Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 922 chữ

Thế mà lại là Tô Nhã gửi đến.

“Anh à, chuyện tối nay, cảm ơn anh, anh có rảnh không? Em mời anh đi ăn tối. (Ngượng ngùng)”

Lý Phàm ngẩn người, hóa ra Tô Nhã có ý này.

Anh mỉm cười bất lực, thẳng thắn không trả lời.

Thế nhưng, vài tin nhắn ngắn ngủi liên tiếp đều được Tô Nhã gửi đi.

Tất cả các loại tán tỉnh, tất cả các loại câu dẫn.

Lý Phàm bất lực trả lời: “Cô là ai?”

Tô Nhã lập tức trả lời: “Ông chủ giàu có, cuối cùng anh cũng trả lời lại rồi. Hôm nay tôi vô tình làm vỡ rượu vang trong nhà hàng của anh. Lý Phàm nói anh là bạn của anh ấy nên không cho tôi trả tiền, nhưng tôi thấy áy náy, muốn mời anh dùng bữa và đích thân xin lỗi anh.”

Lý Phàm cười haha đáp: “Không sao, không cần mời tôi.”

Sau khi trở về, Lý Phàm không trả lời lại nữa.

Bên kia, Tô Nhã và Tống Văn Văn đang ở trong bãi đậu xe, cô ta bỏ cuộc với vẻ bất lực khi nhận thấy người bên kia không còn trả lời tin nhắn của mình nữa.

“Đi thôi, có vẻ như phải thả dây dài mới bắt được con cá lớn này.” Tô nhã nói.

Tuy nhiên, lúc này cô ta vừa liếc mắt là nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào một chiếc Bentley mới tinh.

Tô Nhã sửng sốt và nghi ngờ, hỏi Tống Văn Văn bên cạnh: “Văn Văn, cậu nhìn người vừa rồi giống Lý Phàm không?”

Tống Văn Văn liếc mắt một cái, nói: “Hình như là vậy, nếu không đi qua xem một chút?”

Tô Nhã cau mày đứng lên nói: “Đi, đi qua xem một chút.

Tô Nhã và Tống Văn Văn vội vàng đi về phía chiếc Bentley màu lam đậm.

Càng đến gần thì Tô Nhã càng ngạc nhiên. Bởi vì chỉ nhìn một bên mặt nhưng người kia rất giống Lý Phàm. Anh còn đang hút thuốc lá, nói chuyện với một người đàn ông vừa cao lại vừa cường tráng.

“Lý Phàm?” Tô Nhã gọi thử một tiếng.

Đối phương quay đầu, thấy là Tô Nhã thì rõ ràng ngẩn người ra rồi hỏi ngược lại: “Không phải cô đã đi rồi sao?”

Lý Phàm cũng rất bất đắc đĩ, không ngờ mình và Kiều Chính Long hút thuốc lá một lát cũng gặp phải Tô Nhã.

Mắt Tô Nhã trông rất gian, hết nhìn Lý Phàm lại tới Kiều Chính Long.

Chắc chắn chiếc xe là của người đàn ông này.

Chẳng lẽ chiếc Bentley này còn có thể là của Lý Phàm được sao?

Vậy thì chắc chắn là không thể rồi!

Với dáng vẻ kém cỏi, nghèo rớt mùng tới của anh ta, cho dù cưỡi xe điện cũng đã lợi cho anh ta rồi.

Cho nên Tô Nhã khoác tay Tống Văn Văn và triển khai thế tấn công ái muội với Kiều Chính Long: “Soái ca, xe này là của anh sao?”

Kiều Chính Long nhìn Tô Nhã và Tống Văn Văn với vẻ khó hiểu. Hai cô gái này trông xinh, dáng người cũng tuyệt.

Anh ta vốn định nói không phải. Nhưng Kiều Chính Long còn chưa kịp nói gì, Lý Phàm đã cướp lời: “Đúng vậy.”

Tô Nhã vừa nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ, nhưng lại trợn mắt nhìn Lý Phàm và nói với vẻ không vui: “Còn cần anh lắm miệng sao? Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút về đi?”

Tô Nhã nói chuyện rất vô lý và thấy lợi quên nghĩa, Lý Phàm đã lĩnh hội đủ. Anh bất lực khẽ sờ mũi, nói: “Tôi hút điếu thuốc, lát nữa sẽ đi.”

Tô Nhã trừng mắt nhìn anh, sau đó lại quấn lấy Kiều Chính Long hỏi này hỏi kia, có vẻ rất nhiệt tình.

Hai cô đều không nhận ra Kiều Chính Long, cho nên mới dám tỏ ra suồng sã như vậy.

Kiều Chính Long cũng sốc. Nhưng Lý Phàm nói đó là xe của anh ta thì cứ coi như đúng vậy đi.

“Ôi, anh Long, anh quen biết với Lý Phàm à?” Lúc này, Tô Nhã và Tống Văn Văn một trái một phải ôm lấy cánh tay Kiều Chính Long, tò mò liếc nhìn Lý Phàm.

Kiều Chính Long cười ngượng ngùng nói: “Quen.”

Quen?

Tô Nhã và Tống Văn Văn nhìn nhau, trong lòng đều rất ngạc nhiên.

Xem ra mấy năm nay Lý Phàm sống không tệ đâu. Ông chủ Quan Nhân Đường là bạn anh, ngay cả anh Long có tiền này mà cũng quen biết được.

Thấy vậy, Tô Nhã không khỏi đánh giá Lý Phàm cao hơn. Xem ra người này vẫn che giấu rất kỹ đây.

“Ôi, đi thôi.” Lý Phàm hút thuốc lá xong, nói với Kiều Chính Long rồi mở cửa xe và muốn chui vào.

Lúc đó, Tô Nhã lại nóng mắt, bước vội tới kéo Lý Phàm ra, mặt lạnh quát: “Lý Phàm! Anh làm gì vậy? Anh cũng có thể lên xe này được à?”

Tống Văn Văn cũng khoanh tay trước ngực, chế nhạo nói: “Ha ha, tôi thấy đầu óc anh ta có vấn đề rồi. Anh nhìn cho rõ đi. Đây là Bentley chứ không phải xe taxi đâu! Đúng là đồ dế nhũi!”

Lý Phàm ngỡ ngàng. Mình trêu ai ghẹo ai chứ?

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.