Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút Lui.

Tiểu thuyết gốc · 2106 chữ

Ám Long là tu sĩ thuộc trận doanh Tà Phái của Trung Châu - môn phái mà hắn tu luyện có tên gọi Huyết Ma Môn. Các tu sĩ nơi đây thiện thao túng linh hồn, điều khiển oán linh thay bản thân chiến đấu, và đặc biệt nhất là có được các thần thông mạnh mẽ liên quan đến việc hấp thu và chuyển hóa linh hồn.

Sở dĩ cao tầng của Trung Châu phái Ám Long đi chiếm thành Thừa Quy cũng vì như vậy, tòa thành kiên cố có lịch sử lâu đời cũng không thể chỉ dùng thủ đoạn đường đường chính chính để đánh hạ, mà thay vào đó thì nên sử dụng các thủ đoạn khác, càng tà ác lại càng tốt.

Ám Long đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, cho dù tốn đến mười năm nhưng mọi chuyện đều đi đúng hướng. Lê Minh đã bị hắn độc chết, còn đám tu sĩ An Nam gần như bị phế đi, không thể chống lại sự ăn mòn đến từ các thần thông tà ác trong tay hắn. Chuyện thành Thừa Quy thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lý do mà Ám Long mạnh như vậy là bởi vì khi hắn tiến vào trạng thái Cuồng Nộ thì sẽ tự động mở ra thần thông “Hấp Hồn” - ở đây là hấp thu các linh hồn vừa tử trận trong phạm vi mười cây số, sau đó sẽ chuyển hóa thành linh lực, đồng thời cũng giúp hắn phục hồi các vết thương.

Chỉ có điều, chính bản thân Ám Long cũng không ngờ được rằng sẽ có một ngày “Hấp Hồn” lại biến thành con dao hai lưỡi, sắc nhọn đến mức giết được hắn.

Một cái linh hồn bổ dưỡng đột nhiên bay về phía Ám Long, ngay khi gã chém bay Lan Anh và các cường giả. Bởi vì thần trí đã mơ hồ nên Ám Long cứ thế mà hấp thu nó theo quán tính.

…..

Lan Anh té xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, áo giáp bạc trước ngực cô đã bị gã Ám Long chém ra một rãnh dài, sâu đến mức thấy cả da thịt cùng xương trắng bên trong. Trên cơ thể của cô gái giờ phút này dày đặc vết thương, tên Ám Long khi phát huy ra thực lực thật sự thì không phải cô có thể chống lại.

Tuy thế, ánh mắt kiên cường ẩn sau mũ giáp của Lan Anh vẫn không hề biến mất, cô gượng dậy, chống thanh trọng kiếm lên đất giữ cho thân thể đứng thẳng, chút linh lực còn sót lại truyền đến những vết thương, gây tê để cô không còn cảm giác quá đau đớn, và cũng là để cầm máu.

Bầu trời lúc này đã nhuộm thành một màu vàng cam rực rỡ, những tia sáng còn sót lại le lói chiếu lên đại địa. Mặt trời đang hạ xuống, sắp biến mất sau những rặng núi cuối chân trời. Cùng với đó, là âm khí và hung khí bốc lên từ sâu thẳm lòng đất, những tà ma quỷ quái đã bắt đầu kêu gào, có lẽ vì ngửi thấy mùi máu tươi nên bọn chúng xao động hơn mọi khi.

Lan Anh cuối cùng cũng thủ được thành Thừa Quy, giữ vững được nó thêm một ngày.

“Tướng quân! Rút lui?” - một cường giả râu bạc hỏi Lan Anh, trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào cơ thể khổng lồ của Ám Long.

Lan Anh gật đầu, khi trời tối thì nếu dám ở ngoài tường thành sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng khi cô đang muốn ra lệnh thì chợt nhận ra biểu hiện của Ám Long khá lạ. Tên khổng lồ chẳng hiểu vì sao đứng đực mặt ra, hai con ngươi ngây dại, cánh tay dài ngoằng buông thõng, làm rơi cả vũ khí trên đất.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Lan Anh tự hỏi, song cũng chỉ cười một cách đắng chát, ngay giờ phút này thì linh lực của cô và các tu sĩ đều đã cạn kiệt, chỉ có thể tung thêm một lần thần thông nữa là hết.

“Ra lệnh hồi thành!” Lan Anh nói.

Cường giả râu bạc và một người nữa đỡ lấy Lan Anh rồi lùi lại, tinh thần vẫn rất cảnh giác nhìn Ám Long.

“Leng keng! Leng keng!” - Đám Oán Binh phía xa bỗng đứng yên, đánh rơi vũ khí trên tay, dường như bọn chúng không còn nhận được mệnh lệnh để tấn công.

Các binh lính An Nam ban đầu ngây ra, sau đó rất nhanh tỉnh táo trở lại, dù không hiểu vì sao nhưng cũng thừa cơ tung ra các tuyệt chiêu. Ánh sáng linh lực bùng nổ, rất dễ dàng đã đánh nát vụn hàng ngàn tên Oán Binh. Tiếng xương gãy vỡ vang vọng, những mảnh áo giáp rơi rụng trên đất rồi biến mất.

Lan Anh và các cường giả nhìn sang, phát hiện ra rằng những Oán Binh cũng không hồi phục như ban nãy, đã thật sự bị tiêu diệt. Đây cũng là chiến quả duy nhất từ khi hai bên đánh nhau, tên Ám Long khốn nạn luôn biết cách giết thêm người, để bổ sung linh hồn cho lũ Oán Binh hồi phục.

“Tướng quân! Hình như… hắn tẩu hỏa nhập ma?” - cường giả râu bạc hỏi với vẻ không chắc chắn.

Ý nghĩ trong đầu Lan Anh xoay chuyển, cô nhẩm tính vẫn còn một khoảng thời gian ngắn nữa thì mặt trời mới lặn hẳn - “Một nửa theo ta, tung hết sát chiêu! Nửa còn lại giữ sức, cẩn thận đề phòng.”

“Vâng! Thưa tướng quân!”

Lan Anh nói xong đã giãy ra khỏi hai người kèm kế bên cô, truyền tất cả linh lực còn lại vào trong vũ khí. Thanh trọng kiếm sáng rực, thổ linh khí trong không trung bị Lan Anh dẫn dắt, bám vào trên vũ khí, đồng thời trận văn “Bùng Nổ” cũng được cô kích hoạt.

Ngay sau đó, nữ tướng dậm chân phóng đến, không có chút do dự nào. Thanh trọng kiếm được cô nâng cao quá đầu, xung quanh cô đã bắt đầu xuất hiện những đầu hổ mờ ảo trông khá dữ tợn.

“Địa Kiếm Thức! Mãnh Hổ Xung Phong!” Lan Anh hét lên, toàn lực thi triển chiêu thức tuyệt sát.

Hàng chục mãnh hổ màu vàng xuất hiện, ánh mắt đầy hung uy và tràn trề sát khí, ba vạch ngang trên trán chúng phát sáng. Chúng tựa như những cơn lốc xông đến, tốc độ ngày càng nhanh.

Lan Anh nhảy lên thật cao ngay khi cách Ám Long chỉ nửa mét, thanh vũ khí tỏa ra ánh sáng chói mắt như bùng nổ uy lực sau cùng. Các mãnh hổ hư ảo cũng nhảy lên không trung cùng với cô.

Thế rồi, ngay khi uy thế lớn nhất, sát khí thành công ngưng tụ. Lan Anh chém thẳng xuống, đánh vào cổ Ám Long - kẽ hở duy nhất của áo giáp và mũ. Còn các mãnh hổ, như trợ uy cho Lan Anh, chúng gầm lên dữ dội rồi lao xuống thẳng về cặp mắt của Ám Long, linh lực bùng nổ.

Thanh trọng kiếm tạo thành một đường cong tuyệt mỹ trong không trung, dường như chém rách không gian, nháy mắt sau đã chém vào cổ Ám Long.

“Ầm! Đùng!” - âm thanh như tiếng sấm vang vọng, sóng xung kích lan tràn từ điểm tiếp xúc, thốc lên khói bụi.

Nhưng đáng tiếc, Lan Anh chỉ cảm thấy hai cánh tay tê rần, còn thanh trọng kiếm như chạm phải núi đá, chốc lát đã rạn nứt rồi vỡ tan tành, từng mảnh kim loại vẫn còn phát sáng rơi lả tả trong không khí. Về phần những mãnh hổ, chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên biến mất khi còn chưa phát huy tác dụng, hình như bị lực lượng nào đó bóp nát trong không khí.

Lan Anh không cam tâm, vứt luôn vũ khí mà đổi sang tay trần. Đang lúc cô muốn tấn công tiếp vào mắt của Ám Long thì chợt trong con mắt to tướng ấy lóe lên ánh sáng, rồi đồng tử màu đen chuyển động, chẳng biết bằng cách nào mà nó tách ra thành hình dạng ngôi sao sáu cánh, xoay tròn liên tục.

Nữ tướng không hiểu thấu bị một sức mạnh to lớn, vô hình vô chất đánh lên thân thể khiến cô văng ra xa, vết thương càng trở nên tồi tệ, cơ thể bị xé toạc như một con búp bê rách, cô phun một vòi máu ngay trong không khí.

Rất may mắn, lão cường giả râu bạc đã thành công tiếp lấy Lan Anh. Sau mới phát hiện chủ tướng đã ngất đi, hơi thở mỏng manh như muốn đi đến cuối sinh mệnh. Lão thở dài, nhìn thoáng qua những tu sĩ đang tung chiêu vào Ám Long mà thầm mặc niệm cho đồng đội. Không một ai ngờ được tên khổng lồ sẽ tỉnh lại trong lúc này, và cũng không biết hắn đã sử dụng thần thông gì để đánh Lan Anh suýt chết.

Tuy nhiên, tình hình thực tế lại trái ngược với dự đoán của lão già. Tên khổng lồ mặc kệ những thần thông bùng nổ va chạm, thản nhiên như không, còn ánh mắt đang chăm chú nhìn về phương xa.

Lão râu bạc nhìn theo, dựa vào thị giác vượt trội mà thấy được trên đầu thành là một thanh niên trẻ tuổi khoác trang phục cấm vệ quân.

“À… cái cậu lúc nãy hình như đứng gần tên lính bắn cung?” Lão già lẩm nhẩm, cũng không rõ vì sao tên Ám Long lại chú ý cậu ta.

“Rút lui! Rút lui!” - một tiếng gào thét vang lên, các tu sĩ đều đã nhận ra bản thân không thể chống lại Ám Long, hơn nữa chủ tướng đã gục nên đều lui ngược trở lại. Ngoài ra cũng ra lệnh cho các binh sĩ giáp bạc mau chóng lùi vào trong thành.

Ám Long không ngăn cản, các Oán Binh cũng chẳng có hành động gì. Mấy phút sau thì cả đám người đều đã thành công rút lui.

Cổng thành nặng nề cuối cùng cũng được đóng lại. Song chẳng hiểu vì sao, trong lòng lão già râu bạc vẫn xuất hiện những dự cảm không tốt. Bởi vì, bên trên chiến trường đẫm máu, thân ảnh khổng lồ nọ vẫn sừng sững đứng đó.

…..

Nhật Quang đứng trên tường thành, bên tai vang lên âm thanh của Hệ Thống: “Ting! Kẻ trọng sinh Độc Cô Lang đã bị tiêu diệt. Ký chủ có thể rút thẻ thuộc tính.”

Nhật Quang ngây người, thì ra một trong số các Oán Binh bị quân An Nam diệt trừ có một kẻ trọng sinh. Nhưng dù thế thì hắn cũng không ngờ rằng bản thân có thể mượn tay người khác để tiêu diệt bọn chúng, từ trước đến nay mỗi khi giết kẻ trọng sinh thì đều là Nhật Quang tự ra tay.

Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Ám Long - hay chính là tên Bùi Văn Ngọ đã thay đổi cơ thể. Sự sợ hãi thì vẫn còn đó, Nhật Quang cứ có cảm giác hơi chột dạ, cũng không kém phần run rẩy, dù sao sát khí thao thiên đang tập trung vào hắn, không gian xung quanh cũng trở nên đặc quánh khiến hắn chẳng thể động đậy.

“Ting! Vì ký chủ không ra lệnh nên Hệ Thống sẽ bốc ngẫu nhiên! Ting! Chúc mừng ký chủ nhận được thẻ thuộc tính “ẩn nhập hư không”. Có hấp thu hay không?”

Nhật Quang vui mừng khôn xiết, cái thẻ này chính là thuộc tính mạnh mẽ nhất của Độc Cô Lang, có ngu mới không chọn.

“Hấp thu!”

“Ẩn nhập hư không” - thẻ màu tím - theo mô tả thì nó có thể giúp Nhật Quang nấp vào trong không gian, không ai có thể định vị, cũng không ai có thể tấn công - cho dù chỉ ba mươi giây thì cũng được xem như con bài bảo mệnh. Khuyết điểm duy nhất có lẽ là ba ngày mới có thể sử dụng được một lần.

Vừa có được thủ đoạn bảo mệnh nên Nhật Quang an tâm hẳn, hắn muốn xem thử tên Văn Ngọ đang tính làm gì.

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.