Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Nhân ngươi đẹp quá.

Tiểu thuyết gốc · 4823 chữ

Sáu năm sau kể từ khi trận chiến giữa hai dòng tộc Hoàng Gia Khiêm Lăng và Bá Dực xảy ra.

Mọi cảnh vật dần dần hồi phục,các thế lực thù địch vẫn chia nhau cai quản địa phận của mình.Những trận phân tranh giữa các Giới vẫn diễn ra,vì Thần Đao Sinh Ca là mối đe doạ đối với Ma Tộc cho nên thỉnh thoảng lại có một đoàn Quỷ binh từ Ma Vực kéo đến Trường Bạch Sơn gây rối.Những lúc như vậy ngoài đệ tử của Trường Bạch Tiên dốc sức chiến đấu còn có sự trợ giúp của các Đại Phái khác chống lại,giữ thế cân bằng.Thiên Huyết vẫn bị áp chế dưới Yến Thành không một ai biết ngoài Ngụy Cẩm và Khấu Nương nên kết giới mà Bạch Yến để lại không có người phát hiện.

Sáu năm qua tung tích của Bạch Yến cũng bật vô âm tín, Khấu Nương đưa Tiểu Lục Lạc ẩn trú ở biệt viện trong rừng trúc Yến Thành,hạn chế ra ngoài tránh truy sát của Tước Tích và đám Tu Sĩ Trung Nguyên.

-Khấu Nương Tử,liệu Chủ Nhân có quay trở về không?mấy năm qua ta dò hỏi đám tiểu yêu ở Ma Vực chạy đến lân cận Yến Thành mà chẳng ai biết về ông ấy...hu hu hu...có khi nào Chủ Nhân đã bị Tước Tích Quỷ Y đó giết hại rồi không?

-Ngươi khóc cái gì mà khóc,nếu như Bạch Yến bị tên Ác Quỷ kia giết hại rồi thì kết giới mà Hắn để lại ở đây sẽ suy yếu, ngươi xem nó vẫn áp chế được Thiên Huyết đấy,Bánh Bao Tinh kia vẫn còn sống...chẳng qua chỉ là đang trốn đâu đó chưa về thôi...Lão Nương tin tưởng Hắn vẫn còn sống .

...Vùng rừng núi lân cận Quỷ Thành...

Một đám Ngưu Tinh dân đang đuổi bắt Linh Thảo.

-Đuổi theo ,đuổi theo nó ,đừng để nó chạy thoát,cây Tăng Cốt Linh này rất hiếm gặp,có thể nó đã được ngàn năm tuổi rồi đấy,giá trị liên thành sẽ giúp Tộc Ngưu Tinh chúng ta thoát cảnh đói khát...

-Bát Cân vây bên trái,Ngũ Cân bên phải, hai người này còn lại theo ta chặn phía trước...

-Ể,ê...còn ta,còn ta thì sao hả?

Một tên nam nhân cao lớn tầm 1m85,mặt mày khó nhìn,mũi to ,răng vẩu,lại có làn da đen thui như than,Hắn lấy ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình,ngơ ngác nhìn đồng đội chờ câu trả lời.

-A Hắc ngươi làm ơn tìm một chỗ nấp vào đi,đừng có nhún tay vào là đã giúp đỡ cho chúng ta rồi.

-Đại Cân nói đúng á,tên ôn thần ngươi tốt nhất là tránh xa chúng ta ra đi a...càng giúp lại càng rối thêm à.

Một người đi lên vỗ vai của A Hắc nói

-Cậu chỉ cần chặn hậu ra phía sau chờ,đừng để Tăng Cốt Linh trốn thoát là được.

-Dạ,Tam Cân ca...ta ta ta qua bên cái cây cổ thụ kia nhé...

-Ừm.

Một nam nhân khác quay sang nói

-Tên ăn hại đó chỉ có Tam Cân là chịu nổi thôi.

-Hắn ta nghe lệnh Tộc Trưởng đi theo hỗ trợ chúng ta tìm thức ăn,Nhị Cân sao lại bài xích Hắn làm gì...dù sao sức mạnh của Hắn cũng dụng vào việc khuân vác được.

Đại Cân hét lên

-Nó đến rồi,lên,nhanh...

-Aaa...chạy đâu cho thoát!

Một cây Linh Thảo to lớn ,hình hài như đứa bé ba tuổi ,nhiều rễ nhỏ mọc quanh, có chùm hoa màu vàng trên đỉnh đầu,nó di chuyển thần tốc,chạy qua chạy lại tránh truy bắt,khiến cho đám Ngưu Dân chạy loạn một hồi kiệt sức,đứng thở hỗn hển không ra hơi.

Nhị Cân nghiến răng nói

-Nếu không phải cây tươi sống có giá thành cao hơn mười lần thì ông đây đã chưởng cho ngươi nát nhừ ra rồI nhé...

Tam Cân thở le cả lưỡi ra nhìn cây Tăng Cốt Linh từ xa đang nhảy múa như trêu ngươi,vừa thở vừa nói

-Chân của ta nhũn ra rồi a, không chạy nổi nữa ...hic...Đại Cân à nếu để nó chạy thoát thì số ma lực đan nộp cho Nhữ Thạch Yêu Tướng không đủ đâu a...hay đánh chết nó đi ,dù sao cây chết vẫn có giá trị liên thành a ...còn hơn chẳng có gì...

Ngũ Cân gật đầu nói

-Đúng đó đúng đó...

Đại Cân chao mày một cái quyết định nói

-Ừm ,đành vậy thôi...bày trận...

Đại,Nhị,Tam,Ngũ Cân cùng thêm hai Ngưu Dân vây quanh cây Tăng Cốt Linh,phóng chưởng lực tạo ra một lướI linh quang xanh lá,từ trên cao áp xuống.

Cây Tăng Cốt Linh bỏ chạy nhưng xung quanh nó đã phủ một vòng tròn linh quang ngăn chặn.Đoàn Ngưu Tinh đồng loạt hô lớn

-Diệt!

LướI linh quang chụp xuống,vòng vây khoá chặt cây Tăng Cốt Linh, nổ lốp bốp như pháo,khiến nó trụi cả hoa lá,ngã xuống đất không động đậy nữa.Qua một lúc khói bụi tan đi thì cây Tăng Cốt Linh biến đổi từ kích thước lớn trở thành nhỏ như cái củ cải trắng,ánh sáng vàng bao quanh nó yếu ớt.

Đại Cân liền chạy đến nhặt nó lên

-Yaa...bắt được rồi...

Cả bọn nhảy cẳng lên hò reo vui cười.

-A ha...bắt được,bắt được rồi...

Nhưng niềm vui chưa bao lâu đã vụt tắt, trong gió truyền đến những tiếng loạt soạt,trên vách đá,ngọn cây ,bụi cỏ ,mọi tiếng vù vù đều nhắm đến đoàn người Ngưu Tinh .

-Tất cả cẩn thận.

-Soạt...vùuuu...

Không biết từ đâu mà có cả chục tên Người Thằn lằn cao lớn xuất hiện bao quanh đám người của Đại Cân ,một tên vẻ mặt bặm trợn, mặc áo phanh ngực đầy sẹo ,cầm hai cây chùy gai tiến lên nói với giọng ồn ồn.

-Đại Cân, muốn sống thì giao nộp Tăng Cốt Linh cho bổn gia gia ,nếu không ta sẽ cho đám Ngưu Tinh các ngươi chết tại đây.

Đại Cân nói

-Kim Thạch ngươi nói thế là có ý gì hả?

Ngũ Cân nắm hai tay thành quyền,nghiến răng nghiến lợi nói

-Cái gì chứ,bọn người Thằn lằn các ngươi thật ức hiếp người quá đáng,Nhữ Thạch Yêu Tướng không phải đã thoả hiệp với Tộc Trưởng của bọn ta là mỗi tháng chúng ta chỉ cần cống nộp năm ngàn ma lực đan thì sẽ để chúng ta yên ổn hay sao,sao các ngươi cứ đến quấy phá hả?

Kim Thạch cười ngạo nghễ nói

-Chuyện cống nộp ma lực đan của các ngươi là chuyện công,còn đây là mâu thuẫn cá nhân của Ta với các ngươi sao có thể tính vào thoả hiệp của Tướng Quân và Tộc Trưởng được...ha ha ha...vì xung đột ẩu đả đánh chết vài tên Ngưu Dân cũng không đáng kể gì...ha ha ha ...

Nhị Cân hạ đầu mày nói

-Các ngươi muốn cướp Tăng Cốt Linh ư?Đừng hòng!yaaa...

Hắn phát chưởng đánh đến Kim Thạch,nhưng tên này bày chỉ nhếch mép cười khẩy nhẹ tay cầm chùy gạt bay chưởng lực kia.

-Hừ ,tìm chết...

-Uỳnh!

-Bây đâu giết hết chúng nó ,đứa nào lấy được Tăng Cốt Linh ta sẽ thưởng mười viên ma lực đan...

-Dạ...yaaa...

-Aaa...

Hai bên xông vào đánh nhau,bọn Thằn lằn mạnh hơn nên chỉ trong chốc lát đã đánh cho đám người Ngưu Tinh thương tích đầy mình,Đại Cân ném Tăng Cốt Linh bay vút ra xa hướng vào gốc cây lớn để hủy hoại nó.

-Yaa...ta không đưa Tăng Cốt Linh cho các ngươi...

Kim Thạch bay theo để chụp lấy.

-Hừ ..khốn kiếp...

Lúc này tên A Hắc đang đứng đợi nơi cây cổ thụ,dựa vai ngủ ,đúng ngay lúc Hắn vươn vai ngáp dài thì bụp một cái ,miệng ngậm phải thứ gì đó mọng nước.

-Sựt!

-Ưm????

Hắn mở mắt kinh ngạc nhìn lên tán cây cao,đưa tay kéo cái thứ đó ra khỏi miệng.

-Gì thế này,củ cải trắng ở đâu rơi xuống thế nhỉ?Cây này là cây củ cải à?

-Yaaa...

Hắn chưa kịp hiểu gì thì một tên Thằn lằn bặm trợn lao vút đến với hai cây chùy gai to lớn,khiến cho A Hắc co giò chạy như tên bắn.

-Á... ngươi bị điên rồi hả...bới người ta cứu tôi...aaa...

-Tên khốn đen đúa kia màu trả Tăng Cốt Linh cho gia gia...

-Ta không có Tăng Cốt Linh gì hết á...

Kim Thạch bay nhanh như thế nhưng lại không thể đuổi kịp A Hắc,khiến cho Hắn kinh ngạc

-Tên tiểu tử này không có yêu đan, không chút linh lực nhưng tại sao thân pháp lại nhanh đến như vậy?chạy còn nhanh hơn Ta dịch chuyển.

Hắn vừa bay vừa bổ chùy đánh lên A Hắc,nhưng A Hắc né tránh hết ,càng la hét càng chạy nhanh hơn.

-Khốn nạn,tên Thằn lằn điên này...đuổi theo ông gắt gao thế hả, không thoát khỏi được rồi a,phải tìm chỗ nào quanh co hiểm trở để tránh bị bổ chùy a...

A Hắc dẫn tên Kim Thạch chạy vào chân đồi đá,Hắn len lõi qua mấy tản đá lớn trốn tránh,Kim Thạch không thể bay nhanh vì đá cản trở dày đặc,đành đáp chân,dùng khinh công nhảy nhót trên các mỏm đá tìm kiếm A Hắc.

-Ranh con,ra đây cho gia gia...

-Uỳnh,ùynh...

Hắn bổ chùy đánh nổ mấy tản đá lớn làm cho bụi đất bay ngập trời.

-Bốp,bốp,bốp...

Một trận mưa đá tản văng xuống nơi Kim Thạch đứng,làm cho Hắn hốt hoảng né tránh.

-Aaa ...thằng ranh...ngươi dám chọi đá gia gia hả?

A Hắc đứng trên mỏm đá cao hơn, không ngừng ném đá xuống

-Đi chết đi đồ Thằn lằn thối tha...

Kim Thạch trúng phải một tản đá vào đầu điên tiết hét lên

-Yaaa...ta sẽ lột da ngươi...

A Hắc thấy Hắn nhảy vọt lên chỗ mình cũng kinh hoàng ,ba chân bốn cẳng luồng lách vào khe nứt của đồi núi mà chạy.

-Ối trời,Hắn phát điên rồi a...

Tên Kim Thạch vì thân hình to lớn khó lách vào khe hẹp nên biến ra chân thân là một con thằn lằn thu nhỏ kích cỡ như một con bê con,để dễ dàng chui vào hang sâu.

-Gia Gia sẽ nhai nát đầu ngươi,yaaa...nhãi ranh...

A Hắc càng sợ hãi càng chạy sâu vào hang tối ,đến khi trượt chân lăn lộn xuống không động đen tối.

-Á,chết ta rồi...

-Ầm...bịch...rắc...

A Hắc bị trẹo cả chân,đau đến không thể đứng vững,cố lết đi tìm đường thoát khi vẫn nghe bên tai tiếng chửi rủa của Kim Thạch.

-Tiểu tử thúi, ngươi hết đường chạy rồi nhé...ha ha ha...trả Tăng Cốt Linh cho gia gia đây,rồi xuôi tay mà vào bụng gia gia...grrrr...

-Aaaa...đồ mắc dịch nhà ngươi,Tăng Cốt Linh gì chứ không có...

Kim Thạch hoá lại thành người Thằn lằn, hai mắt hắn đỏ phát sáng ,hai tay cầm hai cây chùy,bắt đầu tấn công vào A Hắc.

-Chết đi...

-Uỳnh, ùynh...

-Á...ụa...

Vì một chân đã bị trật khớp cho nên tốc độ bỏ chạy của A Hắc chậm lại,cộng thêm không động tối đen ,chẳng biết chạy đường nào, Hắn không tránh khỏi một chùy đập vào người,A Hắc văng vào vách đá ,bị thương ở ngực ,máu túa ra ướt cả áo,miệng còn phun ra búng máu tươi rơi vào tảng đá lớn.

Kim Thạch hả hê há miệng rộng ngoác to như miệng cá sấu ,định ngoạm lấy đầu của A Hắc.A Hắc mặt vặn vẹo,há hốc miệng,trợn mắt cá ,ngồi bệt xuống đất chờ chết.

-Hic...Tộc Trưởng ta không thể kiếm thức ăn về cho Tộc mình nữa rồi...xin lỗi...

Ngay lúc A Hắc tuyệt vọng,khóc không thành tiếng thì tảng đá to lớn bên cạnh nổ tung,hất bay Hắn và Kim Thạch văng vào vách đá.

-Uỳnh!

-Á...

Kim Thạch kinh hãi bò dậy khi thấy có một người đang nằm trên phiến đá đột ngột xuất hiện,toàn thân phát ra linh quang đỏ.

-Cái quái quỷ gì thế này?Tên đó từ tảng đá nổ ra sao?Gr...dám làm ta bị thương hả...đi chết cả đi..yaa...

Hắn vừa cử động chưa kịp bước một bước đã bị người nằm trên phiến đá phát một vòng linh tức vỗ đến nát cả thân thể,oán hồn cũng tan tành.

-Hự...

-Uỳnh!

A Hắc không hiểu sao mình lại thoát được vòng khí tức đó,chỉ đơ cứng người không dám nhút nhít.

-Hước!

Cây Tăng Cốt Linh trong ngực áo của A Hắc đột nhiên bay ra lơ lửng phía trên người của Tên nằm trên phiến đá,rồi từ từ tan chảy thành một dòng linh quang vàng rút vào miệng của Hắn.

Lúc này bên ngoài đồi núi có vài tên Thằn lằn chạy đến ,chưa tiếp cận được chân núi đã bị một vòng linh tức ập tới cho nát cả hồn phách.

-Uỳnh!

-Á...

Đám người của Đại Cân chạy theo phía sau nhìn thấy thì hoảng vía dừng lại, không dám tiến lên nữa.

-Dừng,nguy hiểm đừng đến gần núi đá.

-Á...bọn Thằn lằn chết,chết cả rồi kia...

-Thứ gì đã giết bọn chúng vậy hả,tan thây tan cả hồn phách.

-Vậy,vậy...A Hắc hắn,hắn lành ít dữ nhiều rồi a...

-Ở núi đá đó có dị tượng bất thường,tốt nhất đừng đến đó...về báo tin cho Tộc Trưởng biết đi...

-A Hắc chết rồi a...

...Dưới Địa Động trong lòng núi đá cách Quỷ Thành hai mươi dặm...

A Hắc sau nửa ngày ngồi im lặng không dám nhúc nhích thì vẫn không thấy người nằm trên phiến đá kia cử động hay mở mắt.Hắn đấu tranh tư tưởng cả trăm lần mới dám rụt rè lết nhè nhẹ đi về hướng cái lỗ thông vào không động mà Hắn ngã xuống lúc trước.

-"Hắn là ai thế nhỉ?Hắn đã chết chưa,sao không nhúc nhích cục cựa gì hết vậy?...hic phải tìm cách trốn khỏi đây thôi...Tên Thằn lằn kia chỉ vừa quay người thì đã bị Hắn phát khí tức đánh tan thây...hic...mình nên nín thở đi nhè nhẹ..."

A Hắc nghĩ sao làm vậy,Hắn thật sự đã nín thở mà bước đi,nhưng khoảng cách Hắn đang đứng với cái lổ thủng trên trần động quá xa,đi được nửa đoạn đã nhịn thở không nổi mà phụt hơi ra.

-Ưm...ưm...phụt...ặc ặc...

Hắn chới với,choáng váng,quay cuồng ,ngã lui ra sau,đành há lớn miệng mà thở mà hít.

-Hước...hộc hộc...ôi mẹ ơi nín thở không chịu nổi a...ngợp chết ta rồi a...hít hà, hít hà...ôi dễ chịu,dễ chịu...

Hắn dựa lưng vào phiến đá phía sau,ngửa cổ ,hớp từng đợt từng đợt không khí,đến khi cảm thấy có chút khác thường thì hoảng vía,xoay người,quỳ bò dưới đất.

-Ể sao lại có ánh sáng đỏ thế này nhỉ...nó phát ra từ đâu mà sáng cả trần động thế nhỉ...hước!

A Hắc bủn rủn cả chân tay,tim như vọt lên cổ họng,lắp ba lắp bắp

-Ta,ta,ta... không cố ý làm phiền ngươi...hic...hic...

Không hiểu Hắn đi kiểu gì mà lại đi đến gần chỗ phiến đá có người bí ẩn kia nằm ,A Hắc sợ hãi đến độ chân này đạp chân kia,té bịch một cái xuống đất,tuy âm thanh không lớn,nhưng vì không động này quá yên tĩnh nên tiếng vỗ bộp một cái vẫn nghe ra rất rõ.

-Úi ya!

A Hắc ngồi thu lu ôm gối gục mặt ,căng thẳng chờ đợi một điều khủng khiếp nào đó ập đến,nhưng Hắn ngồi thêm nửa ngày vẫn không nghe thấy tên bí ẩn kia động tĩnh .Thắc mắc lẫn rụt rè,Hắn nghĩ

-Cái tên kia sao thế nhỉ,ta ngã nặng như vậy mà Hắn không nghe thấy sao?Hay là...Hắn chết rồi...

A Hắc đánh bạo,dốc hết can đảm,đi từng bước đến gần phiến đá xem xét.

Người nằm kia mặc một bộ y phục màu đỏ,đơn sắc không hoa văn,kiểu dáng bình thường ,nhưng y phục lại phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt,trong đêm tối vẫn đủ chiếu sáng một góc động.A Hắc đứng sát bên phiến đá cúi người nhìn xuống,Hắn chớp mắt mấy cái ngơ ngẩn,rồi đứng đực mặt ra.

-Đẹp quá!Sao trên đời này lại có người đẹp đến như vậy a...Thần Tiên...vị này chắc chắn là Thần Tiên...Tiểu Ân tỷ đã từng nói những Tiên Nhân trên Thượng Vân Môn đều có cốt cách tuyệt mỹ...ôi Ta không cần tu luyện phi thăng cũng gặp được Thần Tiên rồi a...

Hắn ngồi bệt xuống đất,xếp bằng đưa tay chống cằm lên phiến đá,ngồi ngắm người nằm im lặng kia cho đến khi mỏi mệt gục đầu ngủ luôn.

...Trong không gian tâm thức của Lý Tự Nhiên...

-Téng téng téng...bạn nhận được máu huyết chất dẫn phá phong ấn tâm thức,xin chúc mừng.

-Chúc mừng cái gì chứ,vận lực cũng chẳng được đây...

-Vì lúc trước bạn tiêu hao quá nhiều linh lực cho nên không đủ linh lực cho một Thượng Thần Tối Cổ vận hành,hệ thống đã tách thân thể và thần thức của bạn ra ,cơ thể đặt lại Thành Trì Đầu Lâu để trấn toạ giữ Thành,thần thức giam vào tảng đá ,phải tu luyện bù đắp lại số linh lực đã mất,theo quy định của hệ thống bạn phải có huyết nhục làm chất dẫn để tạo hình dạng con người,hiện tại đã hoàn thành yêu cầu nên tâm thức được thức tỉnh.Chỉ có điều bạn cần một khoảng thời gian để tiếp nhận cơ thể mới, không thể dụng linh lực hiện có,nhưng hệ thống mở cho bạn phần thưởng được phép sử dụng ba lần vận lực trong một ngày.

-Hừ...thế phải cần bao lâu để tiếp nhận cơ thể con người này hả?

-Hai năm!

-Hừ ...Ta bị nhốt trong đá đã sáu năm,bây giờ còn phải chờ thêm hai năm ư? Không có cách nào khác sao hả?

-Không có!

-Yaaa...

Lý Tự Nhiên chỉ có thể cảm nhận mọi chuyện xảy ra xung quanh mình bằng tâm thức,khi A Hắc và Kim Thạch chạy vào động đánh nhau,máu của A Hắc vô tình văng vào tảng đá phong ấn Lý Tự Nhiên,kích hoạt hệ thống nhiệm vụ nên đã thức tỉnh Hắn.Tuy nhiên Hắn không thể cử động hay mở mắt ra nhìn,chỉ nằm như thế nghe ngóng mọi chuyện bằng cảm ứng tâm thức,nhận thấy có kẻ muốn tấn công mình nên Hắn phát linh tức tiêu diệt.Lần thứ nhất công phá phong ấn,lần thứ hai giết Kim Thạch,lần thứ ba giết bọn người đến gần chân núi đá.Vì sử dụng hết ba lần vận lực nên Lý Tự Nhiên không thể giết A Hắc,mà phải nằm yên nghe Hắn làm những chuyện ngớ ngẩn ngu ngốc bên cạnh mình.

-A...cái tên khốn kiếp nào đây...sao lại quấy rầy ta hả?Đợi đến thời gian cho phép sử dụng ba lần vận lực,Bổn Toạ sẽ đánh nát thây ngươi...grrr...

Qua một thời gian khá lâu,A Hắc tỉnh lại,Hắn vươn vai ngáp dài

-Huơ...

Sau đó nhìn sang vị Thần Tiên của Hắn,lại cảm thấy trong lòng vui sướng kỳ lạ,Hắn mỉm cười nói

-Thần Tiên à ,ta phải đi rồi,lần sau Ta lại đến thăm ngươi,ta sẽ không nói với ai là ngươi đã nuốt Tăng Cốt Linh đâu...đi nhé...hề hề...Đẹp quá!

A Hắc đi khập khiễng đến cái lỗ thủng trên trần động,dùng sức trâu bò của Hắn mà nhảy phốc lên,trần động cao ngang tầm một căn lầu hai tầng ,vậy mà Hắn phóng một cái đã lên đến nơi.A Hắc bấu vào những mõm đá dôi ra từ từ trèo ra ngoài.

...Hang Động nằm giữa rừng rậm cách Quỷ Thành mười dặm...

Có một thôn nhỏ gồm hai mươi túp lều gỗ quay quanh một hang động,nơi bộ tộc Ngưu Tinh đang sinh sống.

Nghe tin Đại Cân báo lại nhóm người đi săn gặp phải bọn Người Thằn Lằn tập kích cướp bóc,A Hắc và bọn người Thằn Lằn bị núi đá giết hại,Tộc Trưởng Ngưu Tiểu Ân bần thần.

-Huynh nói sao,A Hắc chết rồi?

-Ta cũng không dám khẳng định,nhưng lúc đó A Hắc nắm giữ Tăng Cốt Linh bỏ chạy vào hẻm núi và Kim Thạch đã đuổi theo ,bổng dưng núi đá phát ra linh tức màu đỏ sát hại cả nhóm người Thằn Lằn,tan biến thành tro,Ta nghĩ A Hắc cũng đã cùng chúng số phận rồi.

Nhị Cân nói

-Tộc Trưởng bọn ta chính mắt thấy bọn người Thằn Lằn bị giết,sợ quá không dám đến gần chân núi đá,đành quay về báo tin cho tỷ.

Tam Cân nói

-Chiến đi săn này mọi người không có thu nhập gì,còn bị thương vong...Tiểu Ân tỷ giờ phải tính sao?

Ngưu Tiểu Ân từ lúc đưa những người sống sót trong tộc đến Hang Động này định cư thì được tôn làm Tộc Trưởng.Sáu năm qua dưới sự dẫn dắt của nàng mà Tộc Ngưu Tinh vẫn yên ổn sống ở đây,vào khoảng thời gian cách sáu năm trước khi vừa xây dựng xong chỗ ở được ba tháng thì từ trên trời giáng xuống một luồng ánh sáng trắng,làm nổ tan tành một khu vực bìa rừng.Ngưu Tiểu Ân đi thám thính thì phát hiện ra một nam nhân bị cháy đen toàn thân,thương tích rất nặng ,nhưng vẫn còn sống,nàng không cảm nhận được khí tức hay chân thân của Hắn ,nghĩ rằng Hắn là một Tu Sĩ Trung Nguyên bị Quỷ quái nơi Ma Vực này truy sát,lâm trọng thương.Ban đầu nàng không quan tâm,bỏ mặc tên này nằm ở đấy gần nửa tháng,nhưng Hắn vẫn không chết,vết thương không có dấu hiệu bị lở loét hay lành lại,vẫn giống trạng thái ban đầu khi mà nàng phát hiện ra Hắn.

-Kỳ lạ,tên Tu Sĩ này vẫn chưa chết,vết thương của Hắn,trạng thái của Hắn cứ như lần đầu mình gặp Hắn ấy...hừ...nếu như gặp nhau là cơ duyên ,vậy đợi thêm ba ngày sau,ba ngày nữa nếu ngươi vẫn chưa chết thì bổn cô nương sẽ cứu ngươi.

Ba ngày sau,Ngưu Tiểu Ân trở lại thì vẫn nhìn thấy tên Tu Sĩ kia nằm đấy giữ nguyên trạng thái cũ,Nàng đành đưa Hắn về thôn cứu chữa như lời hứa.

-Hơ... ngươi sống dai thật...bổn cô nương đành mở lòng từ bi thôi,cứu ngươi.

Khi Ngưu Tiểu Ân chạm vào tên đó thì hệ thống nhiệm vụ của Hắn được kích hoạt.

-Téng , téng téng...hệ thống nhiệm vụ kích hoạt...nhân vật tu luyện theo hệ thống cải tiến...bắt đầu.Vì bạn mất đi một vài ký tự trong chuỗi mã nhân vật nên phải chờ hệ thống chỉnh sửa khôi phục,thời gian này ngoại hình,trí nhớ có chút biến đổi.

Ngưu Tiểu Ân sau một thời gian cứu chữa thì cũng cứu tỉnh tên Tu Sĩ kia,nhưng Hắn thần trí ngơ ngáo,dung mạo xấu xí chỉ có được sức trâu mạnh bạo và chạy nhảy nhanh hơn sóc.

-Ta đặt tên cho ngươi là A Hắc,từ nay ngươi là người của tộc Ngưu Tinh.

-Dạ,đa tạ,đa tạ Tiểu Ân tỷ tỷ...hi hi...yaa...ta có tên rồi a...

...Ngưu Tiểu Ân cảm thấy mất đi một tộc dân như A Hắc cũng là một điều mất mác ,rũ mi không vui

-A Hắc tuy không phải Ngưu Tinh nhưng sáu năm qua Hắn cũng đã giúp sức xây dựng cuộc sống Ngưu thôn chúng ta,truyền lệnh xuống ,đêm nay chúng ta sẽ mở đàn bái tế A Hắc,cầu nguyện cho Hắn sớm được siêu thoát chuyển thế đầu thai.

-Dạ!

-Còn chuyện đi săn ,hai ngày nữa đích thân ta sẽ dẫn đoàn đi ,bây giờ các ngươi trở về lều trại của mình nghỉ ngơi trị thương cho thật tốt .

-Dạ!

Đêm đến những Ngưu Dân trong thôn tựu lại khu đất giữa thôn,lập một tế đàn ,cầu siêu cho A Hắc.Già trẻ ,thanh niên,thiếu phụ,thiếu nữ đều có mặt đầy đủ để tưởng nhớ Hắn.

-A...hic..hic...A Hắc ca ca ,huynh chưa trả cho đệ hai con gà tình ,mười cái bánh bao nhân rết,ba mươi quả trứng chim Ác Điểu sao lại chết rồi hu hu...

-A Hắc ngươi nha... ngươi chết rồi,tỷ nương đây biết lấy ai ra doạ bọn trẻ mỗi khi cho chúng đi ngủ a...nhan sắc cực phẩm xấu xí của ngươi là ngàn năm có một ở Ma Vực này đấy...

-A Hắc à ngươi cứ yên ổn đi chuyển thế, những đồ vật trong thôn bị ngươi làm hư hỏng lão phu sẽ nhờ người khác sửa ha.

-A Hắc ta và huynh có cơ duyên gặp nhau không ngờ tình hảo hữu lại ngắn vậy ,yên tâm đi lều trại của huynh ta sẽ dùng để làm kho dự trữ tạp cụ , không lãng phí đâu.

Ngưu Tiểu Ân tế rượu xuống đất nói

-A Hắc tuy ta không biết lai lịch của ngươi nhưng vẫn luôn xem ngươi là người của Ngưu Tinh Thôn ,vì đi săn tìm thức ăn cho thôn dân mà ngươi phải bỏ mạng,Ngưu Tiểu Ân ta rất cảm kích và thương xót,xin nhận ba chung rượu này và hãy yên tâm lên đường.

A Hắc về đến thôn thấy mọi người quây quần bên đàn tế ,cảm thấy ngạc nhiên cũng môn men đến gần đứng phía sau một đại thúc,Hắn nghe những lời bộc bạch của mọi người đối với mình thì cảm động thúc thít khóc.

-Aaa...mọi người đối với ta thật là tốt...ta cảm động quá...hu hu...

Nghe tiếng của Hắn ,mọi người đồng loạt quay lại nhìn thì phát hoảng.

-Á...Quỷ a...oán hồn của A Hắc trở về rồi a...

Họ túa ra chạy tứ tán ,có người còn quẳng tro thuốc khử độc chướng vào Hắn,xưa đuổi như đuổi lệ quỷ.

-Cút,cút về Địa Ngục đi a...trời ơi,lúc sống Hắn đã xấu tột độ rồi,bây giờ chết đi còn xấu kinh khủng hơn a...

Có Ngưu Tiểu Ân là sáng suốt sớm nhận ra A Hắc chưa chết.

-Mọi người bình tĩnh,Hắn chưa chết mà.

Lúc này đám người của Đại Cân mới hoàn hồn,vây quanh A Hắc hỏi dồn dập.

-A Hắc ngươi vẫn chưa chết a...ta thấy Kim Thạch đuổi theo ngươi chạy vào núi đá,Hắn không dễ dàng gì mà tha cho ngươi a...

-A Hắc,Tăng Cốt Linh có phải đã bị Kim Thạch cướp rồi không?

A Hắc ngẫm nghĩ

-"Không thể nói trong núi đá kia có Thần Tiên đang ngủ được,bọn họ sẽ đến quấy rầy Hắn,huống hồ là vị Thần Tiên đó đã phát khí tức giết chết Kim Thạch,bọn Thằn Lằn sẽ tìm đến trả thù,ta phải bảo vệ bí mật này."

A Hắc nói

-Tăng Cốt Linh đã bị Kim Thạch nuốt rồi nhưng vì dược tính quá mạnh ,Hắn chuyển hoá không nổi nên đã bị nổ tan xác rồi,ta bị lực đẩy đánh văng vào đá ngất lịm không biết gì nữa.

Nhị Cân gãi gãi cằm nói

-A...ta hiểu rồi...đó chính là vòng khí tức đã phát ra lần đến chân núi giết chết bọn Thằn Lằn lâu la.

Ngưu Tiểu Ân nói

-Xem như là ngươi vượt được một kiếp nạn ,thôi về lều nghỉ ngơi đi,chúng ta cần lấy lại tinh thần để đi săn.

-Dạ!

A Hắc về lều trại của mình nằm trên giường lấy tay gối đầu và gác chân chữ ngũ ,tưởng nhớ đến vị Thần Tiên trong không động kia.

-Tặc,tặc tặc...Thần Tiên thật là đẹp... không biết Hắn bị gì mà không mở mắt không cử động nhỉ,nhưng Tăng Cốt Linh đúng là đã bị Hắn chuyển hoá và nuốt rồi,ậy...xem như đây là quà gặp mặt và ơn vô tình cứu mạng ta đi...hừm ngày mai đi săn Ta lại ghé qua thăm Hắn...hi hì hì...

-Téng,téng, téng...nhiệm vụ đột phá khinh công tăng cấp đã hoàn thành,xin chúc mừng bạn nhận được phần thưởng tăng cấp võ công hỗ trợ khinh công đạt cấp trung.

-Hừ ,suốt ngày chỉ tăng cấp khinh công,sao mày không thể giao nhiệm vụ liên quan đến võ công thực chiến bổ ích giùm cái,kẻ thù đuổi giết chỉ biết chạy thôi.Hệ thống yếu kém ,phế thải!

-Bạn chưa gặp được cơ duyên phù hợp không mở được phong ấn võ công,cần tìm đúng vật phẩm yêu cầu,hoặc là tìm người hỗ trợ.

-Vật phẩm gì hả?

-Linh Đan,Ma Đan,Tiên Ký ,Thần Đan...

-Dẹp mẹ ngươi đi,nếu ta có thể diệt được một con tiểu yêu lấy ma đan thì không cần phải dùng đến khinh công rồi.

A Hắc lăn qua trở lại ngẫm nghĩ

-Đến bản thân mình là ai ,Ta còn không biết rõ thì cơ thể này bắt đầu tu luyện từ đâu làm sao biết.Linh Đan ,Ma Đan cái gì chứ ,ăn vào xong không chuyển hóa được không khác gì nuốt quả oanh thiên lôi...hừ ...ngủ thôi.

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.