Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hứa Thâm Thâm, đừng quyễn rũ tôi

Phiên bản Dịch · 1444 chữ

Hứa Thâm Thâm, đừng quyễn rũ tôi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Hứa Thâm Thâm cười: “Tôi ăn miếng đầu tiên à?”

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Lệ Quân Trầm ngồi bên cạnh cô, một tay đặt phía sau cô.

Cả người cô giống như bị anh ôm trong lòng.

Động tác thân mật khiến cô mặt đỏ tai hồng, trái tim đập mạnh.

Hứa Thâm Thâm đẩy bánh kem đến trước mặt anh: “Vậy anh ăn trước đi.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày, nhìn bánh kem trước mặt, giống như khó mà hạ miệng được.

Anh không thích đồ ngọt, cũng chưa từng ăn bánh kem như vậy.

Hứa Thâm Thâm thật sự không chịu được, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái.

Bơ ngọt ngào hòa tan trong miệng, cô hạnh phúc nheo mắt lại: “Ăn ngon.”

“Cô như vậy thật giống con mèo tham ăn.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm ẩn chứa bất đắc dĩ và cưng chiều.

Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng cười: “Bị bệnh vài hôm, tôi vẫn không ăn được gì.”

“Ăn ít thôi, tôi đã bảo Bùi Triết về nhà lấy cơm rồi.”Lệ Quân Trầm khẽ nói, trong đôi mắt thâm thúy đều là dáng vẻ đáng yêu, ngoan ngoãn lại ốm yếu của cô.

Hứa Thâm Thâm hưởng thụ sự săn sóc của anh, gật đầu.

“Vậy anh có muốn ăn không?” Cô sâu kín hỏi.

Lệ Quân Trầm nhìn một lát, cúi đầu, quyết định dùng đầu lưỡi ăn giống cô.

Lúc anh sắp chạm đến bánh kem, Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên vươn tay ấn nhẹ đầu anh.

Kết quả, từ mũi đến miệng Lệ Quân Trầm đều là bánh kem.

“Ha ha!”Tiếng cười của cô khàn khàn, nghe giống một con vịt.

Lệ Quân Trầm quay đầu, ánh mắt ẩn chứa sát ý.

Hứa Thâm Thâm cười đến mức quên hết tất cả, sau đó phát hiện sát khí của anh, hoảng sợ, lập tức ngưng cười.

“Đêm nay xem tôi thu thập cô thế nào!”Anh không đụng đến cô suốt một tuần rồi.

“Không được, tôi là bệnh nhân, tôi là bệnh nhân!”Bây giờ Hứa Thâm Thâm mới ý thức được không tốt.

Nhưng Lệ Quân Trầm đã ôm cô vào ngực, một tay kéo cổ áo cô ra.

Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng kịch, bị người bên ngoài đẩy ra, vẻ mặt Bùi Triết xấu hổ.

Lệ Quân Trầm dùng chăn quấn Hứa Thâm Thâm lại, rồi đi đến nhận đồ ăn trong tay Bùi Triết, sau đó đóng bịch một tiếng lại.

Bùi Triết đứng ở cửa, đưa tay sờ mũi, anh ta nhíu mày, vừa rồi mình không nhìn nhầm chứ, hình như trên mặt boss có bơ.

Điều này thật thần kỳ.

Sau khi cửa đóng lại.

Hứa Thâm Thâm từ trong chăn ló đầu ra, thấy chóp mũi Lệ Quân Trầm vẫn dính bơ, cô bật cười.

Lệ Quân Trầm nghĩ đến cái gì đó, đưa tay sờ lên mũi, mắt đen trầm xuống.

Anh buông đồ trong tay ra, đi đến mép giường: “Hứa Thâm Thâm, nhìn xem chuyện tốt mà cô làm đi!”

Hứa Thâm Thâm cười, vươn tay ôm cổ anh: “Lệ tiên sinh, tôi sai rồi.”

Cô thật sự không biết nóng nảy với người đàn ông này.

Lệ Quân Trầm chiều theo cô, vẫn khom lưng.

Cô cười ngọt ngào, vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi anh.

“Thật ngọt.”Cô cười vô cùng vui vẻ, ánh mắt như rải đầy sao.

Hô hấp của Lệ Quân Trầm trầm xuống, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn: “Hứa Thâm Thâm, đừng quyễn rũ tôi, đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.”

Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, hơi xấu hổ.

Cô không phải quyến rũ anh, mà là không tự chủ được.

“Cô bị bệnh, tôi sẽ không làm bệnh tình của cô nặng hơn.” Hô hấp của Lệ Quân Trầm trầm thấp: “Chờ cô khỏe, phải bồi thường tôi.”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Được.”

Lệ Quân Trầm đứng dậy, đi vào phòng tắm, một lát sau mới đi ra, gương mặt đã rửa sạch sẽ.

Trong tay anh cầm khăn ướt, giúp Hứa Thâm Thâm lau sạch bơ trên mặt.

Hứa Thâm Thâm ngồi trước bàn, chờ ăn cơm.

Anh lấy cho cô một bát cháo, dặn cô ăn từ từ.

Hứa Thâm Thâm nếm một miếng, cảm thấy rất ngon.

Lệ Quân Trầm ngồi xuống, nhìn cô ăn, giống như cũng là một loại hưởng thụ.

“Lệ tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết, vì sao anh lại tức giận như vậy không?”Hứa Thâm Thâm không nhịn được hỏi, có hiểu lầm thì phải cởi bỏ.

Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn cô, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Người đàn ông khác ôm cô, còn không đủ làm tôi tức giận sao?”

“Tôi cũng là người bị hại mà.” Hứa Thâm Thâm sâu kín nhìn anh: “Chu Lang đột nhiên chạy ra, tôi còn giật nảy mình.”

“Vậy Chu Minh Sâm thì sao?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

“Tôi và chú Chu chỉ có quan hệ hợp tác.” Hứa Thâm Thâm giải thích: “Thật ra cũng không phải ông ta háo sắc, ông ta thích cầm tay người khác xem bói, chứ tôi và ông ta không có chút quan hệ nào.”

Cô không thể nói với Lệ Quân Trầm, cô cũng có phần tham dự chuyện nhà xưởng Mân Nam lúc trước.

“Anh không tin thì tôi có thể bảo chú Chu giải thích.”Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ nói.

“Không cần, tôi không muốn nhìn thấy ông ta.”Lệ Quân Trầm khẽ nói: “Hứa Thâm Thâm, không được có lần sau.”

“Tôi còn muốn hỏi anh một chuyện, tại sao anh lại biết tôi và Chu Minh Sâm gặp nhau, anh tìm người theo dõi tôi?” Hứa Thâm Thâm tò mò nhìn anh. Nếu anh thật sự tìm người theo dõi cô, anh sẽ biết, mình và Chu Minh Sâm không có gì.

Lệ Quân Trầm đưa điện thoại cho cô.

Hứa Thâm Thâm lập tức buông đôi đũa xuống, đưa tay tiếp nhận, khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, lập tức nổi giận.

“Có người âm mưu hại tôi!” Hứa Thâm Thâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra Lệ Quân Trầm cũng phát hiện, nhưng anh thật sự bị Hứa Thâm Thâm chọc tức đến hồ đồ.

“Hai ngày nay tôi đã phái người đi tìm cô, nhưng lại không tìm được.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi vẫn luôn ở bệnh viện, bọn họ đã kiểm tra bệnh viện chưa?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Tôi đăng ký tên thật, chắc có thể tìm được chứ.”

Lệ Quân Trầm lắc đầu, xem ra có người cản trở anh tìm Hứa Thâm Thâm.

Làm anh nghĩ hai ngày nay Hứa Thâm Thâm và Tông Tranh Vanh ở bên nhau.

Thủ đoạn cẩu thả, nhưng lại rất hữu dụng.

Khiến anh rất tức giận.

Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu anh không tra được, vậy chứng minh có người cố ý không để anh biết.”

Lệ Quân Trầm trầm mặc không nói.

“Là Nhiếp Tử San à?” Hứa Thâm Thâm cẩn thận nói ra tên cô ta.

Cô còn chưa rõ ràng thái độ của Lệ Quân Trầm với Nhiếp Tử San.

Nếu Lệ Quân Trầm dung túng Nhiếp Tử San, như vậy, chuyện này mình chỉ có thể âm thầm chịu đựng, sau này cẩn thận hơn mới được.”

Lệ Quân Trầm trầm ngâm: “Tôi sẽ để Bùi Triết đi điều tra.”

Anh không được oan uổng Nhiếp Tử San, nhưng cũng không bỏ qua người đã cản trở anh.

Hứa Thâm Thâm lại nghĩ rằng anh muốn bao che cho Nhiếp Tử San.

Thôi được, ai bảo người ta là người trong lòng Lệ Quân Trầm chứ.

Mình ở trong lòng anh có thể có vị trí bằng cái đinh, đã không tồi rồi.

Làm một tình nhân, thật sự không được có yêu cầu xa vời gì.

Cô cười nhạt: “Việc đến đây là được rồi, điều tra cũng không có kết quả gì.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Cô sẽ chịu để yên à?”

“Tôi là loại người tính toán chi li à?” Hứa Thâm Thâm tinh nghịch cười, chẳng lẽ trong lòng anh, cô là người thích thị phi ư?

Hứa Thâm Thâm luôn tạo cho người ta cảm giác sắc bén, hơn nữa có thù tất báo, đột nhiên bây giờ cô lại nhân nhượng cho yên chuyện, điều này không giống cô.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.