Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang Đảo bị phá.

Tiểu thuyết gốc · 6010 chữ

Một đêm mưa tầm tã vào mười lăm năm trước.

Biệt thự của Lý Gia nằm trên ngọn đồi hoa cúc trắng vang lên những tiếng đổ vỡ của đồ vật và tiếng la hét.Hoà vào tiếng sấm chớp đì đùng bên ngoài trời đen tối là tiếng súng chát chúa.

Năm tên người hầu và một ả giúp việc nằm chết rãi rác từ đại sảnh, trên bậc thang,hành lang lầu một ,đến phòng ngủ của Chủ Tịch trên lầu hai ,máu văng khắp tường và sàn nhà.

Vị quản gia ôm chặt một bé trai độ mười tuổi vào lòng trốn ở góc nhà kho,lẩn trong đống đồ tạp nham ,cả hai run rẩy,lấy tay bịt miệng để không vuột ra những tiếng nấc nghẹn ngào.

-Rầm!

Cánh cửa gỗ bật mạnh ra ,một cái bóng đen đổ dài in trên sàn,ẩn hiện sau mỗi lần sấm chớp nháy sáng.Một tên bặm trợn,cao lớn trên tay cầm khẩu súng ngắn,quần áo ướt sũng ,đang đứng trước ngạch cửa.Hắn đưa mắt quét qua một lượt ở nhà kho,sau đó lôi một vật gì đó nặng nề vào trong giữa nhà.Giọng của Hắn ồn ồn

-Thiếu gia đừng nấp nữa,tôi thấy tóc của cậu rồi,ra đi,ha ha ha ra mà nhìn mặt mẹ cậu lần cuối này...ha ha ha...

Cậu bé nhìn qua khe hở thấy được vật thể mà tên kia lôi vào chính là một người đàn bà đang bị thương rất nặng,khắp nơi đều là máu, dưới ánh sáng nhập nhoè của sấm chớp, gương mặt của người đàn bà đó hiện ra vô cùng xinh đẹp,nhưng miệng cứ luôn ọc ra máu và đang thoi thóp thở.

Cậu kinh hãi , mở miệng định la hét nhưng bị người quản gia kia ôm chặt bịt miệng lại.

Tên hung thủ kia chĩa súng vào giữa trán của người phụ nữ ,Hắn nói

-Tao đếm từ một đến ba mày không chui ra đây tao bắn chết mẹ của mày...Hừ...một...hai...

Hắn không nghe động tĩnh gì ngoài tiếng sấm vỗ bên ngoài trời mưa ầm ầm,Hắn mất kiên nhẫn hét lên

-Khốn kiếp,vậy thì tao cho mày cứng đầu...aaa...

-Pằng ,pằng ,pằng...

Ba phát súng lạnh lùng vang lên giữa trời đêm, người phụ nữ bị bắn nổ trán và gương mặt,máu thịt lẫn lộn,khủng khiếp không thể nhìn.

Cậu bé mở trân mắt ,tròng mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy thành dòng hoà lẫn nước mưa,mồ hôi rơi xuống.

-Pằng, pằng, pằng, pằng...

Một loạt tiếng súng chát chúa vang lên liên tục,tên ác độc kia giẫy giụa một lúc thì ngã xuống sàn,máu trên người của Hắn đổ ra ướt cả nền gạch.

-Á...ư...

Một người xuất hiện ở nơi cửa,vẫn chưa hạ tay cầm súng xuống.

Người quản gia nhìn qua ánh sáng sấm chớp,chợt bàng hoàng kêu lên

-Ông Chủ!

Lúc này ông ta buông cậu bé cả hai lao ra khỏi nơi ẩn nấp.

-Mẹ,mẹ,mẹ ơi...hu hu hu...

-Ông Chủ,bà chủ đã...

Người đàn ông không nói gì,chỉ lẳng lặng bế người vợ đã chết của mình lên,nghiêng nghiêng ngả ngả đi khỏi nhà kho,đứa bé chạy theo sau khóc nức nở đến lạc giọng đau cổ.

Người quản gia một mình thu dọn hiện trường,mang những cái xác và đồ vật có liên quan lại một chỗ ở sau khu đất trống ngôi biệt thự,ông ta đổ can hoá chất lên cho tất cả tan chảy thành một vũng nhầy nhụa.Tiếp đến ông ta đào hố ,xúc khoảng đất đó vào và lấp lại,chuyện kinh hoàng đêm mưa cứ như thế trôi vào dĩ vãng.

Thời gian đó báo chí đưa tin,vị phu nhân trẻ đẹp của Chủ Tịch Lý Vân bị ngã xuống vực qua đời.

Một năm sau từ khi án mạng xảy ra.

-Lý Hàn Quân, con đang làm cái gì vậy hả?

Đứa bé trai hai tay nhuộm máu đỏ tươi cầm dao mổ và kiềm y tế,quay đầu lại cười nói

-Bố,con đang cải thiện hệ thần kinh cho con mèo này ...Bố nếu thí nghiệm thành công, con có thể đưa mẹ trở về với chúng ta...

Hai năm sau từ khi án mạng xảy ra.

-Bố, con đã làm được rồi, con chuột đã sống lại và chạy nhảy...

-Con quan sát nó xem,đó là sống à?có khác gì zombie.

Bốn năm sau từ khi án mạng xảy ra.

-Bố con có thể tạo ra một cơ thể bất tử cho một người,đưa hắn đến một thế giới không bao giờ bị hủy diệt.

-Con nói nhảm gì thế?

-Bố xem này...ông ta...ha ha ha...tên bác sĩ này bị con dẫn sóng điện não vào máy tính rồi ....ha ha ha...

Bốn năm bảy tháng từ khi án mạng xảy ra.

-Con trai ở nơi này tốt chứ?Tên bác sĩ kia dù có nhận tiền bồi thường cũng không giữ được mồm miệng,bố bất đắc dĩ phải đưa con vào bệnh viện tâm thần này,ngoan ở đây vài tháng,bố sẽ chọn một nơi yên tĩnh hơn để con hoàn thành đại nghiệp.

-Con ở đây mỗi ngày vẫn tiến hành thí nghiệm,xác chết không thân nhân đến nhận quả thật rất hữu dụng cho dự án của con.

Năm năm sau từ khi án mạng xảy ra

-Bố con có bạn đồng bệnh muốn tham gia vào dự án Thế Giới Hoàn Mĩ của con.

-Ai thế,có đáng tin cậy không?Đừng như bọn ăn cháo đá bát,lấy oán trả ân năm xưa.

-Đáng tin hay không, không phải vấn đề,Hắn có trí tò mò là được.

Sáu năm sau từ khi án mạng xảy ra.

-Bố xây xong căn cứ thí nghiệm rồi á? Ở hoang đảo sao?

-Đừng lo lắng,hoang đảo này bố mượn tên kẻ khác để mua,cảnh sát có điều tra cũng không tìm đến bố.Đi thôi.!.

-Nhưng con muốn đưa theo Dương Phát.

-Bố đã an bày xong rồi,tìm một đứa phẫu thuật thẩm mỹ giống gương mặt của nó đem thế vào chỗ trống bệnh viện tâm thần ,mua chuộc bác sĩ nơi này chích thuốc điên cuồng cho nó,Người nhà của nó có đến thăm cũng khó mà tiếp cận.

Mười ba năm sau từ khi án mạng xảy ra.

-Ông Chủ,Thiếu Gia muốn quay về gặp Dương Hạo.

-Hừ ...Thế Giới Hoàn Mĩ chẳng những có mẹ của nó còn phải có thêm Dương Hạo rồi a.

-Ông Chủ, đây là người thứ hai từ khi bà Chủ mất ,khiến cho Thiếu Gia đặc biệt quan tâm.

-Hừ...nó muốn sao thì làm theo ý của nó đi,miễn sao con trai Ta vui là được.

-Dạ!

...Tây Quỷ Thành...

Qua hơn năm ngày đại chiến Dương Thiên Hạo và Bá Dực Tử Vân vẫn chưa phân thắng bại,bọn họ bay đến một vùng núi lân cận Tây Quỷ Thành đánh nhau,làm nơi này tan hoang,yêu ma quỷ quái cấp thấp bỏ chạy giữ mạng,cấp Trung cũng không dám nán lại vì sợ liên lụy.

Bá Dực Tử Vân ngự trên một đám khói tím hình quái vật,đối diện là Dương Thiên Hạo đạp gió ngự trên ấn chú linh quang trắng.

-Ta tự hỏi mấy năm qua,ta chưa hề bạt đãi ngươi,tiền thưởng không giảm,đài thọ nghỉ dưỡng mỗi khi lễ tết,vậy mà ngươi vẫn phản ta,cấu kết với Dương Phát bắt cóc ,âm mưu thí nghiệm game thực tế ảo...Quách Sỹ Luân trả lời đi, ngươi và em trai của ta đã thực hiện kế hoạch này như thế nào, đã bắt cóc bao nhiêu người ,tổ chức này ở đâu,làm sao rời khỏi đây ?

Bá Dực Tử Vân cười sặc sụa,cười vang dội cả núi đồi.

-Ha ha ha...Dương Hạo,mày tưởng mày còn là ông chủ của tao à,ai thèm mấy cái thứ đãi ngộ chết tiệt của mày, Quách Sỹ Luân này sau khi tham gia thí nghiệm game thành công thì sẽ chính thức trở thành giám đốc của một chi nhánh tập đoàn Lý Thị...ha ha ha...lương một tháng gấp mười lần cái vị trí trợ lý quèn ở Dương Thị,hừ...

Dương Thiên Hạo kinh ngạc

-Lý Thị? chuyện này có liên quan gì đến tập đoàn Lý Thị chứ?

Bá Dực Tử Vân không trả lời,Hắn bổ một đao thả ra cả trăm đầu quái vật tấn công Dương Thiên Hạo.

-Chết đến nơi rồi hỏi nhiều làm gì...yaaa...

Dương Thiên Hạo tung năm chiếc đuôi ra quất trả ,Bá Dực Tử Vân mở kết giới chướng độc bao lấy Y ,khói độc xanh lá cuồn cuộn như một vòng tròn hủy diệt càng lúc càng xiết chặt.

-Ha ha ha...Dương Tổng ...ta tiễn ngươi một đoạn...Diệt!

Vòng vây chướng độc ập xuống phủ lên trên người của Dương Thiên Hạo,nuốt chửng Y không còn thấy tăm hơi.

Nơi mù mịt khói bụi bổng loé lên những tia sáng trắng mạnh bạo,xông thẳng ra bốn phương tám hướng,thanh tẩy đám độc chướng.Bá Dực Tử Vân lông mày dựng đứng,ánh mắt đỏ rực,nghiến răng nghiến lợi hét lên

-Muốn thoát ra hả? không dễ như vậy đâu...Tử Hồn Truy Kích...yaa...

Hắn nhập thể vào Tử Hồn Đao,biến ra một thanh đao khổng lồ ánh tím,bao bọc toàn thân bằng tia điện ,bổ xuống một đường vào Dương Thiên Hạo.

-Uỳnh!

-Ầm, ầm, ầm...

Từ trong khói bụi chướng độc,ánh sáng thanh tẩy phát ra một quầng linh quang trắng,công phá chống lại,đánh văng Bá Dực Tử Vân hiện nguyên hình bay xuyên thủng cả ngọn núi gần đấy.

Một quả cầu kết giới sáng rực xuất hiện,xua tan độc chướng,bên trong là Dương Thiên Hạo đã xuất ra sáu chiếc đuôi Hồ Ly.

Bá Dực Tử Vân bị một chưởng đánh trọng thương đang muốn bò dậy thì cả người của Hắn răn rắc kêu lên,sau đó thì da thịt nứt nẻ, Hắn mở to mắt trợn ngược kinh hãi.

-Sao lại như vậy? không thể nào, không thể nào,Ta bất tử sao có thể bị đánh nát cơ thể chứ?Á...aaaa...

Hắn gào thét đau đớn nhìn,từng miếng từng miếng thịt trên cơ thể của Hắn bong ra,nhưng huyết nhục không rơi xuống đất mà biến thành một dòng linh quang đỏ bay đi, như có thứ gì đó đang hút lấy chúng.

-A aaa...Ngạo Thế...đừng,đừng ... không...đừng thu hồi Huyết Chú...aaa...Dương Phát...đừng giết tôi...aaa...

Chẳng mấy chốc Bá Dực Tử Vân bị thu hồi huyết nhục lẫn Cốt Quỷ,oán hồn của Hắn gào rú bất kham,nhưng một lực hút mạnh bạo đã kéo oán hồn xuyên qua Thời Không bay vào Địa Ngục Vô Gián.

-Không...ta không cam tâm... không...aaa...

Dương Thiên Hạo cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

-Hắn...bị thu hồi huyết nhục ư?Lẽ nào...bên chỗ A Nhiên...

Y vội dịch chuyển bay về Tây Quỷ Thành.

Cuộc chiến của Thần Quân và Ngạo Thế đáng sợ hơn bên Dương Thiên Hạo và Bá Dực Tử Vân.Tây Quỷ Thành đã bị bọn họ sang thành bình địa, bán kính trong năm dặm tan tành,khói lửa nghi ngút.Bá Dực Thanh Chi cũng đã quay lại, trợ giúp Ngạo Thế đánh với Thần Quân.

Ngạo Thế đang thi triển trận pháp Mộc Hoả vây Thần Quân vào giữa, Hắn thu hồi Huyết Chú của Bá Dực Tử Vân để gia tăng linh lực cho mình,Hắn mở ra trận pháp tạo những sợi dây leo đen ngòm kích thước khổng lồ như cột đình ba người ôm ,mọc ra từ đất xộc lên cao bằng núi ,xếp theo hình bát quái ,lửa từ không trung bay vèo vèo xuống từng vệt ,tụ thành vô số con rắn đỏ rực ,tấn công vào Thần Quân không ngừng nghỉ .

-Ha ha ha...Thần Quân, ngươi không có Thiên Huyết cũng không có Sinh Ca,để xem ngươi phá trận của ta thế nào?Ha ha ha...

Hai thanh huyết đao mà Thần Quân và Ngạo Thế đang sử dụng chính là linh khí của bản thân hội tụ không phải Thần Võ ,nên cả hai đánh nhau đều là đấu linh lực,khí tức.

-Hừ... đánh với kẻ yếu ớt như ngươi cần gì đến Thần Võ...yaaa ...

Thần Quân phóng chưởng quét sạch đám rắn lửa kia,nhưng Bá Dực Thanh Chi tiếp lực độ vào trận pháp khiến cho trận pháp của Ngạo Thế tăng mạnh ,rắn lửa lại hình thành,số lượng gấp đôi không ngừng lao đến Thần Quân.Ngạo Thế lại càng đắc ý cười lớn

-Ha ha ha...Thần Quân...ta thương xót cho ngươi khi phải bỏ ra mười mấy năm để tạo dựng Thế Giới Hoàn Mĩ đến khi sắp đạt được ý nguyện thì bị người khác cướp mất...chặc chặc chặc...đây gọi là gì nhỉ...công Dã Tràng...ha ha ha...Từ lúc mày đưa sóng điện não của Nguyễn Sơn Hùng sang nhân vật Lãnh Mộ Tuyết thì tao đã đề phòng mày.Cùng mày tham gia game thực nghiệm để hoàn thiện dự án Tao đã nảy sinh nghi ngờ,tao biết mày không tốt đẹp gì khi đưa tao ra khỏi bệnh viện tâm thần,mày muốn giam cầm người thật trong thế giới giả tạo,bắt họ sống theo ý muốn của Mày.Tao thật là may mắn khi mua chuộc được cái thằng quản lý hệ thống nhiệm vụ của mình,tuy rằng Ông Già của tao nhẫn tâm đưa Tao vào bệnh viện tâm thần nhưng từ khi sinh Tao ra Ông ấy đã chuẩn bị một phần tài sản thừa kế cho Tao,dù có ở trong bệnh viện suốt đời thì phần tài sản này vẫn là của Tao.Ha ha ha...khi Tên đó vừa nghe qua được chia phân nửa số tài sản đó,Nó đã đồng ý giúp đỡ Tao ngay.Thần Quân sau khi bọn tao cướp được chuỗi mã Boss Chủ,bọn tao sẽ rời đi trong yên lặng và cho nổ tung cái đảo chết tiệt này trước khi Bố mày phát hiện ra...ha ha ha...

Thần Quân cười khẩy nói

-Mày nghĩ mọi hoạt động của mày sẽ qua mắt được Bố Tao sao? Không chừng ngay lúc này tên quản lý kia đã bị quăng xuống biển rồi.

-Ha ha ha...Tao đã bảo Hắn tạo ra một chuỗi mã virus che mất Tây Quỷ Thành này,Bố Mày sẽ không biết chuyện gì đang diễn ra đâu ha ha ha...

Thần Quân cúi đầu cười lạnh

-Hước hước hước...Tên quản lý đó sao chép chương trình của Tao bên Ngưu Tinh Sơn à?Ha ha ha thú vị thật!Hừ!

Thần Quân vận công phát ma tức mạnh bạo đánh phá trận pháp, cả trăm Dây Leo Mộc Hoả.Lúc này Dương Thiên Hạo bay đến,Y thấy Thần Quân bị trận pháp vây giữ liền quất đuôi đánh cản .Ngạo Thế nghiến răng ra lệnh cho Bá Dực Thanh Chi

-Anh Trai chết tiệt của Ta đến rồi,đi ngăn Hắn lại không để Hắn đến gần trận pháp,Ta sẽ cho nổ tung Thần Quân!

Bá Dực Thanh Chi nhíu mày khó xử

-"Hai đứa đều là cháu , mặc dù Ta không thích bọn nó hỗn hào bất kính nhưng chung quy vẫn là ruột thịt... Ta phải làm sao đây."

-Dương Hạo,giọt máu đào hơn ao nước lã, ngươi đừng vì người ngoài mà đấu với em trai mình...

Dương Thiên Hạo cắn nhẹ môi dưới,hạ đầu mài nói

-Chú còn biết chúng ta là ruột thịt sao?Còn hùa theo Dương Phát làm bậy,Chú có biết bắt cóc thí nghiệm game trên người sống là phạm pháp hay không?

-Hừ...Ta muốn như thế sao hả?Hai anh em chúng mày đấu đá nhau liên lụy đến Tao bị nhốt vào đây,còn lớn tiếng.Dương Phát nói rồi chỉ cần giúp nó thu tóm Lục Giới là nó có quyền kiểm soát toàn bộ hệ thống game này,nó có thể lấy Từ Khoá giải mã sóng điện não đưa chúng ta về thân thể ở Thế Giới Thật.Cháu trai...im lặng đứng sang một bên đi...chỉ cần tiêu diệt tên kia là mọi chuyện kết thúc rồi.

-Hừ ... Lý Tự Nhiên là nhân viên của công ty Dương Thị,cũng là một mạng người,sao Chú có thể hành xử ích kỷ như vậy được.Chúng ta đã liên lụy Hắn,phải có trách nhiệm đưa Hắn về Thế Giới Thật.Huống hồ Chú tin lời Dương Phát nói sao hả?Nó có thần kinh bất ổn mà!

Dương Hành chợt giật mình khi nghe Dương Hạo nói,nhưng cũng không thể nghe theo

-Có nói gì cũng vô ích,Ta đã bị trúng Huyết Chú của nó ,nếu không nghe theo lời của Ngạo Thế,kết cục sẽ như Bá Dực Tử Vân đấy.

-Hừ...Chú tránh ra!

-Ta không thể.

Bá Dực Thanh Chi dụng Sát Thần chém ra một đường đao tấn công vào Dương Thiên Hạo,Y né tránh và đáp trả,cả hai đánh nhau quyết liệt không ai nhường ai.

-Yaaa...Chú có biết hệ thống game đã cải thiện rồi không,phiên bản mới đã cập nhật, muốn thoát khỏi đây chỉ có thể đánh Boss Chủ,mỗi lần Boss Chủ bị đánh hạ chỉ có thể lấy được một Từ Khoá,chỉ có một người thoát ra khỏi đây.

-Hừ ...ta biết,nhưng nếu Dương Phát là Boss Chủ,nó sẽ sở hữu toàn bộ Từ Khoá, muốn cho ai rời khỏi cũng được,Cháu không biết chuyện này sao hả?

-Thế thì không cần phải giết Lý Tự Nhiên chứ?

-Chuyện này Ta không biết,đi mà hỏi nó.

Dương Thiên Hạo tụ ra một quả cầu linh quang trắng to hơn căn nhà có sức thanh tẩy mãnh liệt

-Phải phong ấn Bá Dực Thanh Chi lại trước,mới có thể cứu A Nhiên...Chú à đắc tội ...yaaaa...

-Hừ...nhãi ranh... dám xem thường Quỷ Vương ư...yaaa...

Bá Dực Thanh Chi vận công biến lớn Sát Thần lên gấp vạn lần chống trả.

-Uỳnh...

Hai khí tức trắng và đỏ chạm nhau nổ tung trời,dội đến chỗ của Ngạo Thế,làm cho Hắn phải buông một tay đang độ linh lực thi triển trận pháp,phát ra bức tường khí cản lại.

-Grrr...Lão già hồ đồ, không đưa Hắn đi xa một chút mà đánh.

Nhân lúc này Thần Quân phát ra chưởng lực mạnh bạo đánh nát hết Cột Mộc Hoả ,dùng thuật tạo sấm sét mở ra một trận oanh thiên lôi phá vỡ vòng vây .

-Ầm ,ầm,ầm ...

Qua độ nửa ngày khói bụi mới lắng xuống,Bá Dực Thanh Chi và Dương Thiên Hạo đều ngã xuống đất,Ngạo Thế đáp chân lên đồi đất được đùn lên từ gạch đá tường thành cũ ,Thần Quân vẫn bay lơ lửng trên không trung.

Dương Thiên Hạo nghiêng ngả đứng lên chỉ tay về phía Ngạo Thế nói

-Dương Phát đủ rồi,em dừng tay lại đi,hãy hối cãi trước khi quá muộn,bố mẹ đang chờ chúng ta về nhà.

Ngạo Thế khoé miệng đã tuông máu,trận pháp bị phá ,bản thân Hắn cũng bị khí tức đánh bật lại.Hắn cười ngặt nghẽo vang dội cả vùng nói

-Bố mẹ ư?hai ông bà già đó còn xem tôi là con trai ư?Vứt bỏ tôi trong bệnh viện tâm thần suốt mười năm,vậy mà còn mong tôi trở về ư?Nhà hả?đây mới chính là nhà của tôi.

Dương Thiên Hạo ôm ngực ho lên mấy tiếng rồi nói

-Bố mẹ đưa em vào bệnh viện là để điều trị tâm thần, nhưng bệnh tình của em không tiến triển,mỗi khi bố mẹ đến thăm,em đều la hét phát rồ,đuổi đánh họ,còn cắn tay mẹ bị thương,vì vậy em mới bị nhốt riêng cách ly, người thân chỉ có thể nhìn em qua cửa sổ phòng.Người nhà chưa hề bỏ rơi em,em có thể hỏi Chú Dương Hành mà,dừng tay lại đi,chúng ta cùng tìm cách thoát ra khỏi đây,tìm cách về nhà.

Ngạo Thế nhíu mày liếc nhìn Bá Dực Thanh Chi đang đứng cạnh chân đồi ,ông gật đầu xác nhận những gì Dương Thiên Hạo nói đều là thật.Ngạo Thế con ngươi co rút,sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ,Hắn nổi giận khi hiểu ra chuyện gì đó.

-Tất cả đều do mày bày ra có đúng không?Là mày khiến cho tao hiểu nhầm bản thân của mình bị gia đình cô lập,bỏ rơi,nên mọi chuyện đều nhất mực nghe theo mày sắp xếp,đúng không ?

Dương Thiên Hạo khó hiểu hỏi

-Em nói gì thế?Lý Tự Nhiên có liên quan gì đến em hả?

Ngạo Thế cười nhạt chỉ tay về phía Thần Quân nói

-Anh trai,Cái hệ thống game thực tế ảo này chính là do nó tạo ra,bắt cóc,thí nghiệm trên người,đều là do một tay nó lên kế hoạch.Chưa hết ,anh còn nhớ lúc anh học đại học,luôn có một tên nhóc lạ mặt đeo kính gọng to, tóc mái phủ mắt ,tự xưng là đàn em khoá dưới tình cờ xuất hiện đụng chạm vào anh hay không ?Khi thì ở góc công viên Trường,khi thì ở thư viện,đường về nhà.

Dương Thiên Hạo lục lại trí nhớ đúng là đã từng có một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi xuất hiện bên cạnh mình như thế.

-Có ấn tượng,nhưng chuyện đó có liên quan gì đến Lý Tự Nhiên chứ?

-Anh à,anh chưa hiểu ra sao?tên nhóc tiếp cận anh là Hắn ,con trai của Chủ Tịch tập đoàn Lý Thị ,Lý Hàn Quân!

Dương Thiên Hạo giật mình nhìn sang Thần Quân như không tin vào những gì vừa mới nghe thấy

-Lý Hàn Quân,cái tên giả mà Lý Tự Nhiên tự đặt cho mình khi mất đi ký ức sao?

Y cố gắng nhớ lại gương mặt của thiếu niên từng xuất hiện tình cờ bên cạnh mình,bổng dưng ký ức tràn về dừng lại ở mái nhà nghỉ chân nơi công viên Trường Đại học.

...Khoảng chín năm trước,nơi trường Đại học...

Dương Hạo đang ở phòng câu lạc bộ âm nhạc, chỉnh sửa lại đoạn nhạc của mình với đàn piano.Thì có người đến từ đằng sau đưa hai tay bịt chặt mắt của anh ta,Dương Hạo mỉm cười nói.

-Mỹ Cúc!em trễ hẹn hai mươi phút rồi nha.

Cô gái có mái tóc dài,đôi mắt đẹp,làn da trắng nõn ,thân hình ưa nhìn ,nũng nịu nói

-A,sao lúc nào anh cũng đoán ra là em vậy hả, không vui gì hết!

-Hừ...em đến muộn còn dỗi anh nữa à?

-Ha ha ha,em phải ở lại nộp tư liệu cho A Vỹ làm đề án nên đến muộn một chút ,em xin lỗi.

-Không sao,sắp đến giờ vào ca chiều rồi,chúng ta đi nhanh kẻo trễ,ông chủ sẽ không bỏ qua nữa đâu đấy.

-Ừm...chúng ta không thể mất đi chỗ làm thêm có mức lương cao này được.

Dương Hạo cầm tay của Mỹ Cúc dịu dàng nói

-Yêu một anh chàng nghèo khó như anh thật thiệt cho em,nhưng em yên tâm chỉ cần anh tốt nghiệp Đại học anh sẽ có được một chỗ làm tốt ở tập đoàn Dương Thị,sau đó sẽ cho em một cái đám cưới như em mơ ước,hãy chờ anh,hãy tin anh.

Mỹ Cúc xúc động ngã đầu vào vai của Dương Hạo nói

-Em tin anh,Dương Hạo dù cho anh có xuất thân nghèo khó thế nào em cũng không chê bai anh đâu,em yêu con người thật của anh,vừa tốt bụng vừa siêng năng,chịu thương chịu khó.

Dương Hạo ôm chặt cô vào lòng

-Cám ơn em,Mỹ Cúc,em đã cho anh hiểu được thế nào là tình yêu chân thật, không vụ lợi, không vật chất.Anh yêu em.

Dương Hạo sợ bị người khác dối trá,kết bạn với mình đều mang lòng tính toán ,đối xử tốt chỉ vì xuất thân của anh là Thiếu Gia nhà tài phiệt,cho nên từ lúc nhập học anh đã luôn che giấu thân phận của mình,giả làm sinh viên nghèo để tránh những kẻ tư lợi.Trong khi chẳng có ai cùng khoá muốn chơi chung với anh thì Mỹ Cúc lại là cô gái chủ động làm quen ,cô vừa dịu dàng xinh đẹp lại hay giúp đỡ mọi người xung quanh,đặc biệt là không phân biệt giàu nghèo,vẫn luôn bên cạnh ủng hộ anh.Vì cảm động trước tình cảm chân thành của Mỹ Cúc mà Dương Hạo đã muốn cô làm bạn gái của mình,cả hai yêu nhau được một năm ,chia sẻ hoàn cảnh của nhau không hề giấu giếm.

Trong khi Dương Hạo ở trọ tại khu vực dành cho người lao động thấp,vừa học vừa làm kiếm tiền trang trải cuộc sống thì Mỹ Cúc là con gái của một gia đình kinh doanh nhà hàng khách sạn, không quá giàu nhưng cũng khá giả.

Đặc biệt là gia đình của cô không ngăn cấm tình yêu của hai người dù không môn đăng hộ đối.

Điều này càng làm cho Dương Hạo thêm yêu quý Mỹ Cúc hơn.

Mấy hôm sau Dương Hạo lại hẹn gặp Mỹ Cúc ở phòng câu lạc bộ âm nhạc ,Mỹ Cúc cũng như mọi khi lại đến muộn.

Lúc Dương Hạo gảy phím đàn thì có tiếng bước chân đến gần,anh đoán là Mỹ Cúc đã đứng ngay sau lưng mình,anh dừng tay lại,bất chợt quay người ra sau ôm chặt eo của Mỹ Cúc,nhấc bổng cô lên đặt ngồi trên phím đàn,làm cho mấy phím đàn đồng loạt phát ra âm thanh hỗn độn

-Rổn rảng...

-Đến hơi sớm tiểu thư à!Hớ!

Dương Hạo há hốc mồm kinh ngạc vì người đến không phải Mỹ Cúc,mà là một thiếu niên mười bảy tuổi,mắt đeo kính cận to, tóc mái che phủ gần như nửa bên mặt,da trắng tái nhợt,nhưng môi lại đỏ hồng ,thân hình gầy gò,mặc áo sơ mi trắng,quần âu đen.

Dương Hạo giật mình đứng lên,ngã cả ghế ngồi đàn ,lùi ra xa một chút,ngượng ngùng nói

-Sao lại là cậu hả?tôi tôi tưởng...

Cậu thiếu niên này lúng túng rời khỏi cây đàn piano,dí tờ giấy vào tay của Dương Thiên Hạo rồi nhanh chóng chạy đi.

-Chị Cúc nhờ em đưa cho anh...xin lỗi ,xin lỗi...

Dương Hạo ngẩn ngơ một lúc mới hoàn hồn lại

-Sao mình cứ hay gặp cậu ấy thế nhỉ?lại quên hỏi tên cậu ta nữa rồi,đàn em khoá dưới sao mà thân hình nhỏ nhắn thế nhỉ?Mỹ Cúc sao lại viết giấy gửi mình chứ...ừm ...đổi chỗ hẹn à...phía sau kệ sách nhà kho vật tư?Sao lại hẹn mình ở chỗ vắng đó nhỉ...

Dương Hạo đi đến nhà kho của khoa ,là chỗ để những dụng cụ hỗ trợ học tập và những thứ linh tinh ,ít người lui tới, không có gì đáng giá nên cửa luôn mở.Anh ta đến đứng sau kệ sách gần cửa sổ,nơi đây có đặt mấy cái ghế,do những sinh viên nào đó để lại tiện cho việc trốn học bỏ tiết hoặc hẹn hò,từ cửa lớn đi vào sẽ khó thấy vì bị kệ sách ngăn cản,chỉ khi đến gần cửa sổ mới phát hiện ra.

Dương Hạo ngồi chờ một lúc thì nghe tiếng nói của Mỹ Cúc,cô ấy đang đi vào phòng,Dương Hạo mừng thầm định hù cô một tiếng như lời chưa kịp thốt đã nghe thấy một giọng nam khác.

-Anh có gì thì nói nhanh đi,Dương Hạo đang chờ em ở phòng âm nhạc đó.

-Hừ,anh cũng đang chờ em đây,cho hôn cái nào.

-Chụt!

-Ưm...

Dương Hạo không tin vào mắt mình nữa, người đó chính là A Vỹ bạn của bọn họ.

-Đừng có làm bậy mà...em không thể để anh ta nghi ngờ được đâu...nếu không kế hoạch một năm qua trở thành công cốc rồi,gắng chờ đi chỉ còn ba tháng là đến kỳ thi tốt nghiệp rồi,Hắn ta dù có đậu hay rớt thì cũng là người thừa kế tập đoàn Dương Thị thôi ...sau khi kết hôn xong là em đã trở thành phú bà rồi...hi hi...

-Hừ...em thật may mắn,vớt được con gà đẻ trứng vàng này...

-Đúng là may mắn đấy,nếu như hôm đó cô của em không đến đón em về nhà thì đâu gặp được Dương Hạo ở trước cổng trường,ha ha ha... không ngờ Phú Nhị Đại như anh ta mà lại giả vờ làm sinh viên nghèo...ha ha ha...

-Ậy ... người ta làm thế chỉ vì không muốn quen với những người bạn ham tiền...nhưng...ha ha ha...có ngờ đâu lại bị phát hiện rồi a...

-Hừ...anh ấy muốn thấy chân tình , muốn một tình yêu xuất phát từ trái tim,thì em đã cho anh ấy thấy rồi đó...em rất chân thành a...

-Phải ,phải,phải em giỏi nhất,em tuyệt nhất,sau này trở thành dâu nhà hào môn thì đừng có quên người bạn trai này của em a...

-Hừm...để xem biểu hiện của anh trước đã ha...

-Này cho hôn một cái nữa đi...

-Đừng...em trễ rồi...mai đi...gặp ở chỗ cũ ..

Sau đó cả hai rời đi,Dương Hạo hai tay nắm chặt thành quyền đấm ngã kệ sách,mắt đỏ ngầu đổ lệ

-Sao lại...lừa dối anh?

Kể từ đó Dương Hạo cho người điều tra Mỹ Cúc và A Vỹ mới biết họ chẳng những là người yêu của nhau mà còn lén lút ở sau lưng Dương Hạo gặp gỡ nhau tại nhà trọ mỗi tuần.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Dương Hạo tổ chức một buổi tiệc long trọng tại sân trường,mời tất cả các sinh viên đến dự,Mỹ Cúc tâm niệm phen này Dương Hạo sẽ cầu hôn cô tại buổi tiệc,nhưng anh ấy chỉ nói lời chia tay,tặng một chiếc nhẫn vàng cho cô ấy xem như phí chia tay.

-Dương Hạo,anh cho tôi là hạng người gì mà dùng chiếc nhẫn vàng rẻ mạt này làm phí chia tay hả?

-Hừ,vì nó xứng với thân phận của cô,nghèo hèn mà đòi trèo cao,rẻ mạt.

-Anh,anh, anh...

-Ha ha ha...Mỹ Cúc cô chưa biết sao,Dương Hạo là đại thiếu gia của tập đoàn Dương Thị đó , trường học này cũng thuộc quyền sở hữu của Dương Thị,cái nhà hàng rách nát của gia đình cô sao xứng hả.Ha ha ha...còn không biết nhục sao...

Mỹ Cúc đỏ mặt, xấu hổ bỏ chạy khỏi buổi tiệc.

-Dương Hạo anh giỏi lắm...aaa...

Kể từ đó Dương Hạo không tin vào tình yêu nữa.

...Hiện tại...

-Là cậu... người hay tình cờ chạm mặt tôi ở những góc khuất... là kẻ đã vạch trần Mỹ Cúc...là cậu,chính là cậu...

Dương Thiên Hạo bần thần,môi run rẩy,mắt đã đỏ lên,khoé mắt ngậm nước,hỏi mà như quát vào mặt Thần Quân.

-Nói như vậy thì hai năm qua cậu cố ý vào công ty để tiếp cận tôi...mục đích là bắt cóc tôi ra hoang đảo làm vật thí nghiệm...có đúng không?Lý Tự Nhiên là cậu đóng giả có đúng không?

Thần Quân hơi nghiêng đầu,miệng nhếch mép cười nhạt

-Trên đời này vốn dĩ không có ai là Lý Tự Nhiên cả...nó chỉ là một chuỗi mã được tôi tách ra từ sóng điện não của mình mà thôi...ây da...bí mật bị lộ rồi a...Vậy thì đến lúc kết thúc rồi...yaaa...

-Téng téng téng...hệ thống game đã cải thiện hoàn chỉnh,bạn phải dung nạp lại chuỗi mã bị tách ra để trở thành Boss Chủ.Hãy nhấn xác nhận!

-Xác nhận!

-Tích,tích,tích...Chuỗi mã hoàn chỉnh ,Thế Giới Hoàn Mĩ kích hoạt.

Ngạo Thế hoảng kinh khi thấy Thần Quân biến đổi trở thành Thượng Thần Tối Cao nắm giữ Lục Giới.

-Không kịp rồi sao?

Thần Quân hút lấy linh khí của trời đất ,sinh ra tầng tầng lớp lớp lăng kính khí tức bảo vệ xung quanh.Giữa trán của Hắn đã hiện Thần Ấn Thượng Cổ nhũ vàng lấp lánh,tóc buộc cao đuôi ngựa ,cài phát khấu bạc ,Y phục cũng biến đổi,giáp chiến màu xanh dương,cẩn ngọc, chỉ thêu mạ bạc,phía sau lưng có quầng hào quang vàng chói lọi chiếu hình hoa văn chữ thượng cổ.

Bá Dực Thanh Chi nói

-Hắn mạnh lên gấp vạn lần rồi ,đã hoá Thượng Thần ,Dị Thần cũng không đánh nổi đâu,Hắn đang hấp thụ tinh khí của trời đất, kể cả Tiên , Ma,Phàm cũng không thoát khỏi.Mở kết giới bảo vệ mau.

Cả ba liền mở ra kết giới bảo vệ phủ lên thân,cũng là lúc khí tức của Thần Quân ăn mòn mọi thứ thành bụi mịn ,xoáy tròn như cơn lốc .Lấy Hắn làm trung tâm lốc xoáy càng lúc càng mở rộng bán kính,tất cả cảnh vật,yêu ma quỷ quái bị cuốn vào đều tan biến thành bụi.

Bá Dực Thanh Chi cảm thấy kết giới cũng bị ăn mòn thì hoảng hốt

-Chúng ta phải làm gì đây, sức mạnh càng lúc càng tăng lên ,không chạy được nữa!Ta không ngờ cha con của Lý Gia lại điên đến như vậy ...lần này chết trong game rồi.

Ngạo Thế cũng bất lực nhìn Thần Quân biến đổi,vì Hắn có cố đánh thế nào cũng không phá nổi tầng tầng lớp lớp lăng kính khí tức bảo vệ kia.

-Thế Giới Hoàn Mĩ kích hoạt rồi...Thời Không trong game này đang chuyển đổi lập lại hoàn toàn,chẳng những là chúng ta,e rằng người ở thế giới thực cũng khó mà yên ổn.

Dương Thiên Hạo gõ hệ thống nhiệm vụ

-Hệ thống mày còn đó không?

-Tuy phiên bản đã thay đổi nhưng tôi vẫn là hệ thống nhiệm vụ của bạn,bạn muốn hỏi gì?

-Làm sao tiêu diệt Boss Chủ?

-Bạn phải có linh lực của Thượng Thần thì có thể đánh ngang tài với Boss Chủ.

-Linh lực của Tiên Trưởng năm mươi ngàn năm Tu Di thì sao?

-Không chắc chắn...bạn định dụng hết sức mạnh Tiên Ký sao?

-Phải ngăn cản Hắn hủy diệt Tam Giới,nếu không những người chơi khác sẽ bị chết trong hệ thống game này.

-Dụng hết sức mạnh của Tiên Ký cũng là dụng luôn nguyên thần của bạn làm vật hiến tế để xuất Tiên Ký.Sẽ tự hủy chuỗi mã nhân vật,bị loại khỏi hệ thống đó .

-Ta không muốn Hắn phát rồ hại cả thế giới thực... sử dụng Tiên Ký đi.

-Được,mời bạn xác nhận.

Dương Thiên Hạo nói với Bá Dực Thanh Chi

-Bên ngoài rất có thể bố mẹ cháu đang nhờ cảnh sát tìm kiếm chúng ta,nếu Chú thoát ra khỏi đây thì hãy thành thật khai báo với cảnh sát,Chú chỉ là nạn nhân sẽ không bị truy cứu đâu.

Bá Dực Thanh Chi đảo mắt suy nghĩ nói

-Đây là Hoang Đảo,cảnh sát không đấu lại Lý Gia đâu,Cháu lo mà giữ mạng cho nhân vật của mình đi ,tên Lý Hàn Quân đó còn điên hơn Dương Phát nữa a .

Khi Y nhìn sang Ngạo Thế,thấy được chân thân thật của Hắn dưới lớp Thần Thể Lãnh Mộ Tuyết ,Y nói

-Nếu thoát khỏi đây hãy điều trị bệnh cho thật tốt...

Ngạo Thế cảm thấy lạ vì thái độ của Dương Thiên Hạo quá bình thản ,nhưng cũng không quan tâm

-Hừ ,tôi đã nói rồi,tôi sẽ ở đây chiến đấu với nó ...hừ...Tam Giới bị hủy thôi,vẫn còn Đa Thời Không mà...Ngạo Thế này sẽ đi sang một Thời Không khác...tu luyện thành Thượng Thần... trở lại đấu với nó...

Bá Dực Thanh Chi cười khẩy nói

-Không có Sinh Ca hay Thiên Huyết,mày mở Thời Không bằng cách nào?

Ngạo Thế cong khoé môi cười lạnh nói

-Lãnh Mộ Tuyết là Dị Thần sao lại không triệu được Sinh Ca chứ...chỉ là Thanh Đao chết tiệt này đang bị đè xuống vì Bạch Tơ Tiên Phất Trần, khó triệu hồi về mà thôi...Ta phải đi Trường Bạch Tiên...

Bá Dực Thanh Chi nói

-Chạy được thì cứ chạy đi.Ranh con xảo quyệt .

Nhưng khi Hắn vừa dịch chuyển thì sóng điện não của Hắn được hoá giải,đưa về cơ thể bên ngoài thế giới thực.

-Á...chuyện gì vậy...ta không tan biến,ta muốn trùng sinh...aaa...Ta muốn đấu với Thần Quân...aaa...

Dương Phát giật mình tỉnh lại,Hắn bật ngồi dậy thở hỗn hển,đưa tay tháo hết dây nhợ đang ghim đầy người mình.

-Trở ra rồi sao,sao lại trở ra chứ?

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.