Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi muốn tính toán rành mạch với cô

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Hứa Thâm Thâm bất lực thở dài, ánh mắt thâm trầm: “Không muốn thì tôi sửa điều khoản phụ thành điều kiện bắt buộc.”

Như vậy là được rồi.

“Hứa Thâm Thâm!” Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm lạnh lùng hung dữ: “Tôi không xuất tinh sớm càng không bị liệt dương!”

“Tôi cũng không bảo là anh mà, tôi chỉ là cảm thấy thời gian quá lâu thôi.” Hứa Thâm Thâm đỏ mặt trả lời, đồng thời trong mắt còn mang theo một chút sợ hãi: “Mỗi lần anh đều làm cho tôi rất đau.”

“Đau?” Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Nhưng tôi thấy mỗi lần biểu cảm của cô đều rất thoải mái.”

Hứa Thâm Thâm xấu hổ nhìn anh.

“Lẽ nào cô giả vờ?”Lệ Quân Trầm không vui hỏi, đôi mắt đen lập tức trở nên âm u.

“Dĩ nhiên không phải.”Hứa Thâm Thâm lập tức đổi giọng, cô rất sợ anh sẽ tức giận.

Lệ Quân Trầm nhìm cô chằm chằm, hai mắt nóng như lửa lạnh như băng.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cô sai rồi sao?

“Ra ngoài.”Lệ Quân Trầm ra giọng đuổi khách.

“Anh không ký sao?”Hứa Thâm Thâm nhìn anh với anh mắt có chút không đạt được mục đích không muốn buông xuôi.

Thứ đánh mất chủ quyền như thế này, đương nhiên anh không ký!

“Hứa Thâm Thâm, cô có ra ngoài hay không?” Giọng nói của anh dữ dội.

Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ ừ một tiếng, quay người rời đi.

Xem ra kế hoạch đã thất bại.

Cô ngượng ngùng lui ra ngoài, mặt đầy sự chán nản.

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm sáng lạnh, cô nhóc này luôn có thể tạo ra những trò mới.

Ngày hôm sau.

Hứa Thâm Thâm tỉnh dậy từ sớm.

Không phải đêm đêm vất vả, cô có thể tràn đầy tinh thần và sức lực.

Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi ba mất, Hứa Thâm Thâm mặc một bộ váy dài và áo len màu tro xám, chân đi một đôi giày da màu đen, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác có cúc sừng trâu màu xanh lam, nhìn qua giống như một học sinh cấp ba.

Lệ Quân Trầm bước xuống, nhìn thấy cô nở nụ cười tươi đứng ở cửa chờ mình, chẳng hiểu vì sao, ánh mắt ấm áp thêm vài phần.

“Tôi đưa cô đi trước, buổi chiều sẽ qua.”Lê Quân Trầm thản nhiên, hôm nay anh có chút chuyện khác.

“Được.”Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm đến việc anh không thể ở bên cạnh mình.

Có lẽ anh không ở bên, cô càng có thể tự tại một chút.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, theo anh đi ra ngoài.

Lệ Quân Trầm đưa cô đến trước cửa biệt thự Hứa gia, giọng nói thâm trầm: “Đừng chạy lung tung.”

“Tôi cũng không phải trẻ con, sẽ không chạy lung tung đâu.” Cô nghiêng đầu cười: “Đi đường cẩn thận.”

Lệ Quân Trầm gật đầu, quay đầu bảo tài xế lái xe đi.

Hứa Thâm Thâm nhìn xe đi xa, thở phào nhẹ nhõm.

Cô bước về phía biệt thự, lúc này lại nghe thấy tiếng còi xe ở phía sau, cô cho rằng Lệ Quân Trầm quay trở lại.

Nhưng xoay người lại nhìn thấy Tông Tranh Vanh cười híp mắt từ trên xe bước xuống, vẫy tay xông về mình.

“Anh Tông?” Cô khẽ cau mày, còn tưởng rằng hôm qua cô chỉ là trêu đùa.

“Sao cô lại kinh ngạc như vậy?” Tông Tranh Vanh mặc một bộ vest màu đen, chín chắn và già giặn.

Hứa Thâm Thâm mím môi: “Thực sự ngạc nhiên mà, sao anh lại đến lễ bảy ngày của ba tôi?”

“Tôi quan tâm một chút đến đối hợp tác của mình.” Tông Tranh Vanh bước đến, tay cầm một bó hoa cúc: “Cho cô.”

Kết quả, Hứa Thâm Thâm xấu hổ, Tông Tranh Vanh cũng không quá sức tưởng tượng.

Cô mời anh ta vào trong, giúp việc trong nhà đang chuẩn bị.

Hứa Thâm Thâm bảo dì giúp việc rót cho Tông Tranh Vanh một cốc nước, sau đó bước đến trước di ảnh của ba, đốt ba nén hương rồi lạy, sau đó cắm vào bát hương.

Tông Tranh Vanh cũng học dáng vẻ của cô, vô cùng thành kính thắp cho ba của Hứa Thâm Thâm ba nén hương.

“Bác Hứa, cháu là Tông Tranh Vanh, cháu rất thích con gái bác, hy vọng bác có thể phù hộ cô ấy có thể thích cháu.” Một mình anh ta lẩm bẩm với di ảnh.

Hứa Thâm Thâm dở khóc dở cười nhìn anh ta: “Có lẽ ba tôi sẽ không thích anh đâu.”

“Không sao, tôi sẽ khiến ông ấy thích tôi.” Tông Tranh Vanh cắm hương vào bát hương: “Có gì cần tôi làm cho không?”

Hứa Thâm Thâm bình thản lắc đầu: “Không có.”

Cô ngồi lại lên ghế sofa, lấy điện thoại ra, mở mục lịch.

Cô phát hiện ra sinh nhật của Lệ Quân Trầm lại cùng một ngày với Bạch Viện Viện và cả ngày cưới của Diệp Mạc Phàm.

Thật là trùng hợp.

“Lệ Quân Trầm không đến sao?”Tông Tranh Vanh ngồi đối diện với cô hỏi.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh ấy đến rồi, chỗ này làm gì còn có chỗ của anh.”

“Khà khà!”Tông Tranh Vanh cười chế giễu.

Cảm giác lời cô nói rất có lý.

Lúc này, chuông cửa bên ngoài reo.

Dì giúp việc đi ra mở cửa, nhưng bị người từ bên ngoài xông vào đẩy ngã xuống đất: “Đừng cản đường!”

Hứa Thâm Thâm đứng dậy nhìn về phía Bạch Viện Viện đang vênh váo hung hăng, cô khẽ nhíu mày: “Cô đến đây làm gì?”

“Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc cô đã làm gì?” Bạch Viện Viện xông về phía cô hét lớn.

“Tôi đã làm gì?”Hứa Thâm Thâm cau mày, không hề biết cô ta đang làm gì.

“Đừng giả bộ nữa, có phải cô đã nói với ông nội tôi chuyện tôi bán hết toàn bộ cổ phần rồi hay không?” Bạch Viện Viện tức giận xông hét vào cô.

“Tôi không nhàm chán đến mức như vậy, cũng không phải là bây giờ.”Hứa Thâm Thâm trả lời thẳng thừng.

Bạch Viện Viện trợn tròn mắt: “Vậy chính là cô!”

Tông Tranh Vanh ở bên cạnh cười xòa một tiếng: “Chị Bạch, đầu chị có vấn đề à?”

Hứa Thâm Thâm không quan tâm tới cô ta, đỡ dì giúp việc ngã dưới đất đứng dậy.

Dì giúp việc nói tiếng cảm ơn, lùi sang một bên.

“Hứa Thâm Thâm, tôi thật sự phải học cô rồi, không ngờ trong phòng lại vẫn cất giấu một gã đàn ông dung tục.” Bạch Viện Viện nói không chút suy nghĩ.

“Cô nói lại một lần nữa xem!”Tông Tranh Vanh nổi giận, lời gì vậy, anh ta không thèm là gã đàn ông dung tục.

Bạch Viện Viện nhìn Tông Tranh Vanh đứng mũi chịu sào, mặt đầy khó xử: “Tôi có sai sao, cô ta quyến rũ Lệ Quân Trầm, bây giờ lại quyến rũ anh, anh Tông đừng thật thà quá.”

“Tôi thấy kẻ không tim không phổi là cô đấy!” Vẻ mặt Tông Tranh Vanh tối sầm, vô cùng khó chịu.

“Cút ra ngoài!”Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói với Bạch Viện Viện.

“Hứa Thâm Thâm, cô nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc có phải là cô hay không?” Bạch Viện Viện lớn tiếng hỏi.

Hứa Thâm Thâm nhìn cô ta với ánh mắt âm u: “Có phải là tôi hay không thì có khác gì nhau, chuyện này tôi vốn đã muốn nói cho Bạch Quang Huy rồi.”

Nếu cô ta đã cảm thấy là cô, vậy chính là như vậy.

“Hứa Thâm Thâm, cô…” Bạch Viện Viện bỗng nhiên nổi giận, cô ta đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh đặt di ảnh của ba Hứa, cô ta vội lao qua.

“Dừng tay!” Trong lòng Hứa Thâm Thâm biết chuyện không ổn, cô hét lớn.

Tông Tranh Vanh cũng xông đến ngăn cản.

Nhưng bọn họ đều chậm một bước, Bạch Viện Viện cầm di ảnh của Hứa phụ dùng sức ném xuống đất.

Choang một tiếng, tấm kính trên khung hình vỡ tan tành trên đất.

“Ba!”Hứa Thâm Thâm hét lớn một tiếng, xông đến, cô không để ý đến những miếng thủy tinh đó mà nhặt tấm hình lên.

Lòng bàn tay và ngón tay cô bị cứa đứt thành mấy vết thương, máu loang lổ, nhìn mà đau lòng.

“Thâm Thâm!” Tông Tranh Vanh đau xót nhìn cô, cô nhóc này sao lại ngốc như vậy.

“Ha ha ha!” Bạch Viện Viện cười lớn hả giận: “Hứa Thâm Thâm, đáng đời cô.”

Hứa Thâm Thâm bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cô ta với ánh mắt tối sầm rất đáng sợ.

Bạch Viện Viện chột dạ, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm nghị: “Cô muốn làm gì?”

“Bạch Viện Viện, cô cướp bạn trai tôi, tôi đồng ý. Cô hại tôi tan cửa nát nhà, chuyện này tôi phải tính rõ ràng tính đến cùng với cô!” Nói rồi, Hứa Thâm Thâm lại nhặt miếng thủy tinh trên đất, vạch lên mặt Bạch Viện Viện.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.