự định của ông ta.

“Xin chờ một chút. Hãy nghe ta nói hết đã. Sau đó, các vị có thể chạm vào nó trực tiếp mà không có vấn đề gì. Nếu mọi người không ngồi xuống thì ta sẽ không thể tiếp tục được, và các vị cũng không lấy được thanh kiếm này. ”

Với vẻ mặt chán nản – bị uy hiếp bởi bầu không khí bá chủ của nhà vua – những người nghệ nhân quay trở về chỗ ngồi của họ.

“Cảm ơn. Vậy thì, ta sẽ nói tiếp ở chỗ ta dừng lúc trước. Câu hỏi của ta vẫn như cũ – có khả năng khắc 20 rune lên một thanh kiếm không?”

Mọi người nhìn đến người thợ rèn già nhất và giàu kinh nghiệm nhất. Ông ta lắc đầu bất lực và trả lời:

“Không làm được. Lão già này biết nhiều nhất cũng chỉ có 6 cái. ”

Một loạt những câu hỏi đã nổ ra.

“Cái gì? 6 cái? Tôi biết nhiều nhất cũng chỉ là 5 cái! ”

“…Thật sao. Có vẻ như ít ai biết điều này, nhưng cách đây 200 năm, cây búa trong tay nhà vua có khắc sáu rune. Đó là bảo vật của tộc Dwarf được chế tạo ra trong niên đại huy hoàng của những nghệ nhân rune.”

Gondo nhớ lại ông nội của ông.

Ông nghĩ về khuôn mặt của một nghệ nhân rune lão luyện, người đã tham dự vào việc chế tạo vũ khí 200 năm trước.

“Ohhhh! Đó có phải là chiếc Warhammer có thể làm rung chuyển cả mặt đất? Tôi nghĩ rằng tôi đã từng nghe qua nó trong một bài hát … ”

“Đúng vậy. Ngay cả những nghệ nhân rune được ca ngợi là thiên tài và thần đồng trong thời đại kia cũng không thể tạo ra một vũ khí khắc 20 rune… ”

“Ta hiểu rồi. Vậy ra đây là một vũ khí được thực hiện với kỹ thuật thất truyền? ”

“Hm? Ngài cũng không biết sao, Bệ hạ? ”

“Ta không rõ thanh kiếm này được làm ra như thế nào. Nói thật, nó chỉ đơn thuần là vật sở hữu của ta. Và … tác giả của nó không còn ở trên thế giới này. ”

“Ý ngài là … kỹ thuật quý giá đó đã biến mất rồi sao?”

Vẻ đau khổ vô cùng hiện trên khuôn mặt của các thợ rèn. Gondo cũng cảm thấy như vậy.

“Vì lý do đó-”

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 415

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.