Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 934 chữ

cMắt của Vương Cẩn Mai sáng lên, bỗng chốc hưng khí bừng bừng muốn xông tới.

Nhưng, đột nhiên!

Vương Cẩn Mai dừng bước chân Người bên cạnh Tiền Phúc đó không phải là Lý Phàm sao?

Tên vô dụng đó sao lại đến đây?

Vương Cẩn Mai vội nấp sang một bên, giấu cái mông to đi thò cái đầu ra nhìn, phát hiện, Lý Phàm vậy mà được Tiền Phúc mời lên chiếc xe Rolls Roycel Không sai, là mời!

Bà ta nhìn rõ ràng, Tiền Phúc đối đãi với Lý Phàm, rất là cung kính, vừa khom người, vừa đích thân mở cửa xe.

Chuyện… chuyện này sao có thể chứ?

Đây thật sự là con rể phế vật đó của bản thân, Lý Phàm?

Hoảng rồi hoảng rồi!

Vương Cẩn Mai bây giờ hoảng không thôi, vội vàng lại run rẩy rút điện thoại ra, chụp một bức ảnh.

Bà ta phải lưu bằng chứng, trở về phải hỏi Lý Phàm.

Đương nhiên, trong lòng của Vương Cẩn Mai bây giờ rất nghi hoặc về thân phận của Lý Phàm.

Tên vô dụng này, sao có thể ngồi cùng một xe với người giàu nhất của đại khu Sở Châu được chứ.

Vương Cẩn Mai nghĩ không thông, vội vàng xoay người đi.

Vê đến nhà, bà ta nói chuyện này cho Cố Thiệu Huy: “Lão Cố, ông mau xem cái này, đây có phải là Lý Phàm không?”

Cố Thiệu Huy đang chơi chim, để lông chim xuống, đeo kính lão vào, nói: “Bà chụp nó làm gì? Bà bây giờ còn theo dõi Lý Phàm?”

Cố Thiệu Huy ngạc nhiên, bà vợ này của mình bị làm sao thế.

Kiểu theo dõi không đâu với đâu này cũng dùng rôi?

Vương Cẩn Mai trừng mắt với ông ta, đánh một cái vào cánh tay của ông ta, nói: “Ông xem cho kỹ người bên cạnh nó là ai?”

Cố Thiệu Huy nghỉ ngờ, nhìn kỹ lại, kinh ngạc nói: “Đây… đây là Tiền Phúc?”

Vương Cẩn Mai gật đầu, ngôi trên sô pha, khoanh hai tay, mặt mày trâm tư và bất mãn, nói: “Tên Lý Phàm này, chắc chắn có chuyện giấu chúng ta, lão Cố, mau gọi điện cho Lý Phàm, bảo nó qua đây một chuyến, tôi muốn hỏi thử nó, nó và Tiền Phúc kia rốt cuộc có quan hệ gì, có phải là còn nuốt không ít tiên không?”

Phải, trong mắt của Vương Cẩn Mai chỉ có tiền.

Bà ta cho rằng, Lý Phàm chắc chắn còn nuốt riêng rất nhiều tiên.

Nói không chừng, không chỉ có 600 triệu đơn giản như thế!

Cố Thiệu Huy chân chừ một lát, vội nói: “Cẩn Mai, bà không cảm thấy Lý Phàm khoảng thời gian gân đây biểu hiện không giống với lúc trước sao?”

Vương Cẩn Mai đâu có quan tâm đến mấy thứ này, vỗ bàn nói: “Có gì không giống, vẫn không phải là tên vô dụng, nó nếu như thật sự không giống, tôi bà mẹ vợ này quỳ xuống mời nó bước vào cửa là được rồi”

Cố Thiệu Huy thở dài bất lực, nói: “Bà hà tất cứ phải như thế, Lý Phàm tốt xấu gì cũng là rể của nhà chúng ta, bà cứ phải nhằm vào nó như vậy sao?”

Cố Thiệu Huy tuy cũng không muốn thừa nhận loại phế vật như Lý Phàm, nhưng dù gì cũng là con rể, cũng là người nhà.

Vương Cẩn Mai lườm ông ta, nói: “Sao lại lắm lời như vậy hả, gọi mau đi!”

Thấy Cố Thiệu Huy không nhúc nhích, Vương Cẩn Mai tự mình rút điện thoại ra, tức giận nói: “Ông không gọi, tôi gọi!”

Ấn gọi, Vương Cẩn Mai chờ đợi, điện thoại vừa kết nối, bà ta thái độ ngạo mạn nói: “Lý Phàm, cậu đang ở đâu? Mau chóng trở về, tôi và ba cậu có chuyện tìm cậu.

Bên này Lý Phàm vừa được Tiền Phúc đưa đến bệnh viện thì nhận được điện thoại của Vương Cẩn Mai, thái độ rất không thân thiện, có loại giọng điệu chất vấn.

Anh cười nói: “Mẹ, con ở bệnh viện, vậy lát nữa con sẽ qua”

“Không được! Bây giờ tới đây!”

Vương Cẩn Mai ngạo mạn nói.

Tút!

Điện thoại bị cúp rồi, Lý Phàm rất bất lực thở dài, xoay người lại bắt xe trở Vừa bước vào cửa, Lý Phàm cảm nhận được hàn ý nhàn nhạt trong phòng.

Vương Cẩn Mai ngồi trên sô pha, nhìn anh, lạnh lùng nói: “Đến đây, ngồi”

Lý Phàm gật đầu, chào hỏi với hai ông bà, sau đó ngồi ở sô pha đơn đối diện với Vương Cẩn Mai, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì mà gấp như vậy tìm con về thế?”

Vương Cẩn Mai cũng không giấu, nói thẳng: “Lý Phàm, cậu và Tiền Phúc đó rốt cuộc có quan hệ gì? Thật sự chỉ đơn giản là người cậu đã chỉ đường cho?”

Lý Phàm sững người, Vương Cẩn Mai đây là phát hiện cái gì rồi?

Chắc không phải đâu, anh che giấu vẫn được mà.

“Mẹ, cái này không phải đã từng nói rồi sao, nếu không con bảo chủ tịch Tiền đến giải thích?” Lý Phàm nói.

Nhưng, Vương Cẩn Mai lại cười lạnh, trực tiếp mở điện thoại ra, để trước mắt Lý Phàm, chỉ vào và nói: “Đây có phải là cậu không?”

Còn nói dối với bà ta, bây giờ Lý Phàm này thật sự là to gan làm càn rồi!

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.