Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh mới hại nước hại dân

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm một cách bất đắc dĩ, cẩn thận hỏi: "Anh Lệ, nếu \ tôi bị bắt thì anh sẽ quan tâm tới tôi chứ?"

Cô nói với ý nghĩ rằng cô sẽ để anh đi tắm nước lạnh, nhưng anh không làm như thế.

Nhìn anh lắc đầu, Hứa Thâm Thâm thất vọng: "Được thôi."

"Được cái gì?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn lên: "Nếu anh không quan tâm tới tôi thì tôi sẽ đi quyến rũ cục trưởng cục cảnh sát, hi sinh bản thân một chút. . ."

Cô vẫn chưa nói xong thì liền bị Lệ Quân Trầm vác lên vai, bàn tay to lớn lịch thiệp vỗ mạnh vào mông cô.

"Hồ đồ!"

Hứa Thâm Thâm bật cười: "Tôi biết anh không nỡ bỏ, có điều vụ tai nạn ba năm trước thật sự có vấn đề, tôi nghe nói người của Bạch gia đã tốn khá nhiều tiền để giúp Bạch Viện Viện giải quyết chuyện này."

"Nếu như đối phương nhận tiền thì đương nhiên sẽ không kiện cô ta." Lệ Quân Trầm dửng dưng nói.

Nhưng Hứa Thâm Thâm lắc đầu "Tôi không thèm để ý người bị hại sẽ làm gì, tôi chỉ nghĩ làm sao khiến Bạch Viện Viện thân bại danh liệt mà thôi."

Vì vậy phá hủy cô ta là phương án tốt nhất, ngoài việc khiến cho cô ta táng gia bại sản, cô còn muốn cô ta mất hết danh dự nữa.

"Tôi sẽ giúp cô điều tra, nhưng cũng không được nói kiểu như thế này nữa." Lệ Quân Trầm nghiêm túc khiển trách: "Khi ở trước mặt ba cô, cô cũng quá ngang ngược."

"Lệ Quân Trầm, anh không có tư cách nói với tôi như vậy." Hứa Thâm Thâm khẽ nói.

Bẹp!

Lệ Quân Trầm vỗ mạnh vào mông cô một cái: "Hứa Thâm Thâm, cô có tin tôi ném cô ra ngoài kia không?"

"Anh ném đi! Anh dám ném tôi đi, tôi sẽ bảo ba tôi tối nay đi tìm anh." Hứa Thâm Thâm nói một cách xấu xa.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu đôi lông mày lại: "Ấu trĩ."

"Anh sợ sao?" Hứa Thâm Thâm híp mắt cười hỏi, bởi vì cô bị vác lên vai nên rất muốn quay lại nhìn xem vẻ mặt của anh ra sao.

"Không có." Giọng nói của Lệ Quân Trầm đanh lại, anh không phải là trẻ con, sao những thứ như này dọa anh được.

Hứa Thâm Thâm mím môi, cô không tin!

------

Trời cũng không còn sáng nữa, Hứa Thâm Thâm bật hết tất cả đèn trong nhà lên.

Hôm nay là giỗ bảy ngày đầu của ba cô nên cô muốn ở lại đây một đêm.

"Anh Lệ à, nếu như anh có chuyện gì thì không cần ở lại với tôi đâu." Hứa Thâm Thâm lại nói tiếp.

Lệ Quân Trầm ngồi đọc sách trên ghế sofa, giọng điệu hờ hững: "Vội vàng đuổi tôi đi như vậy, cô muốn đi hẹn hò với ai ư?"

Hứa Thâm Thâm cười ngây ngốc: "Cuộc hẹn nào tôi cũng bỏ hết rồi, anh cũng thấy mà."

Cô chợt nhớ đến Tông Tranh Vanh và Trạm Hoàng Vũ.

"Anh thấy Trạm Hoàng Vũ như thế nào?" Hữa Thâm Thâm đột nhiên hỏi.

"Trước đây Trạm Hoàng Vũ và Lệ gia trước đây cũng đã từng làm ăn với nhau, quan hệ cũng bình thường, mấy lần trước lão già của Trạm gia có gọi điện cho tôi, hi vọng tôi đưa cô đi gặp Trạm Hoàng Vũ, tôi không chối được mới đưa cô theo" Lệ Quân Trầm thấy hối hận, sớm biết vậy đã nhất quyết từ chối.

Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Sao anh ta muốn gặp tôi, thích tôi ư?"

Nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không giống. Ánh mắt của Trạm Hoàng Vũ nhìn mình có chút đơn thuần sạch sẽ.

"Thật sự cho rằng mình được bạn người mê ư?" Lệ Quân Trầm nghe cô nói như vậy nhanh chóng nhíu lông mày lại.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: "Tôi được vạn người mê không tốt ư? Nếu không thì sao có thể quyến rũ anh được."

Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Hồng nhan họa thủy."

Hứa Thâm Thâm tự nhiên ôm lấy cổ anh, cười nói: "Anh mới là người hại nước hại dân!"

Cô là người đầu tiên dám bảo anh hại nước hại dân. Vì vậy cánh môi đỏ tươi của Hứa Thâm Thâm bị anh cắn mạnh một cái.

Cô đau đến mức che miệng lại: "Anh là chó ư!"

Anh nhíu mày. Hại nước hại dân, giờ lại còn nói anh là chó nữa.

Hứa Thâm Thâm sợ đêm nay cô sẽ sống không nổi,có thể sẽ ra đi cùng ba mình mất.

Hứa Thâm Thâm cảm thấy không ổn, lập tức lộ ra nụ cười nịnh hót, nhưng đã quá trễ rồi.

Cô bị Lệ Quân Trầm kéo lên đùi, vỗ mạnh vào mông.

"Còn dám bảo tôi là chó ư?" Giọng điệu của Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm hít hơi thật sâu: "Không dám! không dám! Anh Lệ, mông của tôi đau chết mất, anh đánh nữa là tôi không thể ngồi được nữa đâu!"

Lệ Quân Trầm nhíu mày, đột nhiên thò tay vén quần cô xuống để kiểm tra xem mông trắng nõn ấy.

Trên mông thực sự có dấu tay rõ ràng, có điều nó cũng tan đi rất nhanh.

Hứa Thâm Thâm chợt nhớ ra, đây là phòng khách mà!

"Bỏ tôi ra!" Cô cắn môi, cực xấu hổ.

"Còn dám như thế nữa không?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

"Không dám nữa." Hứa Thâm Thâm thề, cô cũng không dám trêu trọc như thế nữa, cái mông của cô đã đau lắm rồi.

Lệ Quân Trầm nhìn cô đang hối lỗi trong vòng tay mình, ánh mắt gợn lên chút dịu dàng rồi biến mất, anh nhếc bụng cô lên, sau đó lại cắn vào mông cô một cái thật mạnh.

Hứa Thâm Thâm đau tới hít vào, gương mặt đỏ ửng lên.

Tại sao anh có thể làm như vậy chứ?

"Hứa Thâm Thâm." Âm giọng của Lệ Quân Trầm khàn khàn, gọi tên cô.

"Hả?"

"Tôi phải thừa nhận rằng tôi thích cơ thể của cô." Giọng nói của Lệ Quân Trầm càng ngày càng đặc lại.

Hứa Thâm Thâm bật cười buồn bã, chính vì vậy nên cô không muốn vọng tưởng mình có thể đi vào trái tim của anh.

"Anh thích là được rồi." Hứa Thâm Thâm trả lời một cách bất lực nhưng giọng điệu lại ma mị đầy quyến rũ.

-------

Sau nửa đêm, Hứa Thâm Thâm khẽ trở mình vùi vào trong lồng ngực của Lệ Quân Trầm ngủ say.

Lệ Quân Trầm nằm cạnh, khóe miệng khẽ cong lên, không nỡ đánh thức cô dậy nên đành kiên trì như thế cho đến sáng.

Khi Hứa Thâm Thâm tỉnh lại, cô liền duỗi thẳng lưng một cách mệt mỏi.

Nhìn ánh sáng dần dần hiện lên ngoài cửa sổ, cô mới biết mình lại ngủ cả một đêm.

Ngay lập tức cô quay người nhìn Lệ Quân Trầm bên cạnh mình, anh không có ngủ mà nghiêng đầu, tay di di nhìn mình.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh còn có tơ máu nhàn nhạt, đó là minh chứng cho việc cả đêm không ngủ.

Cô áy náy: "Tôi xin lỗi vì đã khiến anh mất ngủ cả đêm."

"Cô ngủ đủ giấc là đủ rồi." Lệ Quân Trầm không thèm để ý.

"Tới lúc anh đi làm còn cách mấy tiếng, hay anh về phòng ngủ chút đi, trong đó có giường sẽ thoải mái hơn một chút." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác cô giả vờ ngây thơ, nũng nịu thường ngày. Xem ra cô trưởng thành hơn, càng có hương vị của phụ nữ và thêm cả chút dịu dàng vốn có."

Đây thật sự là cô sao?

"Đi cùng tôi." Lệ Quân Trầm nói ra ba chữ một cách thản nhiên.

"Được." Cô gật đầu.

Hai người cùng về căn phòng ở trên lầu, cởi áo khoác rồi nằm trên giường nghỉ một lúc.

Cứ như thế cho đến khi điện thoại di động của Lệ Quân Trầm vang lên thì hai người mới tỉnh giấc.

Lệ Quân Trầm tắt máy, Hứa Thâm Quân mới hỏi: "Là ai vậy?"

"Nhiếp Tử San." Lệ Quân Trầm lạnh nhạt trả lời.

Hứa Thâm Thâm không hỏi nữa, mới sáng sớm mà đã gọi điện thoại đến ân cần hỏi thăm, chắc chắn có mục đích khác.

Hay là sợ bọn họ có gì đó nên cố ý quấy rầy?

"Chiều nay chúng ta cùng nhau đi một chuyến." Lệ Quân Trầm nhìn cô đang ngẩn người ra.

"Tôi cũng đi ư?" Hứa Thâm Thâm chỉ vào mình.

Lệ Quân Trầm gật đầu: "Cô không muốn sao?"

"Tôi muốn chứ! Tôi muốn kề cận anh từng giờ từng phút. Nhưng anh không sợ tôi quấy rầy hai người sao?" Hứa Thâm Thâm nở nụ cười xấu xa, lời nói trước mặt liền bị Lệ Quân Trầm coi như không thấy.

Thật là khó khăn khi nghe những lời từ trong miệng cô nói ra.

"Hứa Thâm Thâm, cô có tin tôi sẽ chặn cái miệng của cô lại không?" Lệ Quân Trầm đưa tay tháo chiếc thắt lưng của mình dọa Hứa Thâm Thâm.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.