Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỗng nhiên em rất muốn kết thúc mối quan hệ này với anh.

Phiên bản Dịch · 1635 chữ

Bỗng nhiên em rất muốn kết thúc mối quan hệ này với anh.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Là cô không để cho Quân Trầm gặp tôi?”

Hứa Thâm Thâm cười ranh mãnh nói: “Cô cũng tin lời nói của tôi?”

Nhiếp Tử San nhìn sâu vào cô, có cảm giác bị đùa bỡn.

“Tông phu nhân, tôi muốn hỏi cô một chút, có phải cô vẫn thích Lệ Quân Trầm hay không?” Ngón tay búp măng của Hứa Thâm Thâm cầm lấy chiếc thìa khuấy đều ly cà phê, giọng nói thản nhiên.

“Đúng vậy!” Lần này Nhiếp Tử San cũng không hề phủ nhận.

“Haizzz, thật sự ngại quá, bị tôi nhanh chân giành trước rồi.” Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu, mắt đen sáng rực như đá Obsidian.

Nhiếp Tử San khẽ cắn răng: “Không phải là cô, tôi và anh ấy đã ở bên cạnh nhau rồi.”

“Vậy cô đặt bậc bề trên của Tông gia ở chỗ nào vậy?” Hứa Thâm Thâm nhếch mày bình thản nhìn cô ta, giống như có một luồng khí lạnh đang bao quanh cơ thể cô.

“Tông gia cũng không làm gì được tôi.” Vẻ mặt Nhiếp Tử San nghiêm túc: “Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã, lại có nền tảng là hai năm tình cảm, tái hợp là chuyện sớm muộn.”

Hứa Thâm Thâm nếm một ngụm cà phê, cười nói: “Nhiếp Tử San, tôi chỉ hỏi cô một chuyện, cô đã từng lên giường với anh ấy chưa?”

“Đương nhiên là chưa, nhưng chuyện này không có nghĩa là anh ấy không yêu tôi.” Nhiếp Tử San nói.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Nếu anh ấy yêu cô, chắc chắn cũng có thể cho cô hạnh phúc. Vậy thì tại sao lại trơ mắt nhìn cô vào Tông gia chứ?”

Sắc mặt Nhiếp Tử San bỗng tái nhợt, trở nên trắng bệch.

Hứa Thâm Thâm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lệ Quân Trầm, bảo anh đến đón mình.

Bây giờ chính là lúc đánh đòn cuối cùng cho Nhiếp Tử San rồi.

“Hứa Thâm Thâm, tôi biết cô làm như vậy đều là để công kích tôi, nhưng vô ích thôi. Người anh ấy yêu là tôi.” Nhiếp Tử San có chút mất bình tĩnh: “Nếu không anh ấy cũng sẽ không nói chuyện quan hệ khế ước giữa cô và anh ấy cho tôi.”

Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm trùng xuống, cô ta nói rất đúng.

Trong số bao nhiêu người như vậy, chỉ có Nhiếp Tử San biết quan hệ của bọn họ.

Nếu không phải Lệ Quân Trầm nói cho cô ta, cô ta biết được từ đâu.

Bởi vậy, đây cũng là một cái gai trong lòng Hứa Thâm Thâm.

Một con kênh bước không qua được.

“Khế ước có thể hủy được.” Ánh mắt Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Bây giờ tôi là vị hôn thê của anh ấy, điều này chắc hẳn cô rất rõ.”

Nhiếp Tử San cau mày: “Cô muốn gì?”

“Thứ tôi muốn rất đơn giản, tôi mới là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh ấy, bởi vậy tôi đến để đuổi cô đi.” Ánh mắt Hứa Thâm Thâm sắc lạnh.

“Hứa Thâm Thâm, cô đừng quá đáng quá.” Nhiếp Tử San không kiềm chế được hét nói: “Cô là gì, một thiên kim tiểu thư hết thời, cô lấy anh ấy có thể đem lại gì cho anh ấy? Tôi là tổng giám đốc công ty đầu tư Lập Đức, tôi lấy anh ấy mới có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh ấy.”

“Lệ Quân Trầm là một người đàn ông có lòng tự ái rất lớn. Bây giờ tập đoàn Lệ thị đã phát triển rất tốt, anh ấy càng không cần một người phụ nữ đến giúp đỡ chuyện của mình.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng dữ dằn nhìn cô ta: “Cô vốn không hiểu anh ấy, tình nghĩa giữa hai người chẳng qua cũng chỉ là hoa chiếu trong gương, trăng nơi đáy nước mà thôi.”

“Hứa Thâm Thâm, cô là đồ tiện nhân!” Nhiếp Tử San cuối cùng không nhịn được, tiếng hét của cô ta thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Hứa Thâm Thâm vẫn mỉm cười lạnh nhạt như trước: “Cô cứ mắng thoải mái, tôi không quan tâm. Ai có thể thu Lệ Quân Trầm vào tay người đó mới là người bản lĩnh.”

“Cô…” Nhiếp Tử San đứng dậy, cầm cốc nước trên bàn hắt vào Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm không né tránh, cô chỉ lạnh lùng nhìn.

Cô bị ướt từ đầu, ánh mắt vẫn sắc bén như trước.

Nhiếp Tử San có chút bất an, nhưng mắng nói: “Đồ gái điếm như cô, dựa vào thân thể để lấy lòng đàn ông, có gì để đắc ý chứ!”

“Cô không phải cũng giống như thế sao.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười.

Sắc mặt Nhiếp Tử San sầm xuống, nhấc tay lên liền phải hạ xuống.

“Cô muốn làm gì?” Lệ Quân Trầm xuất hiện đúng lúc, nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó dữ dằn vứt ra.

Vẻ mặt Nhiếp Tử San tái nhợt như tờ.

Hứa Thâm Thâm rất bình tĩnh lấy giấy ăn ra lau mặt mình, thật may hôm nay cô không trang điểm.

“Quân Trầm, anh nghe em giải thích…” Nhiếp Tử San biết mình đã trúng kế. Cô ta nhìn Hứa Thâm Thâm, nhưng không hiểu mình rốt cuộc là có chuyện gì.

Hình như bắt đầu từ chuyện gặp kẻ ăn vạ trên đường, trong lòng đã có một ngọn lửa, bị Hứa Thâm Thâm kích động như vậy liền không khống chế nổi.

“Chẳng có gì đáng để giải thích.” Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm: “Sau này không cho phép em ra ngoài ăn cơm với cô ta, nguy hiểm.”

Hứa Thâm Thâm gật đầu, đứng dậy.

“Không!” Nhiếp Tử San mắt đỏ ửng: “Quân Trầm, em không có… em không phải…”

Cô ta có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Tông phu nhân, trước giờ tôi chưa từng có hứng thú với người phụ nữ đã kết hôn.”

Nhiếp Tử San đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận nhìn Hứa Thâm Thâm: “Là cô, là cô bày kế với tôi!”

“Tôi bày kế gì với cô?” Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt nhìn cô ta: “Anh Lệ hiểu rất rõ, tôi tính toán với người khác chưa bao giờ chịu thiệt, sao có thể nhẫn nhịn cô vừa mắng tôi lại hất nước vào tôi?”

“Cái này…” Nhiếp Tử San lại đỏ mắt, khóc nức nở: “Tôi… xin lỗi. Quân Trầm, em cũng không biết mình bị sao nữa?”

Lệ Quân Trầm không quan tâm đến cô ta, anh đưa Hứa Thâm Thâm rời đi.

Lúc từ trong nhà hàng đi ra, mưa ngoài trời đã rơi rất to.

“Em đã làm gì?” Đứng trước cửa, Lệ Quân Trầm lãnh đạm hỏi.

Hứa Thâm Thâm hít một hơi lạnh, cô biết chuyện này không giấu được anh.

“Làm một số việc anh sẽ không vui.” Hứa Thâm Thâm có chút căng thẳng. “Biết rõ anh sẽ không vui mà vẫn làm, Hứa Thâm Thâm, ai cho em quyền đó.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm cúi đầu nhìn mũi giày mình, cười miễn cưỡng: “Em chỉ là trêu đùa với cô ta.”

“Nhưng chuyện này không hề buồn cười.” Sắc mặt Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Anh đang bảo vệ cô ta sao?” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm cũng lạnh dần.

“Anh không thích em tính toán với anh mà thôi.” Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh băng: “Đặc biệt là chuyện tình cảm.”

Hứa Thâm Thâm quay đầu, như cười như không nhìn anh: “Anh xót xa cho cô ta?”

Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Quân Trầm nhìn về phía trước, anh không hề trả lời.

Anh chỉ là không thích Hứa Thâm Thâm lợi dụng tình cảm của bọn họ mà thôi.

“Xem ra chúng ta đều cần bình tĩnh lại.” Hứa Thâm Thâm gượng cười, đôi mắt sáng đã có chút nhòe đi, nhưng vẫn giả bộ không quan tâm cười nói: “Anh Lệ, đừng quên lúc em vừa mới tiếp cận anh chính là có động cơ không thuần khiết.”

“Bây giờ không giống vậy.” Giọng nói anh hờ hững lạnh lùng.

“Có thể có gì không giống, chắc anh và cô ta đều nghĩ giống nhau. Em chẳng qua chỉ là một người phụ nữ dùng cơ thể lấy lòng đàn ông mà thôi.” Ngực Hứa Thâm Thâm đột nhiên đau quặn lại, tự mình nói ra những lời này sẽ đau đớn như vậy.

Mắt đen của Lệ Quân Trầm âm u.

“Anh Lệ.” Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên cười một tiếng: “Em đột nhiên rất muốn kết thúc mối quan hệ này với anh.”

Con ngươi đen láy của Lệ Quân Trầm bỗng co lại, trong chớp mắt lại khôi phục lại sự bình tĩnh: “Được, Hứa Thâm Thâm, tối nay anh tha cho em.”

Hứa Thâm Thâm có chút kinh ngạc, cô cho rằng Lệ Quân Trầm sẽ không dễ dàng buông tay.

Xem ra tối nay cô thật sự có thể chơi thả phanh rồi.

“Được.” Cô gật đầu.

Lệ Quân Trầm thấy Bùi Triết cầm ô bước đến, anh không nói câu nào, đi thẳng vào dưới ô, sau đó rời đi.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt của Hứa Thâm Thâm dần dần rơi xuống.

Cô không xứng với anh.

Bởi vì thanh danh cô bê bối.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.