Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân đạp hai thuyền

Phiên bản Dịch · 1663 chữ

Chân đạp hai thuyền

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Hứa Thâm Thâm thuê xe đi gặp Nhiếp Tử San.

Đi tới nhà hàng, cô thấy chị em Nhiếp thị đang chờ mình.

"Xin lỗi, tôi tới chậm." Hứa Thâm Thâm cười nhạt.

"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến." Nhiếp Tử San mỉm cười, "Cô muốn ăn gì?"

Hứa Thâm Thâm trả lời, "Ăn gì cũng được."

Nhiếp Văn Du lạnh lùng nhìn cô, "Thế thì cô uống nước đi!"

"Không thành vấn đề." Hứa Thâm Thâm không thèm quan tâm tới sự công kích của cô ta.

Nhiếp Tử San tỏ ý bảo em gái mình đừng nói lung tung, cô ta nhàn nhạt cười nói: "Văn Du bị tôi chiều hư rồi."

"Không sao, tôi cũng bị Lệ tiên sinh chiều hư đấy thôi." Hứa Thâm Thâm rất biết cach dùng lời nói để chọc điên người khác.

Sắc mặt Nhiếp Tử San hơi đổi, cô bưng ly nước lên, làm bộ như lơ đễnh uống nước.

Nhiếp Văn Du thì lại bắt bẻ cô, "Chuyện này thì có gì hay ho mà khoe khoang!"

"Tôi không tin cô sẽ không khoe khoang nếu cô là người phụ nữ của Lệ Quân Trầm!" Hứa Thâm Thâm thản nhiên đấp.

Nhiếp Văn Du cắn răng, không cách nào phản bác.

Lời Hứa Thâm Thâm nói không sai chút nào.

Đổi thành những người phụ nữ khác, nhất định sẽ còn quá đáng hơn cả Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, cố ý hỏi: " Nhiếp tổng, cô nói thử xem?"

"Tôi chưa bao giờ coi Quân Trầm như một công cụ để khoe khoang." Nhiếp Tử San nhẹ nhàng nói.

"Tôi đây là dùng vào đúng lúc." Hứa Thâm Thâm cười khẽ, "Suy cho cùng anh ấy cũng đã thừa nhận tôi là đặc biệt nhất."

"Không thể nào!" Nhiếp Văn Du không tin Lệ Quân Trầm sẽ nói như vậy.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Nếu không tin thì cô có thể hỏi chị gái của mình."

Nhiếp Tử San nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, có phần kinh ngạc, ban đầu Lệ Quân Trầm chỉ nói là bọn họ không khác nhau, ý là cùng một loại người, chẳng qua có thể làm cho Lệ Quân Trầm coi thành một loại người khác, thì quả thật là đã chứng tỏ cô đặc biệt.

Thấy chị gái của mình không phủ nhận, gương mặt Nhiếp Văn Du cứng đờ, không nói lời nào.

"Hứa tiểu thư, xế chiều này nếu cô có thời gian, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo phố đi?" Nhiếp Tử San cười híp mắt hỏi.

"Cũng tốt, đúng lúc tôi cũng đang muốn mua lễ phục." Hứa Thâm Thâm không từ chối.

Nhiếp Tử San cong khóe miệng, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

――

Ăn cơm trưa xong, ba cô gái cùng nhau đi dạo phố.

Mỗi người đều có mục đích riêng, nhưng ai cũng bày ra bộ mặt bình thản giả tạo.

"Chị, cái váy màu tím này đẹp quá, Quân Trầm từng nói chị mặc màu tím là đẹp nhất." Nhiếp Văn Du cầm lên một chiếc váy dài màu tím nhạt, kích động reo lên.

Nhiếp Tử San nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm, không chút khiêm tốn nói: "Đúng là trước kia Quân Trầm đã nói như vậy."

"Cô không cần giải thích với tôi, tôi tin." Hứa Thâm Thâm cười nhạt, chuyện như vậy căn bản là không thể kích động được cô.

Nhiếp Tử San khựng lại một chút, cô ta không thể nhìn thấu Hứa Thâm Thâm.

Rõ ràng là Hứa Thâm Thâm dây dưa với Lệ Quân Trầm, cho dù ai nhìn vào đều cũng cảm thấy cô ta rất thích Lệ Quân Trầm, nhưng mà tại sao mình kích thích cô ta, cô ta lại không có chút phản ứng nào?

Hứa Thâm Thâm thật sự không thèm để ý.

Cho dù Lệ Quân Trầm đã từng khen ngợi Nhiếp Tử San mặc màu tím rất đẹp, cô cũng sẽ không ghen.

Bởi vì bọn họ đã là quá khứ.

Cho dù bây giờ Lệ Quân Trầm còn vẫn nhớ mãi không quên được cô ta, thì cô cũng sẽ không tức giận hay ghen tuông.

Cô hiểu rõ quan hệ giữa mình và Lệ Quân Trầm, cô có thể lừa gạt mọi người, nhưng không lừa được trái tim của mình.

Thế nên nó đã sớm lạnh nhạt rồi.

Điều cô quan tâm nhất, chỉ có  mỗi một cái nhíu mày và mỗi một nụ cười của Lệ Quân Trầm, còn những người khác đều là mây bay.

"Cô có muốn thử chiếc váy này không?" Nhiếp Tử San cười hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu, "Không thích hợp phong cách của tôi, tôi sẽ không thử."

"Thế thì cô cũng đừng cướp người đàn ông của chị tôi!" Nhiếp Văn Du bất mãn nói.

Hứa Thâm Thâm cười, "Cướp đàn ông cần dựa vào bản lĩnh, cô uy hiếp tôi cũng vô dụng."

Nhiếp Văn Du hận đến ngứa răng, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm không quan tâm, tự nhiên đi chọn quần áo, cô nhìn trúng một chiếc váy đen ngắn kiểu dáng đơn giản.

Trong buổi dạ tiệc của ông ty đầu tư Lập Đức, cô cũng không muốn cướp sự nổi bật, thế nên cô sẽ ăn mặc đơn giản một chút.

"Sao cô lại chọn cái kiểu váy phụ nữ đàng hoàng thế này vậy!" Nhiếp Văn Du lạnh lùng châm chọc.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Chẳng lẽ chiếc váy cô chọn cho chị mình không dành cho phụ nữ đàng hoàng?"

Nhiếp Văn Du trừng mắt liếc Hứa Thâm Thâm, xoay người đi chọn váy cho mình.

Lúc này, điện thoại của Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, thấy là Lệ Quân Trầm gọi tới, khóe miệng không khỏi cong lên.

"Lệ tiên sinh." Cô lên tiếng.

"Tôi đã nói là cô nên nghỉ ngơi thêm vài ngày." Lệ Quân Trầm ký tên lên tập văn kiện xong, sau đó thả chiếc bút máy trong tay ra.

"Không có cách nào, trời sinh mệnh lao lực không thể không đi làm." Hứa Thâm Thâm yếu ớt cười nói, "Em đang đi dạo phố."

"Muốn mua gì cứ mua, báo tên tôi ra là được." Giọng điệu của Lệ Quân Trầm hơi trầm trầm.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày nhìn thoáng qua hai chị em bên cạnh, cười nói: "Tôi sợ nói tên của anh ra người khác cũng không tin, không bằng anh tới tính tiền đi."

"Ừ." Lệ Quân Trầm gật đầu, "Tôi xong việc rồi, cô gửi địa chỉ cho tôi đi."

Chính bản thân Hứa Thâm Thâm cũng thoáng sửng sốt một chút, còn tưởng rằng anh sẽ không đáp ứng.

"Được." Cô gật đầu cười đáp, cúp điện thoại, sau đó gửi địa chỉ tới.

"Ai vậy? " Nhiếp Văn Du lạnh lùng hỏi.

"Bạn trai tôi." Hứa Thâm Thâm ranh mãnh cười đáp.

"Cô đúng là không biết xấu hổ, chân đạp hai thuyền." Nhiếp Văn Du châm chọc nói.

Hứa Thâm Thâm hờ hững cười, cô biết sẽ không có ai cho rằng cô và Lệ Quân Trầm là quan hệ nam nữ bình thường.

Mấy phút đồng hồ sau, Nhiếp Tử San đi ra từ trong phòng thử đồ, đúng là cô ta mặc chiếc váy dài màu tím nhạt kia trông rất đẹp.

Chiếc váy mang phong cách Hi Lạp cổ, phần thắt lưng cao, hơn nửa bản thân cô ta cũng không thấp, mặc chiếc váy này vào khiến cho người ta có một loại cảm giác thần thánh.

Không chỉ có Hứa Thâm Thâm cảm thấy đẹp mắt, mà các nhân viên bán hàng đứng xung quanh cũng cảm thấy rất đẹp.

"Chị, chị đúng là tiên nữ mà!" Nhiếp Văn Du ngạc nhiên chợt hô lên một tiếng, sợ Hứa Thâm Thâm không nghe thấy được.

Hứa Thâm Thâm đi tới, mở lời tán dương: "Ừ, rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác rất thần thánh."

Nhiếp Văn Du cho là Hứa Thâm Thâm đã thua đến tâm phục khẩu phục, đthế nên vô cùng đắc ý.

Khóe miệng Nhiếp Tử San nở nụ cười, cô ta cũng cảm thấy chiếc váy này rất đẹp.

"Quân. . . Quân Trầm? !" Cô hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thoáng cái đã ngây ra như phỗng.

Thật là hỏng bét, chiếc váy này là để cho anh ấy thấy trong buổi yến hội.

Nhiếp Văn Du lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Lệ Quân Trầm thì gương mặt hơi đỏ lên, sau đó liền nhìn về phía Hứa Thâm Thâm với ánh mắt căm tức.

Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt, "Nhìn tôi làm gì, tôi chỉ thỏa mãn mong muốn được gặp anh ấy của các cô thôi mà."

Cô nói không sai.

Nhiếp Tử San có tình lôi kéo Hứa Thâm Thâm đi dạo phố ăn cơm, chính là vì có thể nhìn thấy Lệ Quân Trầm, nhưng cô không muốn để cho Lệ Quân Trầm thấy bộ dáng bây giờ của mình!

"Mua gì?" Trong mắt Lệ Quân Trầm chỉ có Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Em vừa ý một cái váy, định mặc để tham gia dạ tiệc."

"Quân Trầm." Nhiếp Tử San có phần ngượng ngùng.

Lệ Quân Trầm gật đầu, cúi đầu nhìn Hứa Thâm Thâm, "Bùi Triết chuẩn bị cho anh tây trang màu đen."

Hứa Thâm Thâm theo thói quen khoác lên cánh tay anh, "Của em cũng là màu đen."

Lệ Quân Trầm lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho nhân viên bán hàng đang đứng bên cạnh, "Gói lại chiếc váy Hứa tiểu thư nhìn trúng đi."

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.