Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Hai khóe mắt Lý Phàm lạnh dần, năm tay giật giật!

Tất nhiên, anh biết rõ nhất làm thế nào Cố Họa Y có được hợp đồng, lời này của Cố Tuấn Hào, hiển nhiên là đáng phải bị trừng phạt.

Anh tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chảm chăm Cố Tuấn Hào, lộ ra tia chết chó!

c “Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm gì tôi, nhà họ Cố sẽ không còn chỏ cho Cố Họa Y nữa đâu!” Cố Tuấn Hào bị hành động và ánh mắt đột ngột của Lý Phàm dọa cho giật mình!

“Nếu còn dám xúc phạm Cố Họa Y, tôi nhất định sẽ làm cho anh sống trong hối hận!”

Lý Phàm lạnh lùng nói, trên người đột nhiên xuất hiện hơi lạnh thấu tận xướng!

Cố Tuấn Hào nuốt nước bọt, lùi lại vài bước.

“Chuyện gì vậy?”

Vào lúc này, Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đi ra ngoài về, nhìn thấy nhiều người đang đứng ở cửa.

“Thiệu Huy, con rể ông thật là oai phong lãm liệt, ngay cả Tuấn Hòa mà nó cũng dám đánh, còn không cho chúng tôi vào nhà!” Nhìn thấy Cố Thiệu Huy đã trở lại, Cố Thiệu Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm, chấp tay sau lưng, trầm giọng quát.

Trong nhà họ Cố, Cố Thiệu Dũng là con trai cả, Cố Thiệu Huy là người con thứ hai, hơn nữa vì mối quan hệ giữa Lý Phàm và Cố Họa Y, ông không được ông cụ mình coi trọng, nên chỉ giao cho việc công tác ở bên ngoài.

“Chú hai thím hai, Lý Phàm vừa nãy còn nói là làm chủ cái nhà này” Cố Tuấn Hào lúc này cũng được nước, cố ý nói.

Nghe vậy, Vương Cẩn Mai lập tức tối sâm mặt lại, chỉ vào Lý Phàm măng: “Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu làm chủ cái nhà này sao? Cậu điên rồi? Hay là ăn phải gan hùm, đúng là ngày càng không biết điêu, tức chết tôi rôi!”

Nói xong, Vương Cẩn Mai còn muốn tìm thứ gì đó để đánh Lý Phàm.

Cố Thiệu Huy ở một bên tất nhiên là giữ lấy Vương Cẩn Mai, sắc mặt khó coi nhìn chăm chằm Cố Thiệu Dũng, hỏi: “Anh hai, anh tới đây làm gì?

Hai năm nay các người chưa từng đến đây, sao hôm này đột nhiên lại đến thăm”

Cuối cùng, Cố Thiệu Huy cố nén một nụ cười.

Câu này khiến nét mặt già nua của Cố Thiệu Dũng đỏ lên, nói: “Chúng tôi tìm Cố Họa Y có việc”

“Việc gì? Có việc gì vậy? Cuộc họp đã nói rất rõ ràng. Con gái chúng tôi đã bị cách chức tổng giám. Anh còn muốn hỏi con bé chuyện gì nữa?” Cố Thiệu Huy khó hiểu hỏi.

Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào liếc nhìn nhau, cổ họng bị tắc nghẹn không nói được lời nào.

Chẳng lẽ, còn muốn Cố Thiệu Huy nói giúp?

Lý Phàm lúc này mới lên tiếng nói: “Tất cả các công ty, xưởng sản xuất từng hợp tác với công ty thuốc Vân Sinh đều đã cät đứt hợp tác. Hiện tại công ty thuốc Vân Sinh đang đứng trước nguy cơ phá san, còn phải bồi thường hơn một 960 tỷ đồng. Họ đến tìm Họa Y đòi hợp đồng với Tập đoàn Vinh Khang, bây giờ, chỉ có Vinh Khang mới có thể cứu công ty thuốc Vân Sinh thôi”

Nghe những lời này, Vương Cẩn Mai sững sờ, trong khi Cố Thiệu Huy cau mày, suy nghĩ một chút, khóe miệng cười hả hê.

“Nếu là tới cầu xin, sao lại còn cãi nhau? Chẳng lẽ, đó chính là thái độ cầu xin của hai người sao?” Cố Thiệu Huy nhìn Cố Thiệu Dũng, mỉm cười.

Sau đó, ông xoay người, kéo Vương Cẩn Mai vào nhà, còn để lại một câu: “Lý Phàm, nếu bọn họ còn có thái độ này, con hãy đuổi bọn họ về, mẹ con sức khỏe không tốt, không chịu được ôn ào”

“Vâng” Lý Phàm đáp.

Khuôn mặt hai cha con Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào lúc này trông rất khó coi, oán hận nhìn chằm chăm Lý Phàm, hét lớn: “Còn không cút đi?”

Lý Phàm cười cười, không nói gì, xoay người đi vào nhà, Cố Tuấn Hào cười lạnh một tiếng, cất bước đi theo vào trong.

Rầm!

Cánh cửa đóng sập lại.

Cố Tuấn Hào đứng ở cửa, mũi bị cánh cửa đập trúng chảy máu, anh ta lập tức hét lên: ‘Lý Phàm! Tên rác rưởi chết tiệt này, mày lại dám làm vậy với tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

Cố Thiệu Dũng cũng xót xa cho con trai mình, sau khi hỏi han vài câu, ông ta tức giận nói: ‘Lý Phàm này thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ”

“Ba, ba nói bây giờ nên làm gì?

Chúng ta thật sự phải cúi đầu xin lỗi sao?”

Trong lòng Cố Tuấn Hào không phục, xin lỗi đô đê tiện Cố Họa Y đó, có khác gì nói anh ta đi chết?

Cố Thiệu Dũng lắc đầu, thở dài và nói, “Chúng ta còn có thể làm được gì? Nếu không, chúng ta thậm chí sẽ không thể vào được”

Đột nhiên, Cố Tuấn Hào im lặng, trong ánh mắt tràn ngập hận ý.

Cố Thiệu Dũng hít một hơi thật sâu, sau đó bấm chuông cửa, thái độ chân thành nói: “Thiệu Huy, mở cửa đi, anh có chuyện muốn nói với em”

Một lúc sau, Lý Phàm lại mở cửa, lãnh đạm nói: “Vào đi.”

Cố Thiệu Dũng nở nụ cười gượng, nhưng trong mắt ông ta tràn đây sự căm ghét.

Ông ta phải trả mối hận này.

Vào nhà, Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào ngồi trên ghế sofa, người sau liếc nhìn rồi kêu lên: “Sao, chúng tôi đến đây một chuyến, thậm chí còn không mời nổi một tách trà sao?”

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.