Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1439 chữ

“Aiyo, Viện trưởng Lưu, sao ngài lại đến rồi, đặc biệt đến thăm chắt nữ của tôi sao?”

Ông cụ Cố nhìn thấy người đứng ở cửa, lập tức vươn hai tay ra, cung kính mà nói.

Nói là bạn bè, nhưng thực ra, Cố Tử Sâm vẫn phải nể mặt Lưu Tân Dân.

Dù sao, danh tiếng của Lưu Tân Dân ở Hán Thành rất lớn.

Rất nhiều xí nghiệp lớn và nhà giàu ở Hán Thành đều đã từng khám bệnh ở bệnh viện của Lưu Tân Dân qua, cũng có qua lại với Lưu Tân Dân.

Đây chính là một tấm danh thiếp xã giao.

Hơn nữa, danh tiếng của Lưu Tân Dân ở trong nước cũng không tệ, trong giới y học, chuyên chữa bệnh máu trắng, có tôn xưng là Tiểu Thái Đẩu Chữa bệnh.

Hán Thành, mười người là có tám người phải nể mặt Lưu Tân Dân.

Cố Tử Sâm ở trước mặt Lưu Tân Dân cũng phải cung kính bảy phần, nịnh hót ba phần.

Lưu Tân Dân khoảng 5-60 tuổi, trước ngực đeo nhãn Viện trưởng, ông ta quét nhìn tình hình trong phòng bệnh trước, như đang tìm người, sau đó mới cười nói với ông cụ Cố: “Ông cụ Cố khách sáo rồi, tôi đến là để nói với ông một chuyện.”

“Viện trưởng Lưu, ngài có chuyện gì thì trực tiếp kêu y tá đến thông báo tôi là được rồi, hà tất gì phải đích thân đi một chuyến chứ.” Ông cụ Cố nịnh hót.

Lưu Tân Dân cười cười, ánh mắt đã rơi trên người Lý Phàm, tiến lên trước mấy bước, hất tay của Cố Tử Sâm ra, rất tôn kính mà nói với Lý Phàm: “Ngài Lý có đúng không, chào ngài, tôi là viện trưởng của bệnh viện này Lưu Tân Dân.”

Nói xong, ông ta đưa hai tay ra.

Lý Phàm, không hề đơn giản.

Năm phút trước, ông ta đã nhận được một cuộc gọi trong văn phòng Viện trưởng.

Đó là cuộc gọi từ tập đoàn đứng sau bệnh viện!

Chỉ nói một câu, một vị tiên sinh tôn quý đang ở bệnh viện, bảo Lưu Tân Dân phải nghe lệnh, không được làm trái tất cả ý của vị tiên sinh này!

Mà vị tiên sinh này, chính là con rể phế vật của nhà họ Cố, Lý Phàm!

Có thể khiến cho tập đoàn tài chính đứng sau đích thân gọi điện thoại thông báo cho mình, có thể thấy Lý Phàm này, tuyệt đối không phải là tên kiếp nhược như Hán Thành đồn đại.

Cảnh này, khiến cho tất cả người nhà họ Cố trong phòng bệnh đều sững sờ!

Đặc biệt là ông cụ Cố, hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình.

Đây là chuyện gì vậy?

Lưu Tân Dân vậy mà lại đi khách sáo với một tên phế vật, hơn nữa, còn đưa cả hai tay ra!

“Viện trưởng Lưu, ngài đang làm gì vậy? Sao ngài lại khách sáo với tên phế vật này chứ?”

Mi tâm ông cụ Cố nhíu chặt, nghi hoặc mà hỏi.

Cố Tuấn Hào ở bên cạnh cũng hùa theo nói: “Phải đó Viện trưởng Lưu, Lý Phàm chỉ là một tên ở rể nhà họ Cố tôi thôi, không có bản lĩnh gì hết, ngài không cần khách sáo với cậu ta đâu.”

“Đúng đó, Viện trưởng lưu, con rể này của tôi chỉ là một thằng nghèo, sao ngài lại khách sáo với cậu ta như thế chứ.”

Vương Cẩn Mai cũng hùa theo mỉa mai, lập tức chỉ vào Lý Phàm, quát: “Lý Phàm, cậu làm gì vậy, thấy Viện trưởng Lưu mà còn không mau chào hỏi đi, sao, cho cậu chút mặt mũi rồi, còn muốn đợi người ta bắt tay với tên phế vật như cậu sao?”

Nhưng.

Đột nhiên, sắc mặt Lưu Tân Dân trầm xuống, quát: “Hỗn xược! Sao lại nói chuyện với ngài Lý như vậy? Phế vật gì chứ, các người phải biết, ngài Lý chính là....”

Khụ!

Lý Phàm đột nhiên ho khan một tiếng, ngắt lời của Lưu Tân Dân, vươn tay, kéo lấy tay Lưu Tân Dân với vẻ mặt đầy ý cười, khiêm tốn hèn mọn mà nói: “Viện trưởng Lưu, chào ngài, bệnh tình con gái tôi thế nào rồi?”

Lưu Tân Dân sững sờ, quay đầu đọc được gì đó từ trong ánh mắt của Lý Phàm, lập tức nói: “Ngài Lý, ngài yên tâm, bệnh tình của con gái ngài, bệnh viện tôi nhất định sẽ toàn lực chữa trị.”

Xem ra ngài Lý này không muốn tiết lộ thân phận trước mặt mấy người này rồi.

Chát!

Đột nhiên, Vương Cẩn Mai vươn tay hất đi bàn tay đang bắt tay với Lưu Tân Dân của Lý Phàm, quát mắng: “Làm gì vậy, Viện trưởng Lưu nào phải người mà cậu có thể bắt tay chứ, tên phế vật!”

Lưu Tân Dân tức giận, đôi mắt trừng to, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trung niên không biết nói lý Vương Cẩn Mai này!

Ngài Lý bắt tay với mình, đó là vinh dự lớn như trời đối với mình!

Người đàn bà ngu ngốc này, chắc vẫn chưa biết thân phận của ngài Lý rồi!

Ha ha.

Thấy sắc mặt giận dữ của Lưu Tân Dân, Vương Cẩn Mai còn tưởng là đang tức giận Lý Phàm, vội vàng nói: “Viện trưởng Lưu, ngài đừng tức giận, cậu ta chỉ là một vũng bùn nhão, đừng chấp nhặt cậu ta.”

Lưu Tân Dân hừ một tiếng, quay đầu, nói với ông cụ Cố: “Ông cụ Cố, lần này tôi tới là để thông báo cho ông, liên quan đến việc ghép tủy cho Xuyến Xuyến, có người thân thì đương nhiên là dùng của người thân vẫn tốt nhất.”

Câu nói này vừa thốt ra, ông cụ Cố và người nhà họ Cố đều không bình tĩnh được nữa.

“Viện trưởng Lưu, cái...cái này trước đây không phải đã nói dùng tủy mà tôi mua để ghép sao?” Ông cụ Cố sốt sắng.

Dùng của người thân, vậy còn không phải là dùng tủy của tên phế vật Lý Phàm đó sao!

Không được, tuyệt đối không được!

Viện trưởng Lưu lạnh lùng nhìn ông cụ Cố, nói: “Đây là quy định của bệnh viện, hơn nữa, cũng là vì nghĩ cho bệnh nhân, tủy của người thân, tỉ lệ xuất hiện bài xích, là cực thấp!”

Ngay lập tức, sắc mặt ông cụ Cố trở nên rất khó coi.

Ông ta nhíu mày, nhìn Lý Phàm, trong lòng không hiểu, tại sao Viện trưởng Lưu lại đột nhiên thay đổi như vậy.

“Viện trưởng Lưu, có thể nói tiếp không?” Ông cụ Cố còn muốn nói gì đó.

Nhưng, Viện trưởng Lưu trực tiếp không nể mặt, nói: “Không cần nữa, chuyện này quyết định như vậy đi, tủy, sẽ dùng của ngài Lý đây, nếu đã là ba của đứa bé thì các người không nên ngăn cản như vậy.”

Cố Tuấn Hào lúc này nhìn thấy Lưu Tân Dân không nể mặt ông nội mình, lập tức nhỏ tiếng lầm bầm: “Đậu xanh! Giả vờ giả vịt gì vậy chứ, cùng lắm, chúng ta đổi bệnh viện được rồi.”

Nhất thời, bầu không khí trong phòng bệnh liền lạnh xuống.

Ánh mắt Lưu Tân Dân chợt lạnh lẽo, nhìn chăm chăm vào Cố Tuấn Hào trong đám người.

Đáy lòng Cố Tử Sâm chợt run lên, trở tay tát một cái, quát: “Thứ khốn nạn! Ai cho mày bất kính với Viện trưởng Lưu như vậy!”

Sau đó, ông ta vội vàng chắp tay xin lỗi Lưu Tân Dân, nói: “Viện trưởng Lưu, xin lỗi, cháu tôi còn nhỏ dại, khó tránh có chút bốc đồng, mạo phạm đến Viện trưởng Lưu, xin ngài thứ lỗi.”

Tên ngốc này, đắc tội với Lưu Tân Dân rồi, ở Hán Thành này còn bệnh viện nào nhận Xuyến Xuyến nữa?

Lưu Tân Dân hất tay, hừ một tiếng, sau đó mỉm cười nói với Lý Phàm trong ánh mắt kinh ngạc của đám người: “Ngài Lý, vậy tôi đi trước đây.”

Trong lòng Lý Phàm bất lực, gật gật đầu.

Mãi đến khi Lưu Tân Dân rời đi, người nhà họ Cố mới nhìn sang Lý Phàm với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

“Lý Phàm, rốt cuộc cậu đã làm gì mà Viện trưởng Lưu lại giúp đỡ cậu như vậy chứ!” Cố Tuấn Hào xoa xoa mặt, trong lòng rất tức giận.

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.