Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em rất nhớ anh

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Chạng vạng, Hứa Thâm Thâm gọi điện thoại cho Chu Minh Sâm.

Chu Minh Sâm hẹn gặp mặt với cô ở một nhà hàng.

"Chú Chu, lâu rồi không gặp." Hứa Thâm Thâm ngồi xuống, cười chào hỏi.

Chu Minh Sâm nhếch miệng cười: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp."

Hứa Thâm Thâm nhìn đỉnh đầu càng ngày càng trọc của ông, thở dài: "Chú Chu, dáng vẻ của chú vẫn vậy."

Chu Minh Sâm hơi ngượng ngùng xoa đỉnh đầu mình: "Cháu cũng đừng cười nhạo chú. Sao hôm nay lại đột nhiên gọi điện tới vậy, chú thật sự ngạc nhiên."

"Việc làm ăn ở phía nam Phúc Kiến càng ngày càng tốt hả chú?" Hứa Thâm Thâm cong mi hỏi.

"Nhờ phúc của cháu, từ khi hai nhà máy bên tập đoàn Lệ thị và tập đoàn Diệp thị xảy ra xung đột đã rất thuận lợi cho chú. Dì Chu của cháu còn muốn để chú cảm ơn cháu nữa." Chu Minh Sâm cười nói.

Thật ra vụ việc nhà máy phía nam Phúc Kiến lúc trước là do Hứa Thâm Thâm và Chu Minh Sâm cùng nhau lén lút phá rối ở sau lưng. Nếu không sao Hứa Thâm Thâm không ra khỏi cửa có thể biết nhiều như vậy.

Hai người đều có những gì họ muốn, chẳng qua là trước mặt người ngoài thì giả bộ không quen biết thôi.

"Chú Chu, chú vẫn sợ vợ như vậy." Hứa Thâm Thâm cười.

"Cháu cũng đừng nói ra. Bên ngoài ai cũng nói chú là lão già háo sắc, dì Thẩm của cháu nghe thấy một lần là đánh chú một lần, cuộc sống này thật khó sống quá." Chu Minh Sâm tỏ vẻ buồn bã.

"Vậy chú cũng không cần làm khó họ." Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ.

"Chú cho người ta xem kỹ năng thôi. Mỗi lần gọi mấy cô gái ấy tới phòng làm việc, chú thật sự chẳng làm gì cả mà mấy cô gái đó cứ sợ chú vô cùng." Chu Minh Sâm còn bất đắc dĩ hơn cả Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm vô cùng hiểu Chu Minh Sâm.

Giống như cô vậy, lớn lên quá xinh đẹp nên bị người ta dán vô số cái mác.

Chu Minh Sâm cũng như vậy, háo sức gì đó đều là lời đồn cả, bí mật là ông rất sợ vợ.

"Chú Chu, lần này cháu muốn cùng chú nói chuyện làm ăn." Hứa Thâm Thâm quay lại chuyện chính, lấy một phần hiệp ước từ trong túi xách ra: "Chú xem chút đi."

Chu Minh Sâm thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc xem qua.

Sau vài phút, ông ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: "Cháu cho chú lợi nhuận nhiều như vậy?"

Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Coi như là báo đáp ân tình của chú Chu. Hiện giờ cháu đã có tập đoàn Lệ thị và công ty đầu tư Lập Đức hợp tác rồi, lợi nhuận thu về còn nhiều hơn lợi nhuận của cháu cho chú."

Cô nói thật, không giấu diếm.

Chu Minh Sâm gật đầu: "Chú có nghe rồi, không thể nghĩ rằng công ty đầu tư Lập Đức đứng nhất sẽ hợp tác với tập đoàn Hứa thị."

"Cũng nhờ mượn hào quang của Lệ Quân Trầm thôi." Hứa Thâm Thâm vô cùng rõ ràng chuyện là như thế nào.

Chu Minh Sâm đã sớm nghe thấy mấy chuyện của Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm, ông hơi khổ sở: "À, lúc trước chú đã khuyên ba cháu là gả cháu cho con trai chú nhưng ông ấy không vui. Nó hơi béo hơi xấu xíu thôi chứ nó là người tốt."

Hứa Thâm Thâm không nhịn được mà cười.

Con trai Chu Minh Sâm và Hứa Thâm Thâm cũng coi như thanh mai trúc mã nhưng mà do anh lười lại tham ăn nên bị ba cô ghét bỏ.

"Lâu rồi cháu không gặp Chu Lang, cậu ấy có khỏe không?" Hứa Thâm Thâm cười hỏi.

"Trong quân đội có gì mà không tốt, chỉ vừa gầy vừa đen thôi." Nhắc đến con trai mình, mặt Chu Minh Sâm tràn đầy tự phụ tươi cười: "Mai thằng bé về rồi, con muốn gặp nó không?"

Hứa Thâm Thâm khẽ lắc đầu: "Không cần đâu. Khó khăn lắm cậu ấy mới về được, nên để cậu ấy ở cùng ba mẹ nhiều hơn."

Chu Minh Sâm gật đầu: "Thâm Thâm, con là đứa trẻ hiểu chuyện, chú và dì Chu của con đều biết. Lúc trước, nếu không phải con chú ý thì tập đoàn Hoàn Vũ cũng phải đóng cửa, hiệp ước này chú và con ký!"

Nói xong, ông lấy bút ký tên xuống hiệp ước.

Hứa Thâm Thâm rất vui vẻ, hiện giờ mọi chuyện cần thiết cô đều đang nắm chắc.

Sau đó hai người ăn bữa tối, vừa cười vừa nói đi khỏi nhà hàng.

Chu Minh Sâm nhớ ra cô không có xe liền nói: "Lên xe đi, chú đưa cháu về."

Hứa Thâm Thâm không từ chối, gật đầu đồng ý.

Hai người không biết rằng từ lúc họ cười nói đến khi Hứa Thâm Thâm lên xe đã bị người ta chụp được.

-- Hứa Thâm Thâm trở lại biệt thự Danh Sơn, cô tắm nước nóng trước sau đó lên giường nghịch điện thoại.

Cô vô cùng hưng phấn, nghĩ đến bộ dạng cứng đờ của Diệp Mạc Phàm vào ngày mai liền thấy thật vui vẻ.

Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Lệ Quân Trầm qua WeChat.

"Mai mấy giờ anh về?"

Hai ngày nay Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm đều liên lạc qua WeChat nhưng hầu như là cô chủ động nhắn, Lệ Quân Trầm luôn trả lời rất ngắn gọn.

"Buổi chiều, 7 giờ." Lệ Quân Trầm nhắn lại.

Tuy không về sớm nhưng Hứa Thâm Thâm vẫn rất vui.

"Tôi mới phát hiện hóa ra giường nhà anh lớn lắm đó." Hứa Thâm Thâm lật người một cái trên giường.

Qua vài phút, Lệ Quân Trầm hỏi: "Chẳng lẽ lúc chúng ta lăn giường, cô không phát hiện?"

Hứa Thâm Thâm dừng lại một chút, đây hẳn là tin nhắn dài nhất của Lệ Quân Trầm nhắn cho cô.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên: "Lệ tiên sinh, anh thật sự không đứng đắn."

"Hứa Thâm Thâm, nếu tôi đứng đắn một chút, hiện giờ cô có thể nằm trên giường tôi sao?" Lệ Quân Trầm tà ác trả lời.

Hứa Thâm Thâm nghẹn lời, không biết nên nhắn lại thế nào.

"Đêm đã khuya, ngủ ngon." Cô quyết định ngủ.

Qua một lúc lâu, Hứa Thâm Thâm chờ không thấy Lệ Quân Trầm nhắn lại, có hơi cô quạnh.

"Lệ tiên sinh, không nên vui đến mức quên cả trời đất."

Vui quên cả trời đất?

Lệ Quân Trầm đang mở hợp nhìn thấy mấy chữ này là có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhăn u oán của Hứa Thâm Thâm.

Đi hai ngày, anh cũng không nghĩ tới mình sẽ nghĩ về cô nhiều như vậy.

Anh nghĩ về cô rất nhiều.

Bất tri bất giác, khóe miệng Lệ Quân Trầm hiện lên ý cười.

Những người khác đang họp đều ngây ngẩn cả người. Cảm giác Lệ Quân Trầm dành cho bọn họ luôn là cảm giác nghiêm túc vô cùng, ít nói ít cười, là người hung ác nham hiểm lại lạnh lùng, rốt cuộc cái gì khiến anh lộ ra ý cười ôn nhu như vậy?

"Quân Trầm?" Nhiếp Tử San cố gắng nhắc nhở anh.

Lệ Quân Trầm thu liễm ý cười lại, lạnh lùng nhìn mọi người: "Tiếp tục."

Nhiếp Tử San nhíu mày. Cô ta biết nhất định là Hứa Thâm Thâm nhắn tin cho Lệ Quân Trầm.

"Hứa Thâm Thâm, cô có nhớ tôi không?" Cuối cùng, Lệ Quân Trầm hỏi cô.

Hứa Thâm Thâm nhận được tin nhắn, cô ngồi dậy, trên mặt lộ ra hạnh phúc mà tươi cười: "Có, em rất nhớ anh."

Sau khi nhắn lại, cả người cô chui vào trong chăn, vô cùng xấu hổ.

Lệ Quân Trầm nhận được tin nhắn, anh nhắn lại cho cô rất nhanh: "Ngày mai tôi sẽ cố về sớm một chút, cô mau ngủ đi, nếu không thì sao ngày mai có tinh lực để nghênh đón mưa rền gió dữ của tôi?"

Hứa Thâm Thâm nhìn tin nhắn, khóe miệng run rẩy kịch liệt. Thật ra, Lệ Quân Trầm mới là tên háo sắc.

Cô quyết định không nhắn lại, đi ngủ luôn.

Bên kia, Lệ Quân Trầm đợi rất lâu mà không thấy cô nhắn lại, không biết vì sao mà đáy lòng có chút mất mát, rất muốn nhìn thấy cô thật nhanh.

-- Hôm sau, nhìn qua vẻ mặt Hứa Thâm Thâm rạng rỡ, cả người vô cùng vui vẻ.

Có thể nhìn Diệp Mạc Phàm cứng đờ người là một chuyện quan trọng nhưng quan trọng nhất chính là Lệ Quân Trầm trở về.

Sáng sớm, sau khi tới công ty, Hứa Thâm Thâm trực tiếp đi tới phòng làm việc của Diệp Mạc Phàm.

Hôm nay, Diệp Tiêu Nhiên cũng ở đó.

Tập đoàn Hứa thị thoáng cái đã đàm phán được hai hạng mục lớn, đương nhiên anh ta phải qua kiểm tra.

Hứa Thâm Thâm để hiệp ước trong tay lên bàn, tươi cười lạnh lùng nhìn hai người.


Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.