Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệ tiên sinh không muốn nhìn thấy tôi

Phiên bản Dịch · 1444 chữ

Lệ tiên sinh không muốn nhìn thấy tôi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Hứa Thâm Thâm từ trong nhà vệ sinh đi ra, cả người mệt lả.

Lúc cô muốn rời đi, một bàn tay to lại túm cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào góc trong cùng.

Hứa Thâm Thâm ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức yên tâm.

“Thật trùng hợp, Lệ tiên sinh.”Cô cười giả dối, giọng nói mang nặng âm mũi.

“Thật trùng hợp sao?”Anh vẫn luôn không nói, giờ nói cũng có chút khàn khàn.

Đã ba ngày Hứa Thâm Thâm không nghe thấy giọng của anh, bây giờ nghe được, lại có xúc động muốn khóc.

Cô nhịn nước mắt xuống, khẽ cười, mình thật ngốc.

Chỉ nghe thấy giọng nói của anh đã muốn khóc.

Thật ra không đơn giản như thế, cô rất muốn ôm anh.

“Hứa Thâm Thâm, tôi thấy vừa rồi cô được rất nhiều đàn ông vây quanh hỏi han ân cần, có phải rất đắc ý không?” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng, khó chịu.

“Anh cũng có thể hỏi han ân cần với tôi mà.” Hứa Thâm Thâm mạnh miệng.

Cô cảm thấy rất đau đầu, thân thể hơi lung lay.

Tuy cô rất muốn gần gũi với anh, nhưng cô cảm thấy Lệ Quân Trầm vô cùng xa cách với cô.

Không giống như lúc trước, tùy ý để cô đến gần và làm loạn.

Nếu thật sự không cần cô nữa, cô sẽ không bỏ tôn nghiêm của mình xuống mà dây dưa với anh.

Đây là chuyện cô sớm giác ngộ, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.

Cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.

“Cô rất đắc ý phải không?”Anh hỏi lại.

Cô không đắc ý!

Cô đang khó chịu.

“Nếu Lệ tiên sinh không có chuyện gì khác, thì tôi đi trước đây.”Giọng nói của Hứa Thâm Thâm không thoải mái.

Lệ Quân Trầm lại cúi người về phía trước, khiến cô không thể động đậy.

Muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu.

“Đúng rồi.” Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Lệ Quân Trầm lập tức cứng người lại.

Cô vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh.

“Hứa Thâm Thâm, thật sự làm khó cô phải hư tình giả ý đến tận bây giờ.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chứa đựng nước mắt trong suốt nhìn Lệ Quân Trầm: “Anh cảm thấy tôi hư tình giả ý sao?”

Lệ Quân Trầm bị đôi mắt đọng đầy nước mắt của cô nhìn, vô cùng khó chịu, nhìn cô như vậy, anh có chút không đành lòng làm khó cô.

Hứa Thâm Thâm hít mũi, suýt chút nữa thì khóc: “Không biết vì sao, sau khi gặp anh, tôi lại không để bụng đến liêm sỉ, lễ nghĩa, luôn cố tình lấy lòng anh, chiều theo anh.”

Yết hầu Lệ Quân Trầm lăn lộn, không nói.

Dáng vẻ của cô, làm anh đau lòng.

“So với lúc thích Diệp Mạc Phàm, hình như tôi càng thích anh hơn.”Hứa Thâm Thâm khàn khàn nói.

“Tôi đã nói, đừng yêu tôi.”Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Đúng vậy, tôi không yêu anh, tôi chỉ thích anh.”Hứa Thâm Thâm nức nở nói.

“Thích tôi còn đi quyến rũ người khác.”Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất khó chịu.

“Tôi không quyến rũ bất kỳ ai, trừ anh.”Hứa Thâm Thâm sâu kín nói.

“Vậy Chu Lang là sao, còn ba anh ta nữa!”Lệ Quân Trầm nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hứa Thâm Thâm, chờ đáp án của cô.

Hứa Thâm Thâm sửng sốt: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói cái gì cô biết rất rõ.”Gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm âm trầm.

Cuối cùng Hứa Thâm Thâm cũng hiểu.

Anh không có tình cảm với cô, cho nên không tin tưởng.

Một chút hiểu lầm đã có thể làm quan hệ của bọn họ sụp đổ.

Cô đau khổ giãy giụa cũng vô dụng.

Bởi vì, anh không tin cô.

“Quân Trầm?”Giọng nói của Nhiếp Tử San từ ngã rẽ truyền đến.

Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra, kéo dài khoảng cách với anh.

Lệ Quân Trầm lùi về sau nửa bước, lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Lệ tiên sinh, thật ra hôm nay tôi không cần đến đây, nhưng mà tôi biết anh sẽ đến.”

Thân thể Lệ Quân Trầm hơi cứng đờ.

“Nhưng không sao, anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi bảo đảm sẽ không dây dưa với anh nữa.” Hứa Thâm Tham cười miễn cưỡng: “Tôi đã nói, tôi đủ tư cách làm tình nhân của anh, ở bên nhau sẽ lấy lòng anh, không ở bên nhau sẽ tuyệt đối không quấn lấy anh, hẹn gặp lại, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong, cô cất bước rời đi.

Gặp Nhiếp Tử San, cô cũng khẽ cười, không hề có chỗ nào không ổn.

Nhiếp Tử San nhìn thấy Lệ Quân Trầm, biết bọn họ nhất định đã nói chuyện gì đó.

Nhưng nhìn dáng vẻ, hẳn là nói chuyện không vui.

“Quân Trầm, hôn lễ kết thúc rồi, chúng ta về đi.” Nhiếp Tử San ôm cánh tay anh, động tác vô cùng thân mật.

Lệ Quân Trầm rút tay ra, cất bước rời đi.

Ở lại đây đã không còn ý nghĩa nữa.

Hứa Thâm Thâm lấy áo khoác của mình từ tay người làm ở cửa, sau đó giao tây trang màu đen trên người cho anh ta nói: “Giúp tôi đưa cho Tông Tranh Vanh tiên sinh.”

Nói xong, cô ưu nhã rời đi.

Đi ra bên ngoài, cô đến chỗ tài xế của Tông Tranh Vanh lấy bánh kem, sau đó đi về phía xe Maybach của Lệ Quân Trầm.

Bùi Triết ở trên xe.

Nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đi đến, anh ta lập tức mở cửa xe đi xuống.

“Trợ lý Bùi giúp tôi giao cái này cho Lệ tiên sinh nhé, nếu anh ấy không nhận, anh có thể giữ lại ăn.”Hứa Thâm Thâm khẽ cười.

Bùi Triết do dự một chút, anh tay biết rõ trong hộp này là cái gì: “Này…”

“Lệ tiên sinh không muốn gặp tôi, tôi không thể đưa tận tay cho anh ấy được.”Hứa Thâm Thâm chua xót.

Bùi Triết nhận: “Hứa tiểu thư, Lệ tổng…”

“Chuyện của anh ấy không liên quan đến tồi.” Hứa Thâm Thâm rất rõ ràng: “Nhưng rất vinh hạnh quen biết trợ lý Bùi.”

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.

Lúc cô xoay người lại, nhìn thấy Lệ Quân Trầm đã đi đến trước mặt mình, cô không có dũng khí nói chuyện với anh.

Nên chỉ cười rời đi.

Lệ Quân Trầm nhìn cái hộp trong tay Bùi Triết, lạnh lùng nói: “Ném đi.”

Bước chân của Hứa Thâm Thâm dừng một chút, nước mắt rơi xuống.

Cũng may là đã đưa lưng về phía anh, nếu không sẽ rất mất mặt.

Hứa Thâm Thâm tiếp tục đi, đồ đã đưa, xử lý như thế nào là chuyện của anh.

“Lệ tổng?”Bùi Triết giơ hộp, có chút xấu hổ.

“Ném!” Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh băng, nói xong rồi lên xe.

Bùi Triết bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể đặt bánh kem bên cạnh thùng rác, nếu người khác nhặt đi sẽ không lãng phí tâm ý của Hứa Thâm Thâm.

….

Hứa Thâm Thâm một mình lái xe về nhà, rõ ràng rất khó chịu, nhưng cô lại không muốn đến bệnh viện.

Chỗ đó thật sự không có tình người.

Cô nằm trên giường của mình, ngơ ngơ ngác ngác, thân thể rất khó chịu.

Cô uống một viên thuốc hạ sốt, nằm lại trên giường, nhắm mắt lại.

Nghĩ đến Lệ Quân Trầm tuyệt tình, Hứa Thâm Thâm không kìm được nước mắt.

Trái tim rất đau.

Hơn mười ngày ngắn ngủi, cô lại yêu một người đàn ông không nên yêu, khiến mình thương tích đầy người.

Do mình quá ngu ngốc, hãm quá sâu.

Nhưng mà cho cô một cơ hội làm lại, cô vẫn sẽ yêu như vậy.

“Khụ khụ…” Cô ho khan kịch liệt, cả người mệt mỏi, nhìn vô cùng mềm mại.

Cô cảm thấy mình sắp ho cả ra phổi rồi.

Không có gì còn khó chịu hơn lúc này.

Thân thể và tâm hồn đau chồng chất, thật sự khó chịu muốn chết.

Mà lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.