Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 10 Chương 2: Vương quốc Re-Estize ( Part 2 )

Phiên bản Dịch · 2829 chữ

“…Thật ngây thơ. Nhưng nếu là đồng đội của chúng ta, thì—”

“Xin lỗi Evileye, nếu đó là đội trưởng ma quỷ của chúng ta–”

“—Đúng. Tuy nhiên, tôi sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, ngay cả khi đó là lời của đồng đội, không? Sau cùng thì chúng tôi cần một số tiền thù lao nhất định cho chuyện này- kể từ lúc chúng ta được thuê, chúng tôi cần một khoản tiền thanh toán tối thiểu. Bên cạnh đó, nếu chúng tôi không nhận được gi, nó sẽ ảnh hưởng xấu đến những người khác. Nó cũng sẽ vi phạm quy định của mạo hiểm giả. Ngoài ra, truyền thụ kĩ thuật cũng phải có phí.”

“Tôi đồng ý với những điều cô vừa nói, nhưng rất xin lỗi. Sự thật là tôi không có tiền…”

Renner lắc đầu đầy thất vọng khi nói vậy.

Tam công chúa là nhân vật phụ trong số các nhân vật phụ, và không ai mong đợi khả năng của Renner ngoại trừ xem cô thành một tấm thẻ hôn nhân chính trị. Do đó, không quý tộc nào hỗ trợ cô, và chuyện thiếu tiền cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, đại công chúa hay nhị công chúa đều không thể nào chấp nhận cuộc sống như thế.

Vì vậy, Climb cảm nhận được ý định của cô thông qua bộ giáp trên người cậu.

“Tôi nghe nói những công chúa thường mặc váy đẹp và sống một cuộc sống thanh nhàn…”

“Thực tế thì không tốt đẹp như vậy. Tuy nhiên, không thể phủ nhận có những công chúa sống như thế.”

Khi nhìn ánh mắt Renner sáng lên đầy ngưỡng mộ, một cảm xúc rất khó diễn tả len lỏi trong tim Climb.

Cậu muốn cho cô một cuộc sống vui vẻ vì cô là người đẹp nhất cũng là người có tâm hồn cao cả nhất thế giới này.

Mặt khác, tất cả chuyện này đều là nhờ cô. Cậu có thể ngồi đây là vì cô đã cứu cậu. Ngay lúc đó, Renner quay mặt, và đôi mắt long lanh của cô gặp ánh mắt của Climb.

“—Nghĩ gì vậy, Climb?”

“À không, không có gì, Renner-sama!”

“Vậy sao? Chà, nếu có ý kiến gì, cậu cứ việc lên tiếng. Sau cùng, chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau mà.”

“À vâng, cảm ơn ngài!”

“Này. Xin lỗi vì phá hoại không khí lãng mạn của hai người, nhưng tôi thật sự không muốn truyền nghề miễn phí. Dù cô ấy có nói gì đi nữa, tôi vẫn yêu cầu một khoản tiền tương xứng.”

“Tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô.”

Renner cúi đầu.

“Hừm~ nhưng những gì cô muốn biết là họ có tài năng phải không, Hime-sama? Nếu là tôi, tôi có thể quan sát chuyển động của họ, còn cậu thì sao, Evileye?”

“À, nói thật với cậu. Cậu không thể đánh giá chiều sâu của một người chỉ bằng việc quan sát họ thực hiện một vài bài tập. Khả năng ma thuật không thể hiện ra bên ngoài. Ngoài ra, tớ có vẻ giống một thiên tài khi nói đến khả năng ma thuật, nhưng chỉ có vậy thôi. Tớ không có khả năng của Magic Caster vĩ đại của Đế quốc.”

“Vậy, việc xác định tài năng–”

“Tài năng hả?” Renner thở dài “Nó sẽ là một trợ giúp cực lớn nếu chúng ta có thể phát hiện ra chúng từ lúc còn nhỏ. Nó cũng sẽ làm đám quý tộc có một cách nhìn khác về dân thường nữa.”

“Sau đó thì làm cách nào để xây dựng một hệ thống nhận dạng tài năng quy chuẩn cho trẻ em? Có một ma thuật cấp 3 có thể xác định sự tồn tại của tài năng bẩm sinh. Tuy nhiên, nếu cô muốn một bức tranh đầy đủ hơn thì cô cần một phép thuật cao cấp hơn… Chà, nó chỉ là phỏng đoán thôi.”

“Thật à? Cô có thể xác định được tài năng bẩm sinh?”

“Chà, tôi không hiểu lắm cái ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, nhưng đừng hi vọng quá nhiều. Tôi nghe nói có một ma thuật linh hồn cấp 3- phép thuật duy nhất có thể giúp người thi triển xác minh người trước mặt có tài năng bẩm sinh hay không. Điều này có nghĩa là, nếu cô có phép thuật đó, mọi vấn đề nằm ở phía sau cơ. Cô cần phải tìm hiểu làm cách nào để phát triển tài năng đó đúng cách. Và rất có thể tài năng đó chỉ là một khả năng vô nghĩa.”

“Vậy sao…”

Ánh sáng trong mắt Renner mờ đi.

“Tôi nghĩ tốt nhất là dùng nhiều phương pháp khác nhau. Có thể cho chúng đứng dưới thác nước, hoặc dùng thuốc ngủ an toàn để đưa chúng vào trạng thái thôi miên. Những điều này sẽ giúp cô nhận ra được đứa nào có tài năng bẩm sinh hoặc đại loại thế.”

“Thật không?…Hừm, thật sự có trường hợp đó?”

“À này, cô có tài năng bẩm sinh không, Evileye-san?”

Một Evileye thích trò chuyện bỗng nhiên im bặt. Có vẻ như ai đó đã hỏi một câu cô không muốn được hỏi chút nào.

Tuy nhiên, chủ nhân câu nói ngây thơ vừa đủ để nói ra câu đó.

“Có thể nói cho tôi biết là loại tài năng nào không?”

Không phải cô không quan tâm đến câu hỏi sắc bén này, nhưng thực tế thì đây gần như là thói quen của cô. Người ta có thể nói rằng cô không biết cách đọc dòng chảy của một cuộc trò chuyện, hoặc vô tình hỏi những câu hỏi rất khó trả lời.

Với cả là cô không hề quan tâm đến người khác; đơn giản là vì cô lớn lên trong gia đình hoàng gia.

“Cái gì, cô thật sự vui mừng khi nhận được câu hỏi như thế hả?”

“Có rất ít người có tài năng xung quanh tôi, vì thế, tôi khá tò mò về khả năng của cô, Evileye-san.”

“Vậy hở. Chà, kể từ lúc sở hữu nó đến giờ, tôi có thể tiết lộ cho cô biết.”

Evileye nghiêng người về phía trước, và Renner- với sự phấn khích trên mặt- cũng nghiêng về phía cô.

Tài năng bẩm sinh đôi lúc được xem như một con bài bí mật, đặc biệt là trong giới mạo hiểm giả. Climb vô cùng ngạc nhiên khi Renner lại tò mò một cách lộ liễu bí mật này.

“Tôi không muốn người khác nghe được, nên phiền cô đưa tai cho tôi mượn chút.”

Renner ghé tai lại gần Evileye.

Và—

“TRÔNG TÔI CÓ GIỐNG NGƯỜI ĐI LOANH QUANH VÀ TIẾT LỘ ĐIỀU QUAN TRỌNG NÀY CHO NGƯỜI KHÁC KHÔNG HẢ!”

Giọng nói đầy giận dữ vang khắp toa xe.

Tina dường như đã đoán trước được vì cô đã bịt tai từ trước.

“Ôi chao! Tai tôi ù luôn rồi!”

Renner thả mình vào vòng tay Climb. A suitable sound effect for this would be pomf. (Câu này đại khái được nhưng không chọn được từ thích hợp, kiến nghị là bỏ cmnd)

Cô ngước lên từ ngực cậu, đôi mắt rưng rưng.

Climb lập tức ném hết những ý nghĩ như ‘Dễ thương quá’, hay ‘Thơm thật’ và những điều vô nghĩa khác ra khỏi đầu. Những điều như vậy bị cấm khi tưởng tượng về một quý cô.

“Evileye-sama, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng tôi có thể xin cô tha thứ—”

“—Ah? Cậu nhóc, cô ta thành ra như vậy là do cậu quá nuông chiều đấy, biết không?”

“Không, không phải thế, không phải là tôi làm hư công chúa…”

Cho dù anh thật sự muốn chiều hư cô, thì anh cũng không có cách nào để làm điều đó.

“Đúng, tôi cảm thấy Climb có thể và nên chiều hư tôi hơn. Tôi đồng ý với cô, Evileye.”

“Không, không, không đúng, công chúa-sama. Nó sai hoàn toàn…”

“Tất nhiên là không! Nếu cậu chiều hư tôi thêm nữa, tôi sẽ được trách mắng nhiều hơn và dễ dàng hơn. Vì vậy, cậu phải làm như thế. Bắt đầu bằng hành động ngủ trưa cùng nhau như hồi còn nhỏ. Evileye-san, mời tiếp tục!”

“Ugh, tốt thôi. Đó là quân bài bí mật của tôi. Nếu tôi dùng nó…ừ, nó sẽ giống như khi đội trưởng của chúng tôi bị thanh ma kiếm kiểm soát. Nó có thể dễ dàng xóa sổ một thành phố.”

Một sự trầm trọng khủng khiếp trong lời nói của Evileye.

Tuy nhiên, một âm thanh “hửm?” vang lên từ trong ngực cậu. Cậu rất muốn nhìn xuống, nhưng nếu làm vậy thì Renner và cậu sẽ tiếp xúc càng gần hơn. Và cậu thì đang muốn tránh làm như vậy.

Cậu cố gắng đẩy Renner ra, nhưng khi chạm vào cơ thể mềm mại kia, sức lực của cậu gần như bay đi hết.

Trái tim Climb đập thình thịch, còn cuộc trò chuyện thì vẫn tiếp tục.

“Thanh gươm của Lakyus?”

“À, theo cô ấy, một khi giải phóng, nó sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng. Một thành phố, không, có thể là một quốc gia? Rõ ràng nó sẽ xóa sổ tất cả. Cô ấy nói bản thân phải dùng một phần sức mạnh để kiềm chế nó…”

“Vậy đó là những gì đã xảy ra…Tôi không hề biết chuyện đó…”

Climb đã không nói với người yêu của cậu về thanh quỷ kiếm đó.

“Tốt nhất là đừng để tâm đến nó. Đội trưởng ma quỷ của chúng tôi không đề cập đến là vì không muốn hai người lo lắng. Tôi sẽ rất vui nếu hai người giả vờ như không biết gì hết.”

“…Hiểu. Hiểu. Tôi sẽ làm như cô nói.”

“Nói về vấn đề này, chuyện gì đã xảy ra với Aindra-sama? Tôi không thấy cô ấy trong khoảng thời gian gần đây…”

“Hử? Tôi không nghĩ có người đề cập đến nó, nhỉ? Công chúa, cô không nói cho cậu ta à?”

“…Tôi quên mất. Có vẻ như cô ấy đang luyện tập với Gagaran-san và Tia-san.”

Evileye nối tiếp câu nói của Renner.

“Hai người thiệt mạng trong trận chiến với Jaldabaoth, tên Quỷ vương đã tấn công vương quốc. Tất nhiên họ được hồi sinh ngay sau đó, nhưng họ đã mất khá nhiều sức sống. Vì vậy họ phải tự đặt mình vào nguy hiểm, bước đi giữa ranh giới sống và chết để lấy lại sức mạnh.”

“Thật ra, tôi rất muốn được đi cùng với họ.”

“Tuy nhiên, nếu cậu làm vậy, cậu sẽ dần phụ thuộc vào điều đó. Con đường tốt nhất để mạnh lên là thông qua những trận chiến nhỏ liên tục.”

“Tôi nghi ngờ điều đó.”

“Hầy, nó có vẻ không giống cách tốt nhất để tăng cấp…Chà, nếu cậu không dựa vào phương pháp đó, cậu thậm chí không thể cầm cự nổi vài giây nếu Vương đô bị tấn công một lần nữa.”

“Cầm cự? À- cho người mà cô đề nghị hả, Evileye?”

“Tất nhiên! Cho đến khi anh hùng-sama đến!”

Tâm trạng Evileye đột nhiên thay đổi.

Có thể cảm nhận được sự si mê của cô từ phía sau lớp mặt nạ kia.

“Đó là Momon-sa-sama, đúng thế.”

“Đúng! Anh hùng vĩ đại, Momon-sama! Chiến binh mạnh nhất, người vung song cự kiếm như ve vẩy hai cành cây nhỏ! Không nghi ngờ gì, anh ấy là đấu sĩ mạnh nhất trên mặt đất! Thậm chí nếu Jaldabaoth có đến lần nữa, chỉ cần có Momon-sama ở đó, anh ấy chắc chắn sẽ thông chết hắn! Mặc dù hơi xấu hổ khi để hắn ta chạy trốn. Tuy nhiên, người đàn ông tuyệt vời ấy đã nghĩ ra được biện pháp để đối phó con quỷ kia.”

Bị choáng ngợp bởi sự cuồng nhiệt của cô, điều duy nhất Climb có thể làm là “À, vâng” một cách yếu ớt.

“Nhưng người đó sẽ đến sao? Không phải anh ta đang làm tay sai cho Vua pháp sư à?”

Tina gần như kiệt sức khi nói ra điều đó cho Evileye đang siết chặt hai nắm tay.

“Ahhh~ Momon-sama! Chết tiệt, tên Vua pháp sư chết tiệt! Hắn nghĩ có thể kiểm soát được người đàn ông vĩ đại đó sao! Dù Heaven cho phép, tôi thì không! Có lẽ chỉ có mình tôi có thể đánh bại hắn và giải phóng cho Momon-sama! Dù sao thì, anh ấy đang nghĩ gì vậy? Có lẽ tôi nên đến E-rantel và hỏi xem anh ấy nghĩ gì, thế nào?”

“…Muốn làm gì thì cũng phải chờ hai người kia hồi phục đã.”

“Tôi chỉ đi một chút thôi, và một khi tôi gắn kết bản thân với nơi này, tôi có thể lập tức dịch chuyển trở lại. Thêm vào đó, nếu tôi dùng [Bay] và đi một mình, nó sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Evileye, cậu không chỉ một lần phát điên khi nói về Momon… không phải đội trưởng ma quỷ của chúng ta đã nhắc là cậu không được làm điều như thế à?”

“Vì thế cậu giúp tớ giữ bí mật đi!”

“Chà, cái miệng của tớ hơi bị lỏng đấy, nó sẽ tiết lộ mọi thứ luôn!”

“Này, xét đến những hành vi trước đây của cậu, chuyện đó là không thể, phải không?”

“Chao ôi, tớ hiện tại là Tina của Blue Rose còn được biết đến như là ‘NGƯỜI KHÔNG THỂ GIỮ BÍ MẬT ĐỂ CỨU SỐNG CÔ BẠN’.”

Đôi mắt Tina đột nhiên ánh lên một tia nghiêm túc.

“…Hừm, tiện đây. Tớ muốn hỏi, Evileye- cậu có thể giết Vua pháp sư không?”

Sự phấn khích của Evileye biến mất ngay lập tức. Thay thế nó là Magic Caster cấp bậc cao nhất trong giới mạo hiểm.

“Nếu những tin đồn là sự thật- hắn ta sở hữu sức mạnh vượt qua tất cả những Magic Caster khác. Tớ đã làm một vài điều tra ở bình nguyên Katze và liên hệ với những người có thể- thậm chí là cả bà già đó- và sau đó phân tích những thông tin nhận được. Tuy nhiên, chúng vô lí đến mức không thể cười nổi. Thậm chí tớ từng nghi ngờ rằng cậu nhóc đã bị ảo giác.”

“Đó chắc chắn không phải ảo giác. Có rất nhiều người đã chết…”

Khuôn mặt Renner đầy đau đớn.

“260.000 người ra trận và 180.000 người đã chết. Tôi nghe nói những người sống sót cũng chịu những ám ảnh tâm lí và không thể sống như người bình thường nữa. Có vài đứa trẻ mồ côi có người cha như thế.”

“…Hừm, sau khi nghe chuyện đó, tôi có thể hiểu được tại sao họ lại như vậy. Nếu bị truy đuổi bởi con quái vật khủng khiếp đó…”

“…Đúng vậy. Đó là địa ngục. May mắn thay, tôi có Brain-san…và Warrior-Captain bên cạnh, và nhờ hai người mạnh mẽ ấy mà tôi không phải chịu vết thương nào cả. Dù vậy, đôi lúc tôi ngoái nhìn ra phía sau lưng. Cuộc sống của những người nông dân đó thật tồi tệ, và không ngạc nhiên nếu họ bị chấn thương tâm lí.”

“Cậu thật sự phải cảm ơn vận may của mình đấy.”

Climb chỉ có thể gật đầu đáp lại.

“Được rồi, Tina. Hãy để tớ trả lời câu hỏi của cậu một cách trung thực. Tớ không thể đánh bại Vua pháp sư.”

Đó là câu trả lời cô ấy mong đợi.

“Giống tớ nghĩ…”

“Ừ. Tớ có thể nghĩ ra cách đối phó với lũ quái vật hắn triệu hồi. Công nhận là hơi khó để nói vậy, vì tớ không có mặt ở hiện trường. Tuy nhiên, Vua pháp sư- kẻ có thể triệu hồi và kiểm soát những loại quái vật như vậy- thật sự là một con quái vật không thuộc về thế giới này. Kẻ đó sở hữu sức mạnh của những vị thần.”

“Có thể nào chúng được triệu hồi bằng vật phẩm, không phải là sức mạnh của Vua pháp sư không?”

“Có thể, nhưng nếu là sự thật, thì cũng rất nguy hiểm. Có nghĩa là chúng ta không có cách nào xác nhận điều đó cả.”

“Nếu hắn ta xung đột với Jaldabaoth nhỉ.”

“Đó là điều chúng ta mong đợi. Rồi, kịch bản hoàn mĩ nhất là Momon-sama giết chết Vua pháp sư…”

“Giữa Momon-sama và Vua pháp sư, cô nghĩ ai mạnh hơn?”

Câu này là của Climb, nhưng với cậu, cậu cảm thấy Vua pháp sư có thể triệu hồi những con quái vật là mạnh hơn. Tuy nhiên, biểu hiện trầm ngâm của Eilveye làm cậu giật mình.

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 461

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.