Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 954 chữ

“Vâng, ngài Thiên!” Tần Tư Hạ xin rời đi.

Sở Trung Thiên cũng vội vàng đứng dậy và rời khỏi biệt thự, tự mình lái xe đi tới nơi nào đó.

Mà bên này, sau khi Lý Phàm bị bắt, Cố Họa Y vẫn luôn ở cùng một chỗ với Từ Thiên Hải, cố nghĩ cách.

“Anh Từ, lần này anh nhất định phải giúp Lý Phàm đấy. Anh ấy sẽ không làm loại chuyện đó đâu. Chắc chắn những người này cố ý vu oan thôi. Em sợ Lý Phàm sẽ xảy ra chuyện mất.”

Cố Họa Y khóc lóc, rất lo lắng cho Lý Phàm.

Từ Thiên Hải vừa an ủi vừa nói: “Họa Y, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ cố gắng giúp đỡ hết khả năng trong chuyện này. Em đừng sốt ruột, để anh gọi điện thoại cho ba anh. Chắc ông ấy có quen biết không ít người.”

Cố Họa Y gật đầu, hai mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

Bây giờ, cô cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Từ Thiên Hải.

Từ Thiên Hải giả vờ gọi điện thoại cho ba. Sau khi nói một thôi một hồi, sắc mặt Từ Thiên Hải cũng dần trầm xuống, nhăn mặt, nhíu mày.

Cố Họa Y thấy thế thì tim thắt lại, hỏi: “Anh Từ, sao rồi? Chú Từ có cách gì không?”

Từ Thiên Hải thở dài nói: “Họa Y, ba anh đã nhờ người đi hỏi rồi. Nhưng chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, tình hình cụ thể thế nào thì chắc hẳn phải chờ tới sáng mới biết được.”

Cố Họa Y cũng biết không dễ nhờ người nên gật đầu, vội vàng hỏi: “Anh Từ, có thể nhờ anh liên lạc với mấy người vừa rồi giúp em được không? Bọn họ muốn bao nhiêu tiền cũng được, em đều cho hết.”

Từ Thiên Hải im lặng. Anh ta càng như vậy, Cố Họa Y càng căng thẳng.

Một lát sau, Từ Thiên Hải mới nói: “Để anh thử xem.”

Cô không biết, lúc này trong lòng Từ Thiên Hải đang cười lạnh và đắc ý.

Bảo anh ta giúp Lý Phàm à?

Vậy chắc chắn là không được rồi. Anh ta hận không thể vĩnh viễn giam Lý Phàm ở trong tù. Như vậy, anh ta có thể tiếp cận Cố Họa Y mà không cần e ngại. Sau khi có được cô, anh ta sẽ giữ cô cho riêng mình!

Cùng lúc đó, trong phòng Vip đế vương của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình.

Sở Trung Thiên đi theo cô thư ký ăn mặc gợi cảm cùng dáng người nóng bỏng.

Sở Trung Thiên cúi người, vẻ mặt cung kính nhìn Tiền Phúc đang ngồi trên ghế làm việc trước mặt.

“Tiền lão, ngài Sở tới rồi.” Cô thư ký nói với giọng trong vắt.

Tiền Phúc ngẩng đầu lên nhìn Sở Trung Thiên, mỉm cười hỏi: “Tiểu Sở à, sao muộn thế này còn tới tìm tôi vậy? Có chuyện gì à?”

Sở Trung Thiên hơi bối rối, cúi đầu và vội nói: “Tiền lão, xảy ra chuyện rồi. Ngài Lý bị bắt.”

“Hả?”

Tiền Phúc ngẩn người, sắc mặt lập tức suy sụp, trầm giọng hỏi: “Cậu chủ nhỏ bị bắt à? Bị ai bắt vậy?”

Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, một thư ký hốt hoảng đi vào và nói: “Tiền lão, cậu chủ nhỏ bị người ta cố ý vu oan là cưỡng bức phụ nữ, đã bị dẫn đi.”

Trong nháy mắt, cả phòng tràn ngập hơi lạnh và một cơn giận đáng sợ!

Người ta có thể cảm giác được bầu không khí này. Trên người Tiền Phúc phát ra khí thế làm người ta khiếp sợ!

“Ai làm?”

Rầm một tiếng!

Tiền Phúc đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh xuống bàn làm việc và đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng giống như chuông đồng!

Sở Trung Thiên sợ tới run rẩy, suýt nữa thì không đứng vững. Anh ta chưa từng thấy Tiền Phúc tức giận như vậy.

Cho tới nay, ông già này vẫn luôn nhã nhặn và rất dễ gần.

“Đã điều tra ra được là mấy tên du côn. Người dẫn đầu tên là Mã Côn. Vẫn chưa điều tra ra được là ai đứng phía sau.” Người thư ký kia vội vàng trả lời.

“Gọi điện thoại vho Hướng Vĩnh Quốc, bảo cậu ta lập tức thả người, đồng thời nghiêm khắc điều tra kẻ đứng phía sau!”

Tiền Phúc mắt híp nói với giọng điệu lạnh lùng!

Ở khu biệt thự Ngự Long Loan trong khu vực lớn Sở Châu.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi với dáng vẻ oai vệ mặc trang phục đời Đường đang ngồi đánh cờ với một người đàn ông mặc quân phục màu xanh.

Nhìn ra xa, có thể thấy được trong ngoài biệt thự này có hơn mười người đàn ông mặc quân phục đang đặc biệt nghiêm túc canh gác ở các cửa ra vào.

Đúng lúc này, một chiến sĩ vội vàng chạy tới, cúi xuống ghé bên tai người đàn ông mặc trang phục đời Đường nói vài câu.

Cạch!

Quân cờ trong tay ông ta bị bóp nát!

Ánh mắt người đàn ông mặc trang phục đời Đường này chợt lạnh, quát: “Đám công an Hán Thành làm ăn kiểu gì không biết? Chuyện như vậy còn chưa điều tra rõ ràng đã bắt người linh tinh. Mau gọi điện thoại cho Hướng Vĩnh Quốc, bảo cậu ta lập tức thả người!”

Người này đột nhiên nổi giận!

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.