Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Tôn thiên vị rồi.

Tiểu thuyết gốc · 4525 chữ

Nhóm người của Dương Thiên Hạo vừa đi đến thao trường trước sân Chính Điện Linh Ngọc để lấy ngựa cưỡi đi Trần Gia thôn thì một đám đệ tử của Chấp Pháp Điện chạy đến ,dẫn đầu chính là Hàn Bá Hoàng,gương mặt cau có,ánh mắt rực lửa giận.Vừa nhìn thấy Lý Tự Nhiên ông ta tung một chưởng đánh đến,Dương Thiên Hạo liền đáp trả đỡ lại,linh tức đẩy Hàn Bá Hoàng lùi ra sau một khoảng.

-Tên nhãi ranh chết đi...

-Hàn Trưởng Lão chớ làm càng...

-Uỳnh!

Hàn Bá Hoàng thu tay giấu vào sau lưng,bàn tay run rẩy,nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh ,khó chịu nói

-Hừ...Dương Thiên Hạo ngươi bao che cho đệ tử luyện tà thuật giết hại đồng môn,thật chẳng xem Môn Quy của Trường Bạch Tiên ra gì nữa...

Dương Thiên Hạo gương mặt lạnh tanh không biến sắc nói

-Hàn Trưởng Lão quá lời,Ta đã bảo với Nghi Thuyết,mang thi thể của đệ tử kia về cho ông xem qua,lẽ nào Hàn Trưởng Lão đây không nhìn ra ám khí của Ma Tộc ư?

-Hừ...cái tên Lý Tự Nhiên này bản thân không có linh đan ,nhưng vẫn thi triển nhiều chú thuật,chẳng có Tu Nhân nào có thể làm được điều này,ngoại trừ bọn Ma Tộc...Hắn chắc chắn là người của Ma Tộc.

Dương Thiên Hạo cười khẩy nói

-Hàn Trưởng Lão thật biết nói đùa...nếu Lý Tự Nhiên là người của Ma Tộc vậy tại sao Pháp Ấn trên tấm biển đề danh Linh Ngọc Điện không thanh tẩy Hắn?

Hàn Bá Hoàng ấp úng không thể phản bác

-Hừ...tại tại...nhưng dù sao đệ tử của ta cũng đã chết không mình bạch ở Linh Quang Điện,Dương Thiên Hạo ngươi phải có lời giải thích hợp lý!

Dương Thiên Hạo ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàn Bá Hoàng nói

-Giải thích?Ta đã giải trình nguyên do cái chết của tên đệ tử kia chỉ vì người của Chấp Pháp Điện không muốn hiểu mà thôi...đàn khẩy tại trâu...

Hàn Bá Hoàng bị ăn chửi ,tức muốn hộc máu,nghiến răng nghiến lợi

-Ngươi,Ngươi...

-Hai vị xin đừng cãi nhau nữa...

-Tông Chủ...

-Bái kiến Tông Chủ...

-Ừm!

Lúc này Bàng Tông Chủ đã ra ngoài sân thao trường,lên tiếng ngăn cản hai vị Trưởng Lão cai quản điện .Ông ta chậm rãi nói

-Ta đã nghe qua câu chuyện...hiện tại vẫn không thể đưa ra kết luận thoả đáng...theo ý của Ta,Hàn Trưởng Lão cũng nên phái đệ tử đi theo hỗ trợ cho Dương Trưởng Lão trong việc điều tra kẻ bí ẩn gây rối kia...phần về hiện trường xảy ra án mạng ở Môn Phái Ta sẽ đích thân truy tìm dấu vết...hai người nghĩ sao?

Dương Thiên Hạo nói

-Ta lại phải quản thêm một số đệ tử của Chấp Pháp Điện sao hả?

Hàn Bá Hoàng hừ một tiếng như giận như không

-Ngươi không cần phải để ý đến đệ tử của Chấp Pháp Điện,Ta sẽ phái mười đệ tử tinh anh nhất đi theo ,bọn họ sẽ biết quản chế hành vi của mình... không như thứ chánh tà bất phân kia...

Lý Tự Nhiên cắn môi,nhăn ấn đường thầm chửi trong bụng

-"Lão già độc ác,ám chỉ ai thế hả?đấu đá tranh giành, ganh tị cho nhiều vô kết cục lại bị tên A Nhiên trừ khử...hừ.Uý mình vẫn chưa vẽ xong truyện mà nhỉ...hừ gian manh như ông , không có kết thúc đẹp đâu."

Dương Thiên Hạo nhếch mép cười nói

-Mong rằng bọn họ cũng không quản chuyện của người khác,làm vướng chân tay.

Nói xong Dương Thiên Hạo thi lễ với Bàng Tông Chủ rồi ra lệnh cho các đệ tử lên ngựa rời đi,Hàn Bá Hoàng cũng ra lệnh cho một số đệ tử của Chấp Pháp Điện theo sau.

-Nghi Thuyết ,để ý nhất cử nhất động của tên tiểu tử Lý Tự Nhiên không rõ lai lịch kia...

-Dạ đệ tử đã rõ.

Trên đường đi,nhóm người của Dương Thiên Hạo đến nghỉ chân tại ngôi miếu hoang khi trước,vì sợ tính khí thất thường của Y mà nhóm đệ tử của Chấp Pháp Điện không dám vào bên trong miếu chỉ ở ngoài sân,Dương Thiên Hạo cũng không bận tâm,ra lệnh cho một số đệ tử luân phiên canh gác đề phòng biến cố.

Quả nhiên nửa đêm khi mọi người chìm vào giấc ngủ,rừng rậm xung quanh ngôi miếu bổng dưng chuyển động,chướng khí từ khắp bốn phương tám hướng,tụ về gây ra một màn sương mù dày đặc trùm lên ngôi miếu hoang.Dương Thiên Hạo ngồi tịnh tâm dưỡng thần thì cảm nhận được ma tức đang đến gần,liền mở mắt bảo các đệ tử cẩn thận

-Có yêu tà ,mọi người cẩn thận...

Cố Chánh Phương cầm kiếm đứng lên nói

-Để đệ tử ra ngoài thám thính!

Dương Thiên Hạo khẽ gật đầu,Cố Chánh Phương liền đi ra ngoài xem xét,lúc này Nghi Thuyết cũng nghe tiếng bước chân của Cố Chánh Phương nên choàng tỉnh,gọi các sư đệ Chấp Pháp Điện thức dậy.

-Có chuyện rồi,dậy mau.

Cố Chánh Phương bước ra cổng ngoài miếu hoang thì đã thấy Lâm Ngạn Hữu cùng hai đệ tử khác rút kiếm phòng thủ.

-Đại sư huynh!

-Lâm sư đệ ,có chuyện gì?

-Đệ cũng không rõ chỉ thấy màn sương mù này quá kỳ dị.

Nghi Thuyết cùng đám đệ tử của Chấp Pháp Điện chạy ra ngoài,cũng rút kiếm nhìn xung quanh.Bổng dưng bên tai nghe tiếng gió rít,có gì đó vụt qua rào rào,làm cho đám người hoảng loạn ,đưa kiếm chém bừa khắp nơi.

-Vút...

-Keng, keng...

-Aaa...

Cố Chánh Phương vừa gạt đỡ vật vô hình lướt theo tiếng gió vừa một tay vẽ chú thuật tạo bùa xua đuổi màn sương trắng,nhưng đám sương khói vừa tan đi thì đã có ba bốn đệ bị trọng thương nằm trên đất.Nghi Thuyết nổi giận thét lên

-Khốn kiếp quân đánh lén ,có giỏi thì lộ diện đi ....yaaa...

-Ầm ầm...

Hắn tung chưởng đánh phá khắp nơi khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn,Cố Chánh Phương phải lên tiếng

-Nghi Thuyết,vẫn chưa xác định được mục tiêu , ngươi đừng phí phạm linh lực ,làm mọi chuyện thêm rối.

-Hừ...Ta không cần ngươi quản...

-Chíu!

-Cẩn thận!

-Á!

-Ầm!

Một đạo bùa từ trong màn sương bay vút đến nhanh như chớp sáng đã đánh Nghi Thuyết bay văng vào vách miếu ,khiến cho Hắn đau đớn không gượng nổi.Tiếp đến hàng trăm đạo bùa xanh biếc tấn công vào đám đệ tử,khiến cho họ né tránh liên tục,Lâm Ngạn Hữu và Cố Chánh Phương dùng linh lực phá giải đã đốt cháy được mấy đạo bùa nhưng khi những đạo bùa này bốc cháy lại hiện ra một ám khí bắn đến,Lâm Ngạn Hữu và Cố Chánh Phương nhanh mắt né kịp còn những đệ tử khác thì bị trúng ám khí bất tỉnh.

-Trong bùa chú ẩn ám khí ,Các sư đệ cẩn thận!

-Á ...

-Uỳnh!

Từ trong miếu một đạo linh quang trắng thanh tẩy bay ra,đánh lên không trung tạo hình bát quái chụp xuống ngôi miếu và khu vực lân cận xung quanh,làm sáng cả một vùng rừng rậm, những bùa chú kia bị phá giải biến mất.Dương Thiên Hạo dịch chuyển ra bên ngoài,đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào màn đêm u tịch,dù sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn,nhưng Y vẫn cảm nhận được ma tức ẩn nấp ,liền tung một chưởng mạnh bạo đánh đến.Chưởng lực cường hãn xuất ra,quét bay hàng cây rừng rậm rạp.

-Uỳnh!

Có một chưởng lực khác đỡ lại gây ra tiếng nổ vang trời mà người cách đó năm dặm còn nghe thấy.

Một dáng người xuất hiện đứng xa độ trăm mét ,bị lộ diện Hắn bay lên cao lơ lửng ,tụ lực vào hai bàn tay,giáng xuống Dương Thiên Hạo những tia sét chết chóc,Y vội triệu ra Xích Long Kiếm tạo một vòng lửa khổng lồ như tấm khiên chắn che chở ngôi miếu.Sét đánh nổ vang trời như oanh thiên lôi ,sức công phá hủy diệt nhưng vẫn không thể đánh hạ tấm khiêng lửa . Dương Thiên Hạo chuyển cổ tay xoay nửa vòng tròn,tức thì Xích Long từ hình trạm khắc trên kiếm cử động bay lên biến thành một con Xích Long thật ,điên cuồng tấn công vào tên Kỳ Quái ,Hắn thu tay chuyển sang đánh cản Xích Long,nhận thấy tình hình bất ổn,Hắn tung áo choàng đen che cả người rồi biến mất bí ẩn .Dương Thiên Hạo thu lại Xích Long vào kiếm và cho kiếm biến vào tay,nhìn lại thấy đám đệ tử nhốn nháo kẻ bị thương, người đã chết,số còn lại thì ngơ ngác,nhìn kỹ vẫn chẳng thấy Lý Tự Nhiên đâu,Y sinh nghi liền chạy vào trong miếu.

-Chánh Phương con điểm lại số đệ tử,Ngạn Hữu,A Minh ,Nhậm Nhã các con lo điều thương cho các huynh đệ...

-Dạ...

Dương Thiên Hạo đi vào nhìn khắp ngóc ngách,chợt nghe tiếng ngáy ngủ nho nhỏ ở dưới bàn hương án,xung quanh được che phủ bởi những cây gỗ mục và rèm vải rách bẩn.Y phất tay áo quét bay đống đổ nát qua một bên,há hốc mồm khi nhìn thấy Lý Tự Nhiên nằm cuộn tròn ôm gối ngủ ngon lành.

-Khò...ooo...

Đầu mài và mép mỏ của Dương Thiên Hạo giật giật vì giận ,ánh mắt cũng đỏ hồng

-Grừ...giờ này là giờ nào mà ngươi còn ngủ hả?Lý !Tự! Nhiên!

Nghe tiếng hét chói tai Lý Tự Nhiên giật mình nhỏm dậy nhưng Hắn quên mất là mình đang nằm dưới bàn hương án,vì thế cả trán đập mạnh vào gầm bàn đau điếng.

-Á có mặt...

-Bốp!

-Úi... Đau...hic hic... bể trán ta rồi a...

Hắn ôm trán lăn lộn kêu gào,nước mắt giàn giụa càng khiến cho Dương Thiên Hạo tức điên.

-Còn không chịu bò ra đây hả?

-Uý Sư Sư Tôn...ra... ra dạ... đệ tử ra liền...hic...

Dương Thiên Hạo nhìn thấy vẻ mặt nhếch nhác của Lý Tự Nhiên mà hậm hực nói như quát

-Mọi người căng thẳng đánh đuổi yêu tà ...còn ngươi ở trong này dệt mộng hả?Ta dạy võ công cho ngươi là để ngươi trốn dưới gầm bàn ngủ à?

Lý Tự Nhiên chưng hửng vẻ mặt ngơ ngáo

-Dạ...có có yêu ma đến ạ...đâu đâu rồi Sư Tôn...

Dương Thiên Hạo đưa tay đỡ trán mím môi cạn lời

-"Đây mà là vẻ mặt của phản diện thông minh,giảo hoạt ư?đối thủ của ta là Hắn ư?nhân vật tranh vẽ và người thật trong truyện sao khác xa một trời một vực vậy hả?Đấu với tên Lý Tự Nhiên này ở tập cuối thì thật là Hạ thấp thân phận của Ta rồi a..."

-Ngươi lau máu trên trán đi kìa.

-Ơ...chảy máu rồi á...úy trời chảy chảy máu thật rồi...Sư Tôn ta ta...thiếu can xi,hụt máu não...xỉu!

Dương Thiên Hạo vừa quay đi không thèm quan tâm Lý Tự Nhiên nói gì thì Lý Tự Nhiên đã gục đầu ,áp trán vào lưng của Y,Y xoay nghiêng người kịp lúc đỡ lấy Hắn,Hắn nghẻo đầu úp mặt vào ngực của Dương Thiên Hạo,hai tay buông thõng,vì sợ Hắn ngả ra sau nên Y một tay ôm giữ Hắn vào lòng

-Lý Tự Nhiên,ngươi bày trò gì nữa hả?

Lý Tự Nhiên yếu ớt cố ghì tay nắm lưng áo của Dương Thiên Hạo nói

-Sư Sư Tôn...

Lúc này Cố Chánh Phương và Lâm Ngạn Hữu đi vào vừa hay thấy được cảnh cả hai ôm nhau thắm thiết.Lâm Ngạn Hữu há hốc mồm,trố mắt trắng,còn Cố Chánh Phương một phen bị đọa cho đơ cả người.

-Sư Sư...Tôn...

-Hai người...

Dương Thiên Hạo vẫn giữ thái độ lạnh như băng nói

-Hắn bị nhiễm chướng độc,hai ngươi ra ngoài tìm nguồn nước sạch mang về cho ta lọc chướng độc cho Hắn.

Cả hai lúng túng

-Dạ dạ tuân lệnh...

Lâm Ngạn Hữu nghĩ thầm

-"Nước sạch ư? không phải trong tay nải có mang theo hay sao?"

Cố Chánh Phương nhăn ấn đường suy nghĩ

-"Sư Tôn có phải đang che giấu điều gì chăng?"

Cả hai đệ tử đi rồi,Dương Thiên Hạo mới thở phào nhẹ nhõm

-Không bảo bọn nó đi khỏi thì thật chẳng biết nói sao cho đỡ ngượng...hừm cái tên nhóc ốm yếu này mới cụng đầu có một cái đã ngất xỉu rồi...chẳng giống nhân vật trong nguyên tác gì cả?

Trời bắt đầu sáng hẳn ,mọi thứ trở nên trong lành hơn,các đệ tử bị thương đều được chữa trị , những đệ tử bị giết hại vì còn lưu giữ chướng độc trong thân xác ,nên Dương Thiên Hạo làm chú hoả thiêu diệt trừ mầm hoạ tái sinh , thấy mọi người còn lại không có khó khăn gì trong di chuyển,Dương Thiên Hạo ra lệnh tiếp tục đi đến Trần Gia thôn.

Bọn người của Nghi Thuyết cũng theo sau,dù thương thế vẫn chưa lành hẳn,có một đệ tử đề nghị gửi tin về cho Hàn Bá Hoàng xin chi viện nhưng Nghi Thuyết không nghe theo

-Sư huynh...kẻ bí ẩn tấn công chúng ta đêm qua có linh lực cao cường ,ba sư đệ đã hy sinh ,đệ sợ nhóm người của ta không trụ nổi để đến Trần Gia thôn ,hay là chúng ta xin Sư Tôn cho thêm vài người đến hỗ trợ...

-Hừ...đêm qua rất có thể chỉ là một màn kịch của đám người Linh Quang Điện dựng nên,chúng ta cần thêm chứng cứ để xác định kẻ bí ẩn kia là ai... không nên làm phiền Sư Tôn...hừ đêm qua tất cả điều chạy ra ngoài ứng chiến chỉ có tên Lý Tự Nhiên là không có mặt...rất đáng ngờ...

-Ơ ... không phải Hắn bị hít phải chướng độc ngất trong miếu hay sao?

-Hừ...chỉ là cái cớ che mắt bọn ta thôi...tất cả các ngươi nên đề phòng Hắn...nếu nắm được sơ hở thì triệt hạ luôn không cần bàn cãi...

-Dạ!

Vì tất cả ngựa cưỡi đêm qua bị chướng độc giết chết cho nên mọi người phải đi bộ ,

Lý Tự Nhiên không bị chướng độc nhập thân ,chẳng qua vì đập trán quá mạnh nên có chút choáng váng, biết Hắn cần được dìu dắt nên Dương Thiên Hạo ra lệnh cho Lâm Ngạn Hữu đi bên cạnh xem chừng ,Lý Tự Nhiên sau khi nghe Lâm Ngạn Hữu kể lại trận chiến đêm qua thì sửng sốt.

-"Có chuyện này hay sao?chi tiết này ở đâu ra...grừ...tên bí ẩn này đúng là mặt dày mà,xuất hiện liên tục,muốn giành vai chính ư!?Dám đối đầu với Dương Thiên Hạo hẳn là linh lực không tồi...hà cớ gì phải tấn công vào mình và Dương Thiên Hạo nhỉ?Trong khi nhân vật phản diện ta đây còn chưa ra tay ám hại nhân vật chính và thứ chính mà Tên Này lại ngang nhiên chạy ra đánh phá bọn ta rồi...Hệ thống truyện bị trục trặc chỉ là khi có hacker phá đám ,xoá tình tiết cũ vẽ ra tình tiết mới,là ai có khả năng này nhỉ?Bà mợ nó...mục đích của nó là gì a?Truyện của mình vẽ còn chưa xong,đọc giả lèo tèo,fan chưa có đã có lắm anti fan,Tên này chắc điên rồi nên mới tấn công hệ thống truyện của mình,hic..."

Lâm Ngạn Hữu thấy mặt của Lý Tự Nhiên xanh xanh đỏ đỏ như bị táo bón thì hỏi Hắn.

-Ngươi không sao chứ?

-À...à không sao...ta chỉ hơi hoa mắt...

"Bây giờ việc cần làm là phải bảo vệ cái mạng nhỏ này,hoàn thành tốt nhiệm vụ và năng cao linh lực lên hàng thượng thừa thì dù truyện có thay đổi thế nào,ông đây cũng có thể chống chọi được..."

Dương Thiên Hạo đi phía trước nghe thấy Lý Tự Nhiên không khoẻ ,vội nghiêng non nửa mặt về sau nói

-Chỉ còn vài dặm là đến Trần Gia Thôn...mọi người nghỉ chân một chút đi...

Cố Chánh Phương bậm nhẹ môi ,mắt liếc Lý Tự Nhiên một cái

-Sư Tôn chúng đệ tử vẫn chưa mệt,có thể đi thẳng đến Trần Gia thôn...

Dương Thiên Hạo nhàn nhạt nói

-Ta mệt!

Sau đó Y ngồi xuống bên gốc cây ven đường nghỉ chân,thấy vậy đám đệ tử cũng buông tay nải ngồi xuống, ngoài Cố Chánh Phương ra thì cả Nhậm Nhã,A Minh và Ngạn Hữu đều hiểu Dương Thiên Hạo là vì Lý Tự Nhiên đang mệt mỏi mà không đi tiếp,nán lại cho Hắn có chút thì giờ nghỉ ngơi,chuyện này vô cùng trái ngược với tính cách của Y.Cố Chánh Phương đi lại chỗ của Dương Thiên Hạo,đưa cho Y túi nước uống ,cung kính nói

-Sư Tôn xin mời người uống nước...

Lý Tự Nhiên trông thấy chợt nhớ đến nhiệm vụ phó bản liền đi đến gần giả vờ ngả vào người của Cố Chánh Phương hòng làm đổ túi nước trên tay của Y xuống.Nhưng thân thủ của Cố Chánh Phương rất tinh anh ,vừa nghe động đã lách người né tránh,Lý Tự Nhiên theo đà ngã luôn vào lòng của Dương Thiên Hạo,Y đang ngồi xếp hai chân lại ,Lý Tự Nhiên ngả nằm gọn lên chân của Y,khiến cho đám đệ tử đồng thanh ồ lên một tiếng kinh ngạc.

Lý Tự Nhiên -Đại sư huynh chớ có đưa...á...

Cố Chánh Phương -Hừ...tránh ra...

Lý Tự Nhiên -Ối!

Dương Thiên Hạo -Hừ...

Đám đệ tử -Ồ...

Dương Thiên Hạo đơ cứng,mặt lạnh nhất thời không biết phải hành động sao cho hợp lý

-"Có nên đánh bay Hắn không đây...đánh như vậy Hắn mất hảo cảm nữa thì Ta sẽ bị loại khỏi hệ thống truyện, không đánh Hắn thì tôn nghiêm của Ta còn gì nữa..."

Cố Chánh Phương nghiến răng buông túi nước xuống,chụp lấy tay của Lý Tự Nhiên kéo quăng đi.

-Ngươi dám vô lễ với Sư Tôn...cút...hừ ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là tôn sư trọng đạo...yaa...

-Á...

Tuy hành động của Cố Chánh Phương có chút hằn hộc,dữ dằn không giống với tác phong điềm đạm giữ lễ như Y vốn có nhưng đã giúp cho Dương Thiên Hạo tránh một phen khó xử.Dương Thiên Hạo vội đứng lên nói

-Chánh Phương!Hắn vẫn còn ảnh hưởng của chướng độc nên không đứng vững, con dừng tay đi.

Cố Chánh Phương nghe lời đành hạ tay xuống

-Hừ...tránh xa Sư Tôn đi...

Lý Tự Nhiên lồm cồm bò dậy nói

-Đại sư huynh...huynh phản ứng thái quá rồi,ta chỉ muốn nhắc nhở huynh là túi nước có thể bị nhiễm độc chướng đêm qua thôi à...hic...đẩy một phát muốn gãy tay...

-Hừ...sáng nay ta và Lâm sư đệ đã thay hết túi nước rồi, không cần ngươi bận tâm...còn không tạ lỗi với Sư Tôn.

Lý Tự Nhiên xám xanh cả mặt khi nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Cố Chánh Phương liếc xéo Hắn.

-Á ...xin xin lỗi Sư Tôn,đệ tử đã mạo phạm...

Nhậm Nhã nói

-Đại sư huynh,lần trước chúng ta đến Trần Gia thôn,ven rừng bên cạnh lối vào thôn có một con suối nhỏ,khi đến đó chúng ta sẽ lấy thêm nước bù vào.

Lý Tự Nhiên mở cờ trong bụng

-Đúng,đúng,đúng...khi đến đó chúng ta hãy dừng lại lấy thêm nước...

A Minh nói

-Hừ khi đến con suối thì cũng đã đến gần Trần Gia thôn chúng ta cần gì lấy thêm nước chứ,vào thôn nghỉ chân ở quán trọ uống trà ,không tốt hơn à.

Dương Thiên Hạo nghĩ bụng

-"Bây giờ muốn nhanh chóng tăng điểm hảo cảm,Ta cần phải làm thuận theo ý của Hắn vậy."

-Được,khi đến ven rừng gần Trần Gia thôn chúng ta sẽ tiếp tục nghỉ chân chuẩn bị mọi thứ trước khi vào thôn.

Lâm Ngạn Hữu khó hiểu nhìn Lý Tự Nhiên

-"Sư Tôn quả nhiên rất xem trọng ngũ sư đệ a."

Cố Chánh Phương không nói gì nhưng biểu cảm gương mặt từ ngạc nhiên sang âm trầm sâu thẳm,ánh mắt cũng tối sầm đi.

-"Sư Tôn người thật thiên vị rồi..."

Đám đệ tử của Chấp Pháp Điện nghỉ chân chưa lâu lại vội vã đi theo Dương Thiên Hạo,có người mím môi uất ức nhưng cũng phải tuân theo lời của Nghi Thuyết,Dương Thiên Hạo ngoài mặt thì chẳng quan tâm bọn họ nhưng trong lòng có chút bất an

-"Đám người này bắt đầu không ổn rồi..."

-Téng téng téng điểm hảo cảm của nhân vật phản diện đã trở về điểm không...hãy tiếp tục phát huy...

Dương Thiên Hạo đi trước đầu không ngoảnh lại ,môi mỉm cười nhẹ nhõm

-"Cứ tốt với Hắn nhiều một chút thì điểm hảo cảm sẽ tăng và điểm linh lực của Ta sẽ phục hồi..."

Lâm Ngạn Hữu đi sát bên Lý Tự Nhiên hỏi

-Ngũ sư đệ,ta cảm thấy Sư Tôn đối xử với đệ có phần ưu ái đó...hai ngày qua đệ và Người đã ở đâu vậy?

Lý Tự Nhiên không che giấu mà nói ra

-Sư Tôn đưa đệ đến Băng Hà Động để trị thương và dạy tâm pháp kết linh đan...có lẽ vì đệ tiếp thu nhanh nên Sư Tôn đã hài lòng ...

Lâm Ngạn Hữu chớp chớp mắt ngưỡng mộ

-Chỉ trong vòng hai ngày mà đệ đã kết linh đan ư?còn lợi hại hơn Ta nữa a...ta phải mất tận ba năm mới có thể kết linh đan...đệ đúng là thiên tài học đạo thuật a...

Lý Tự Nhiên cười ngượng nói

-Nhị sư huynh quá khen,quá khen...

-"Ở thế giới thực mình toàn bị chê cười,xem thường...đây là lần đầu có người khen mình a,thật là thích..."

Khi đi đến đoạn đường dẫn vào thôn Trần Gia ,Dương Thiên Hạo đã cho mọi người ngồi xuống nghỉ chân ở ven cánh rừng và ra lệnh cho Lý Tự Nhiên đem tất cả túi nước đi ra suối lấy đầy .

-Sư Tôn sao sao lại là đệ tử đi ạ...đệ tử vẫn còn choáng váng...a...

-Hừ...mọi chuyện đều là do ngươi gây ra, không phạt ngươi đi lấy nước thì có phải Ta quá thiên vị ngươi hay không?

Một câu nói của Dương Thiên Hạo đã chạm đến suy nghĩ của tất cả đám đệ tử,bọn họ bẽn lẽn nhìn nhau ,Lý Tự Nhiên suy nghĩ

-"Ngươi trong nguyên tác đúng là có chút thiên vị với ta kia mà..."

Nhậm Nhã nói

-Sư Tôn khi nãy đi đường đệ tử vô ý đạp vũng bùn ,mũi giày đã bị bẩn,muốn ra suối rửa sạch,hay để đệ tử đi cùng ngũ sư đệ lấy nước.

Dương Thiên Hạo nghĩ thầm

-"Lý Tự Nhiên chính là vì yêu thầm Nhậm Nhã nên mới ganh tị với Cố Chánh Phương,cho con bé đi cùng Hắn vui lòng chắc sẽ tăng điểm hảo cảm với ta..."

-Ừm...đi đi...

-Dạ...

Lý Tự Nhiên chưng hửng,nhưng cũng phải đồng ý

-"Gì chứ...sư tỷ ,nàng phải đi cùng Cố Chánh Phương chứ,đi với ta có ích gì đâu..."

-Dạ tuân lệnh Sư Tôn...

Trên đường đi,Nhậm Nhã bắt chuyện hỏi Lý Tự Nhiên về xuất thân và vì sao Hắn lại biết nhiều chú thuật đến như vậy

-Lý sư đệ thật thông minh,xuất thân đơn giản ,chỉ học lóm được từ các vị Tán Tiên đã thi triển được chú thuật lợi hại như vậy, không biết về kiếm thuật có lợi hại hơn không?

Lý Tự Nhiên cười ngượng nói

-Ta không biết kiếm thuật,Sư Tôn chỉ vừa dạy cho ta cách triệu hồi và ngự kiếm...ta còn không biết chiêu thức của bộ kiếm pháp cơ bản nhập môn Lưỡng Nghi nữa cơ...

-"Sao đệ tử của Linh Quang Điện ai cũng tò mò thế nhỉ?"

Nhậm Nhã khẽ mỉm cười nói

-Ngoài Đại Sư huynh Cố Chánh Phương thì Lý sư đệ là người thứ hai ở Trường Bạch Tiên Môn mà Sư Tôn quan tâm nhất...hai người thật là diễm phúc...

Lý Tự Nhiên cười méo xệch nói

-E là không được như sư tỷ nghĩ đâu...

-"Hức... ban đầu xem trọng,cuối truyện giết không tha...kết cục của phản diện trong truyện này không chết cũng hoá điên...ta là thê thảm nhất á..."

Lý Tự Nhiên đến suối,cởi giày ,xoắn ống quần lội ra giữa dòng mà lấy nước sạch vóc vào những túi nước ,ở ven bờ,Nhậm Nhã ngồi lên trên một tảng đá,tháo giày lau sạch đất,thiếu nữ hồn nhiên chưa vội mang lại giày,kéo nhẹ ống quần để lộ đôi chân thon trắng ngần,vô tư mà ngâm xuống nước.Lý Tự Nhiên lấy xong nước liền quay lại bờ,thoáng thấy Nhậm Nhã rửa chân thì vô cùng ngạc nhiên

-Tiên nữ đúng là đẹp thật nha...da dẻ trắng ngần,mịn như nhung,gót son ửng hồng tựa cánh sen...ể...mình có vẽ cảnh này à?

Lý Tự Nhiên ngẩn ngơ một lúc mà không để ý vùng nước phía sau lưng của Hắn đã từ từ bị nhuộm đỏ,có một bóng đen to lớn đang di chuyển bên dưới.

-Àoooo...

-Á...giật cả mình...

Một con thuồng luồng to lớn từ trong suối bổng nhiên xuất hiện,khiến cho Lý Tự Nhiên giật bấn người quay đầu nhìn,Hắn hoảng kinh vội ba chân bốn cẳng mà chạy vào bờ.

-Má ơi con gì vậy nè...aaa...chạy mau đi...

Thuồng luồng kích thước bằng gốc cổ thụ năm người ôm,tung những cú đớp về phía Lý Tự Nhiên,Hắn dùng kinh công mà bay vút lên tránh né , những cú đớp hụt của Thuồng luồng tạo thành những hố sâu đất đá nát vụn

-Trời ơi,con suối cạn nước chưa cao đến eo ,tại sao xuất hiện Thuồng luồng hả?tình tiết phi logic này ở đâu ra...yaa...xí hụt...cứu với...

Nhậm Nhã thấy cảnh tượng không có vẻ gì kinh ngạc,lại mỉm cười bí hiểm,sau đó cũng tỏ ra sợ hãi ,vội cầm giày chạy trước

-Lý sư đệ cẩn thận...ta đi gọi Sư Tôn đến...

Lý Tự Nhiên bị Thuồng luồng đuổi chạy vào rừng sâu,Hắn bây giờ không còn quan tâm gì nữa,cố chạy thoát giữ mạng

-Cá sấu lên bờ Ta thấy nhiều rồi,Thuồng luồng lên bờ chắc chỉ có mỗi mày thôi á...yaaa...ăn chưởng nè...

-Ầm...

Lý Tự Nhiên bay lên xoay người đáp trả con Thuồng luồng một chưởng,chưởng lực mạnh bạo đánh ngay vào giữa trán nó,đã làm cho con thuồng luồng mất tầm nhìn,lợi dụng khoảnh khắc này Lý Tự Nhiên sử dụng thuật dịch chuyển.

-Ta phải chạy về bên cạnh Dương Thiên Hạo Đại Thần mới mong giữ được mạng a, Chuyển!

-Bịch!

-Oé???

-Á aaa...má ơi sao sao lại dịch chuyển đến đây...cứu với...hu hu hu....

Lý Tự Nhiên không biết thi triển chú thuật kiểu gì mà điểm đến không phải ở ven rừng nơi Dương Thiên Hạo đang nghỉ chân,mà hạ ngay xuống ngồi trên đầu con Thuồng luồng.

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.