Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không chọc giận được liền nịnh hót

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Lệ Quân Trầm đưa ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, ánh mắt thâm thúy: “Cô cứ cam tâm tình nguyện làm một bụi cỏ bên chân tôi như vậy sao?”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nếu không anh Lệ hy vọng tôi trở thành cái gì? Quả ngọt của anh sao?”

“Một cây non có thể sánh vai với tôi.” Lệ Quân Trầm có chút cưng chiều, dùng ngón tay khẽ gõ lên mũi cô.

Chẳng biết tại sao, khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng vui sướng với sự dựa dẫm và khẳng định của cô.

Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hồi lâu cũng không nói gì, cô là nên vui vẻ hay nên buồn đây?

Trong im lặng, chiếc xe đã tới trước cửa Tử Uyển.

Hứa Thâm Thâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cô ấy sống trong Tử Uyển?”

Lệ Quân Trầm bình thản ừ một tiếng: “Lúc cô ấy đến nhà, có nhắc đến việc muốn ở chỗ này.”

Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn anh: “Tử Uyển Tử Uyển, anh Lệ, chỗ này là xây cho cô ấy ư?”

“Không phải.” Lệ Quân Trầm nói giọng bình thản: “Công ty có một hạng mục dài hạn, ở mỗi tỉnh thành đều phát triển bất động sản khác nhau, ở thành phố bên cạnh còn có một mảnh chung cư Hồng Các, đều là lấy màu sắc đặt tên.”

Hóa ra là như vậy.

Nhưng tại sao lại cứ là Tử Uyển xây dựng ở thành phố B chứ, thật đáng nghi.

Nhưng mình không có tư cách để nghi ngờ, cô cười một tiếng, quyết định quên chuyện khiến mình không vui này đi.

Cô và Lệ Quân Trầm xuống xe, hai người cùng bước vào một tòa chung cư trong đó.

Đi thang máy tới tầng cao nhất, bọn họ đứng ở trước cửa nhà Nhiếp Tử San.

“Tại sao lại là tầng cao nhất?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.

“Tầng cao nhất có bố trí vườn hoa gác lửng.” Lệ Quân Trầm giải thích.

“Thật tốt, tôi cũng thích.” Hứa Thâm Thâm lập tức nói. Biệt thự quá lớn, có những lúc cảm thấy rất trống trải.

“Giai đoạn mới của Tử Uyển đang xây dựng, để lại cho cô một căn.” Lệ Quân Trầm hào phóng nói.

Hứa Thâm Thâm cười: “Vậy tôi cảm ơn anh Lệ trước nhé.”

Thứ cho không, ai không muốn chứ.

Lúc này, cửa mở ra từ bên trong.

Nhiếp Tử San mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, tóc dài lòa xòa, tươi cười nhìn bọn họ.

“Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói liền biết là mọi người đã đến, mời vào.”Cô ta nhường một bước.

Lệ Quân Trầm kéo tay Hứa Thâm Thâm bước vào.

Nhiếp Tử San nhìn thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, cô ta khẽ nhíu mày.

“Tặng cho cô.” Hứa Thâm Thâm bước vào trong phòng, đưa bó hoa bách hợp trong tay cho Nhiếp Tử San.

Nhiếp Tử San dừng lại một chút: “Cô mua à?”

“Đúng vậy, nhưng đây là tôi và anh Lệ cùng quyết định.”Hứa Thâm Thâm cười.

Nhiếp Tử San nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn sâu vào Lệ Quân Trầm: “Anh quên là em không thích hoa bách hợp ư.”

“Không thích có thể vứt đi.”Lệ Quân Trầm cũng không thèm để ý.

“Đừng vứt, tôi có thể đem về.” Hứa Thâm Thâm đau lòng nói.

“Không phải là cô không thích hoa sao?” Sự chú ý của Lệ Quân Trầm đều đặt lên người Hứa Thâm Thâm, căn bản không quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của Nhiếp Tử San.

“Không thích cũng không thể lãng phí, đặt trong phòng tắm còn có thể dùng làm thuốc hương liệu.” Hứa Thâm Thâm kiệm lời đáp lại.

Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô: “Tùy cô.”

Sự cưng chiều trong lời nói không cần nói cũng có thể nhìn ra.

“Vào phòng khách ngồi đi.” Nhiếp Tử San cảm thấy nếu như mình không nói gì nữa thì sẽ bị phớt lờ hoàn toàn.

Bọn họ đến phòng khách, Nhiếp Văn Du và Tông Tranh Vanh cũng ở đó.

Hai người không hợp nhau, bầu không khí trong phòng khách có chút im ắng lạnh nhạt, nhưng Tông Tranh Vanh nhìn thấy Hứa Thâm Thâm lập tức hớn hở mặt mày.

Cho dù có Lệ Quân Trầm ở đó cũng không che giấu sự yêu thích đối với Hứa Thâm Thâm chút nào.

“Thâm Thâm, lại gặp nhau rồi.” Tông Tranh Vanh cười híp mắt.

Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hai người thường xuyên gặp nhau sao?” Nhiếp Văn Du hỏi một câu rất ngốc.

“Cô ngốc à, cô còn không tin. Bây giờ chúng tôi là đối tác đương nhiên phải gặp mặt rồi.” Tông Trang Vanh dương dương tự đắc nhìn Lệ Quân Trầm, tiếp tục nói: “Chắc tôi còn phải thường xuyên gặp cô ấy nhiều hơn Lệ tổng nhỉ.”

Hứa Thâm Thâm có chút bất lực, anh ta thế này là muốn khiêu khích sao?

“Vậy cái mặt này của anh là như thế nào?”Nhiếp Văn Du để ý đến vết xanh trên gò má anh ta.

Tông Tranh Vanh đưa tay sờ lên gò má chỗ bị Diệp Mạc Phàm đánh lúc trưa, hừ giọng: “Cần cô lo sao!”

Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh nhạt, anh trầm lặng ít nói, ở bên cạnh người không quen biết càng ít nói hơn.

Hứa Thâm Thâm sợ anh cô đơn, cười nói: “Lời của anh ấy anh nghe là được, không cần coi là thật.”

Tay của Lệ Quân Trầm vô thức vuốt lên mái tóc phía sau cô: “Anh ta nói không sai.”

Hứa Thâm Thâm không biết nên nói gì nữa.

“Chúng ta cũng hợp tác, nhớ thường xuyên đến công ty tìm tôi báo cáo tiến độ.” Lệ Quân Trầm bình thản dặn dò.

Hứa Thâm Thâm nín cười, nhìn có vẻ không quan tâm, thực ra anh rất để ý.

Đây coi là gì?

Ghen sao?

Nhưng với tính cách của Lệ Quân Trầm, chắc là không phải.

Có lẽ chỉ là thứ vốn thuộc về mình, bị người khác ngó nghiêng, trong lòng thấy khó chịu mà thôi.

“Vâng.”Hứa Thâm Thâm trả lời.

Nhiếp Tử San nhìn thấy Lệ Quân Trầm dịu dàng với Hứa Thâm Thâm như vậy, cảm thấy như có một cái gai đâm mạnh vào trong tim mình.

Cô ta cười bước đến: “Đến dùng bữa, hôm nay ăn lẩu. Quân Trầm, em đã mua cua mà anh thích ăn nhất đó.”

Lệ Quân Trầm gật đầu, nhưng lại hỏi Hứa Thâm Thâm ở trong lòng: “Cô có ăn được không?”

Cua là đồ ăn mang tính hàn, cô vừa hay đang có kinh nguyệt, không biết có thể ăn được hay không.

“Tôi có thể ăn thứ khác.” Thực ra Hứa Thâm Thâm cũng không hề để ý.

Ngược lại Lệ Quân Trầm ghi nhớ như vậy khiến cô có chút ngại ngùng.

Nhiếp Tử San véo vào cánh tay, để mình không rơi vào trong đó. Cô tin rằng Lệ Quân Trầm chỉ là nhất thời muốn thứ gì đó tươi mới.

Một chút nội hàm Hứa Thâm Thâm cũng không có, Lệ Quân Trầm sẽ không thật sự yêu cô ấy.

Bọn họ đi tới trước bàn ăn, Lệ Quân Trầm kéo ghế để Hứa Thâm Thâm ngồi xuống.

Bên này người đã đủ, Tông Tranh Vanh và Nhiếp Văn Du chỉ có thể ngồi cùng nhau, bởi vì vị trí chủ phải để lại cho Nhiếp Tử San.

Thực ra Nhiếp Tử San rất muốn ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, nhưng hôm nay cô ta là chủ nhà.

“Chúng ta cạn một ly.” Nhiếp Tử San nâng cao ly.

Hứa Thâm Thâm cũng nâng ly lên, nhưng bị Lệ Quân Trầm đè xuống: “Cô uống nước trái cây.”

“Tôi đã không sao rồi.” Hứa Thâm Thâm nhìn rượu vang trong ly, mím môi.

“Không được.” Lệ Quân Trầm cầm lấy ly của cô, đổ rượu vang bên trong vào trong ly của mình, sau đó rót nước trái cây cho Hứa Thâm Thâm.

Nhiếp Tử San không chút biểu cảm nhìn qua. Lệ Quân Trầm có bệnh sạch sẽ, cô ta biết điều đó. Cho dù đối phương chưa động đến, anh cũng sẽ không động vào.

Nhưng hôm nay, chuyện này là thế nào?

Là cố ý kích động cô ta sao?

Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ nâng ly rượu lên, Lệ Quân Trầm còn nghiêm khắc hơn cả ba cô.

Cuối cùng mọi người cũng nâng ly rượu, cùng nhau cạn ly.

Sau đó Lệ Quân Trầm chỉ là có lòng một chút, quả thật chỉ cụng ly với Hứa Thâm Thâm: “Uống ít thôi, lạnh lắm đó.”

“Anh Lệ, tôi đang nghi ngờ anh có phải là bảo mẫu của tôi hay không.” Hứa Thâm Thâm oán giận.

Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô: “Cô nói lại lần nữa.”

Hứa Thâm Thâm lập tức đặt đũa xuống, gắp một miếng thịt dê từ trong nồi lẩu ra đặt vào bát của anh: “Tôi sai rồi, tôi mới là bảo mẫu, anh ăn đi.”

Cô không chọc giận nổi, nịnh hót cũng không được sao.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.