Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 871 chữ

Thoải mái quá!

Không ngờ cũng có ngày Lý Phàm có chuyện cần nhờ mình!

“Đúng đó Lý Phàm, đây là cơ hội nghìn năm có một, tôi cũng muốn đi nữa, anh Hải, anh cảm thấy tôi thế nào?” Người bên cạnh hâm mộ hỏi.

“Tôi cũng muốn đi, nghe nói thu nhập tháng trước của cửa hàng anh Hải đã hơn cả tỷ rồi, cũng có mười mấy nhân viên!”

Tô Nhã cũng vô cùng hâm mộ, vẻ mặt sùng bái ngồi sát bên cạnh Triệu Hải không ngừng ma sát nũng nịu.

Trong phòng bao vốn dĩ chỉ có mười mấy người, lúc đầu đều tự trò chuyện riêng, nhưng bây giờ đột nhiên nghe thấy đề tài của Thẩm Dương, ai cũng trở nên rất tích cực, vội vàng nhìn về phía Triệu Hải.

Bọn họ đến liên hoan vốn dĩ là có mục đích.

Cũng hết cách thôi, vì đây chính là hiện thực.

Bọn họ đều là người bình thường, chỉ đơn giản là muốn có một công việc tốt thôi.

“Tổng giám đốc Triệu, anh có thiếu người không?”

“Anh Hải, anh thấy em thế nào…”

Lúc này, Tống Văn Văn đang ngồi bên cạnh cũng đến gần Triệu Hải, chớp đôi mắt to.

Đây chính là đại gia đó!

Hôm nay cô ta xin Tô Nhã dẫn mình ra ngoài là để nịnh bợ đại gia Triệu Hải này.

Dù quỳ trên giường gọi bố thì sao chứ, nằm kiếm tiền thoải mái biết bao nhiêu.

Đám người không ngừng ầm ï, muốn Triệu Hải tỏ thái độ.

Triệu Hải lại nhìn sang Lý Phàm, cười hỏi: “Lý Phàm, anh nghĩ sao, chỉ cần anh nhờ tôi, tôi sẽ để anh làm trưởng nhóm, tiền lương ba mươi triệu, thế nào?

Mọi người nghe thấy thế thì đều giật mình!

Ba mươi triệu?

Sau đó, bọn họ nhìn về phía Lý Phàm bằng ánh mắt nóng rực, thậm chí là ghen tị!

“Lý Phàm, anh còn đang suy nghĩ cái gì vậy, còn không mau cảm ơn Tổng Giám đốc Triệu, đây là cơ hội tốt đó!”

Thẩm Dương la lên, đôi mắt lạnh lẽo, đầy ý châm chọc.

“Lý Phàm, đừng có không biết điều, đây là cơ hội Tổng Giám đốc Triệu tự đưa cho anh đấy!”

“Tên ngu ngốc này còn không biết kính rượu Tổng Giám đốc Triệu, đúng là không biết điều thật!”

“Rác rưởi đúng là rác rưởi, không có mắt nhìn, Tổng Giám đốc Triệu, cậu ta không cần thì cho tôi đi”

Đối mặt với lời khuyên bảo và quát mắng của mọi người, Lý Phàm rất bất đắc dĩ, buông ly rượu xuống ngẫm nghĩ.

Nếu đã như thế thì cứ nói thẳng vậy.

Lý Phàm tôi đã mua lại Spa Đình Mỹ, lợi nhuận một năm cao hơn của Triệu Hải anh gấp mấy lần đấy.

Lý Phàm dứt khoát cất lời: “Cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Triệu, nhưng tôi không cần, vì thật ra tôi đã mua…

“Thật ra đã mua cái gì? Đừng nói anh muốn nói mình rất có tiền nhé, anh chẳng qua chỉ là một tên bám váy vợ anh mà thôi.” Tống Văn Văn khó chịu nói một câu.

Cái tên không biết trời cao đất rộng này đúng là không nể mặt Triệu Hải chút nào.

Triệu Hải cũng không cười nữa, cảm thấy rất bất mãn và không vui.

Tốt xấu gì mình cũng đã cho anh ta một cơ hội, anh ta không biết ơn thì thôi, còn tỏ thái độ như vậy nữa?

Chỉ với thân phận ở rể của anh ta, dựa vào cái gì mà dám ra vẻ thanh cao chứ?

Nghèo chính là nghèo!

Suy cho cùng chỉ là một tên vô dụng thôi!

“Lý Phàm, tôi khuyên anh vẫn nên nghĩ cho kỹ, về bàn lại với Cố Họa Y. Hai anh em chúng ta so đo cái gì, sau này cần thì nhớ đến cửa hàng của tôi là được, chức trưởng nhóm này sẽ luôn giữ lại cho anh.” Triệu Hải cười, uống một ngụm rượu vang đỏ, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, không chút khách sáo ném cho Lý Phàm, như đang bố thí cho ăn mày vậy.

“Được rồi, chúng ta cũng chơi xong rồi, đến Quan Nhân Đường ăn cơm thôi.” Triệu Hải cười nói, không thèm để tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của Lý Phàm lúc này.

Mọi người cũng đứng lên theo, hoàn toàn cảm thấy bất mãn với Lý Phàm, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.

Tên ngu ngốc này thật sự quá ngu.

Cơ hội tốt như vậy mà không biết quý trọng.

Cả đời không có tương lai, chỉ có thể bám váy đàn bà thôi, sau hôm nay nhất định phải vạch rõ giới hạn với Lý Phàm mới được.

Mọi người đều thầm nghĩ như vậy.

Lý Phàm rất bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đứng dậy đi theo.

Thật ra tôi đã mua lại Spa Đình Mỹ rồi, vì sao các người không cho tôi nói xong chứ?

Vừa ra khỏi cửa, bãi đỗ xe.

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.