Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu một cuộc sống mới - Phần 1

4581 chữ

Bắt đầu một cuộc sống mới - Phần 1 Sau khi lão Cường vào tù thì tôi và má hai đón chị về ở cùng chứ sao có thể để chị một thân một mình với lại còn đang mang thai nữa...hai má con ép buộc mãi thì chị mới chịu về.

_ Từ nay đến lúc sinh, con không được làm bất cứ việc gì cả...cần gì cứ bảo thằng Minh - má hai nói với chị khi ngồi trong phòng khách nhà tôi

_ Vậy không được đâu má - chị nhăn nhó nói (từ bây giờ tôi sẽ gọi tên thật của chị là Nhung)

_ Không được cũng phải được...cái thai đã 5 tháng rồi nhỡ xảy ra điều gì thì má đâu có mặt mũi nào mà nhìn ba con - má hai nhẹ nhàng khuyên bảo chị Nhung

_ Chị không phải ngại đâu...

Thấy chị Nhung còn đang do dự nên tôi nói thêm vào...người chị hồn nhiên ngày xưa của tôi nay xanh xao quá, đang mang thai mà sức khỏe yếu như vậy thì không ổn chút nào. Đau lòng lắm nhưng chỉ biết âm thầm lo lắng vì đâu đó vẫn còn chút gì đó ngượng ngùng giữa chúng tôi kể từ cái ngày chết tiệt đó...có lẽ chuyện trước đây khiến tôi và chị Nhung cần một khoảng thời gian để biến mọi thứ trở lại bình thường. Nói chuyện thêm một lúc nữa về vấn đề của lão Cường thì chị quyết định li hôn...chẳng biết đã làm đơn nộp lên tòa án từ lúc nào rồi haizz. Chị Nhung đã quyết định như vậy thì tôi cũng chẳng thể tham gia được gì...vẫn ngang bướng như xưa. Hai ông bà già lão kia tính đón chị về nhưng chị nhất quyết không đồng ý...lúc gặp nạn thì chẳng thấy mặt mũi đâu, chắc tới để nhận cháu nội đây mà, tôi cũng không lạ gì bọn họ...đời thật lắm thể loại người. Tối đó tâm trạng của tôi trở lên nặng nề, không thể nào chợp mắt nổi, leo lên sân thượng thả hồn mình vào khói thuốc, suy nghĩ những thứ viển vông, được một lúc khá lâu thì tôi nghe có tiếng bước chân từ sau nhẹ nhàng bước tới...chẳng cần nhìn cũng biết đó là chị.

_ Muộn rồi sao chị không ngủ đi còn lên đây làm gì? Tối tăm nhỡ.... - tôi nói rồi quăng điếu thuốc đang hút rở đi vì sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng của chị

_ Chị không ngủ được - chị Nhung tiến đến đứng cạnh tôi

_ Chắc tại lạ nhà - tôi vẫn nhìn xa xăm như cố lẩn tránh điều gì đó

_ Um

Có nhiều điều tôi muốn nói với chị nhưng chẳng thể nào mở lời được, cứ như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách giữa hai người. Thở dài, theo thói quen định móc bao thuốc ra nhưng rồi lại đút vào, quay xang nhìn thì đã thấy hai hàng nước mắt của chị rơi xuống.

_ Mọi chuyện qua rồi..đừng tự dày vò mình nữa...việc quan trọng nhất bây giờ là chị phải giữ cho tâm lí thoải mái, ăn uống thật tốt để tránh ảnh hưởng đến thai nhi - tôi đưa tay gạt những giọt nước mắt chết tiệt kia đi

_...hức...chị ngu lắm...hức..phải không Minh

Chị bật khóc nức nở...tôi không muốn nói gì thêm mà kéo chị Nhung vào lòng...tôi biết lúc này người con gái đang ở bên cạnh mình cần một bờ vai, một người đủ tin cậy để có thể thoải mái giãi bày tâm sự. Bỗng chị khóc to hơn và ôm chặt lấy tôi...chợt nhói đau trong tim, tôi ngẩng mặt lên để ngăn cho những giọt nước mắt kia trào ra, tại sao ông trời lại để người con gái yếu đuối này phải hứng chịu nhiều khổ đau đến vậy cơ chứ? Nếu có thể thì hãy đổ hết mọi nỗi đau mà chị đang phải gánh chịu lên người tôi...dù có ra sao đi chăng nữa thì tôi cũng chịu đựng được. Người con gái mạnh mẽ vui tươi trước đây nay đâu rồi? Chị Nhung mà tôi từng quen đã thành ra như vậy ư? Mẹ kiếp thật...tôi đứng im lặng cắn chặt môi, siết chặt vòng tay. Có lẽ cách tốt nhất lúc này là để chị khóc một cách thoải mái, sẽ dễ chịu hơn nhiều, tôi tin là vậy. Lúc sau tiếng khóc cũng dừng lại chỉ còn những tiếng nấc thút thít giữa màn đêm.

_ Chị còn nhớ em đã hứa gì với chị chứ?

_ Dù có thế nào...hức...đi chăng nữa thì em vẫn sẽ...hức..hức...ở bên cạnh chăm sóc...hức...bảo vệ chị

_ Chị nhớ là được rồi - tôi mỉm cười nhìn về phía xa xăm, không biết điều quái quỷ gì đang chờ đợi ở phía trước nữa đây

_ Minh này! - chị Nhung nói lí nhí như sợ ai đó nghe thấy thì phải, lâu rồi tôi không được nghe chị gọi tôi bằng tên...lâu quá rồi

_ Dạ! Có gì chị cứ nói đi

_ Hình như đây là...là lần đầu tiên em chủ động..chủ động ôm chị phải không? - chị ngẩng lên nói rồi vội vã úp mặt vào ngực tôi khi bị ánh mắt tôi bắt gặp.

Thật sự tôi không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của chị nên hơi lúng túng chưa biết trả lời ra sao...thấy hai má ửng hồng thì tôi biết chị của tôi vẫn còn ngượng ngùng, chẳng lẽ chọ vẫn còn tình cảm với tôi ư?

_ Dạ! Có lẽ vậy..mà thôi giờ muộn rồi để em dìu chị vào phòng chứ đứng ngoài này nhiễm sương thì khổ

_ Minh cứ đứng như vậy một lát nữa được không?

Chị ngước lên nhìn tôi với ánh mắt như van xin lài nỉ...sao lại vậy cơ chứ? Phải đối diện như thế nào khi sự thật chị vẫn còn yêu tôi. Tình cảm của tôi lúc đó rất hỗn loạn, mọi mối quan hệ cứ rối tung hết lên như một sợi dây đang siết cổ mình đến nghẹt thở...muốn phá tung ra nhưng chẳng tài nào làm được. Sau đó tôi dìu chị về phòng, đợi chị nằm lên giường đắp chăn thì tôi mới tắt điện đi về phòng của mình...những bước chân nặng nề lê bước trên hành lang, bóng tôi như đang bủa vây lấy tâm hồn tôi vậy. Trở về căn phòng quen thuộc với bao nhiêu kỉ vật của "Em" và Trang, hai người con gái đã lấy đi mất trái tim tôi...một cái xác không hồn lặng lẽ tìm đến men say và khói thuốc để quên đi nỗi đau này.

Vài ngày sau đó tôi đưa chị đi khám thai...vào trong viện thì đợi lâu lắm vì không đi sớm để xếp hàng được nên tôi quyết định đi ra một phòng khám tư nhân có uy tín ở gần đó. Đến nơi tôi dìu chị ngồi xuống ghế, cái thai đã khá to nên đi lại hơi khó nhọc...chạy vào làm thủ tục rồi đợi tới lượt mình, sau khi khám xong thì khoảng 15 hay 20 phút gì đó...ông bác sĩ đi ra nói với tôi.

_ Thai nhi phát triển bình thường, là con trai nhưng sức khỏe của vợ anh khá yếu nên về nhà chú ý tẩm bổ cho cô ấy...tôi đã kê đơn thuốc rồi, anh vào kia thanh toán...tháng sau quay lại khám tiếp.

Tôi và chị chẳng kịp thanh minh lời nào mà chỉ có thể gật đầu khi mà ông bác sĩ già cứ bắn liên tục không ngừng nghỉ...ra thanh toán xong thì tôi tiến đến chỗ chị, gọi mấy câu không thấy trả lời mà cứ cúi mặt xuống suy nghĩ điều gì đó.

_ Chị đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế...mình về thôi - tôi lay lay người khiến chị giật mình

_ Ơ..à không có gì đâu...mình về thôi Minh

Chị lúng túng đáp rồi chống hai tay vào ghế để đứng dậy một cách khó nhọc...tôi dìu chị ra ngoài rồi gọi taxi đến. Về đến nhà thì để chị ngồi ngoài phòng khách xem tivi còn tôi nhanh chóng chạy vào trong bếp pha cốc nước cam mang ra...đứng giám sát bà này uống hết thì mới vào trong nấu ăn. Ninh hai cái móng giò lợn thật kĩ rồi bỏ rau thơm các kiểu vào...nêm nếm hơi đằm một chút vì nghe nói phụ nữ mang thai hay nhạt miệng (chẳng biết có đúng không nữa), lấy trong tủ ra hai quả trứng ngỗng, rửa sạch rồi cho vào nuộc...thấy bảo ăn trứng ngỗng rất tốt cho người đang mang thai. Tất bật ở trong bếp đến tận gàn 12 giờ trưa thì mới xong...dọn ra bàn rồi ra ngoài tính dìu chị vào thì đã thấy bà này đứng ở cửa bếp, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi.

_ Sao chị không ở ngoài xem tivi vào đây làm gì? Thôi vào rửa mặt đi, nước mắt nước mũi tèm lem như con nít thế à?

Tôi cố tình chọc cho chị vui nhưng ai dè bà này đột nhiên lại khóc to hơn mới khổ...lại phải chạy vội ra dỗ dành mãi mới chịu nín, chả thể hiểu nổi.

_ Chị ngồi xuống đây để thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Minh đầu bếp nào

Tôi dìu chị ngồi xuống bàn rồi hoa chân múa tay giới thiệu món ăn...trước đây tôi hay làm trò như vậy thì chị cười híp mắt nhưng bây giờ lại hoàn toàn trái ngược. Chị Nhung im lặng nhìn tôi ấp úng như muốn nói điều gì đó. Không khí chợt lắng xuống làm tôi khó chịu.

_ Thôi nào...bây giờ chị có nhiệm vụ phải ăn hết chỗ này - tôi ngồi xuống phía đối diện rồi bóc trứng ngỗng

_ Nhưng...

_ Không nhưng nhị gì hết...chị không nghe bác sĩ căn dặn như thế nào à? Hay sợ đồ em nấu không ngon.

_ Không phải vậy...tại nhiều quá, hay là em ăn cùng chị nha

_ Giờ em chưa đói, lát ăn sau..à suýt quên, để em đi chần lại bún

Tôi đứng dậy đi chần lại bún cho nóng, ăn cho nó đảm bảo...kể ra mình cũng chu đáo phết.

_ Minh này...

_ Sao vậy chị?

_ Minh đối tốt với chị quá...chị sợ...

_ Thôi..thôi lại bắt đầu rồi, em mà chị phải nói mấy lời khách sáo ấy à

_ Trước đây không sao, chị bây giờ như thế này sợ người ngoài đàm tiếu nói này nói nọ về em

_ Thật là..haizz, chị là chị của em nên họ có nói gì cũng mặc kệ họ, mình quan tâm làm gì cho mệt xác

_ Um...chị em nhỉ?

Chị buông đũa xuống rồi nhìn đi đâu đó, trong ánh mắt kia là một nỗi buồn vô cùng lớn như muốn cuốn tôi vào trong...đột nhiên thấy mình có lỗi quá, mọi thứ rối như tơ vò từ những lo toan của cuộc sống tới tình cảm. Tôi cố nở một nụ cười tươi nhất có thể rồi hối chị ăn chứ cứ để vậy thì nguội hết. Công việc với tôi vẫn diễn ra bình thường...sáng qua quán xử lý công việc vì má hai thường dậy sớm nấu ăn cho chị nên buổi trưa tôi tranh thủ qua chợ mua đồ về nấu, đợi chị Nhung ăn xong, tôi dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ra quán tiếp. Thời gian cứ trôi đi một cách dễ dàng như vậy, vẫn chẳng có chút thông tin gì về Trang...haizz. Tôi và má đưa chị vào viện trước ngày đẻ dự kiến hẳn một tuần vì sợ lỡ như có chuyện gì thì xử lí không kịp...chị sinh cu Bi không vấn đề gì xảy ra cả, mẹ tròn con vuông đó là một niềm hạnh phúc lớn lao đối với tôi. Ẵm một sinh linh bé bỏng vẫn còn đỏ hỏn trên tay khiến tôi không khỏi xúc động, tuy vẫn còn ngượng nghịu, tôi cứ thế cười cả ngày luôn, gặp ai cũng chào hỏi thật to...chắc họ nghĩ tôi bị thần kinh nhưng ít ai biết rằng tôi đang vui như thế nào. Chẳng phải con ruột nhưng tôi tự nhận là ba đỡ đầu, không ngờ có con lại hạnh phúc đến như vậy...chị Nhung bảo tôi đặt tên cho nó mà nhất định phải lấy họ của chị và trong đầu tôi nghĩ ngay đến cái tên Nguyễn Tuấn Anh, cũng hay đó chứ. Cu Bi là một nguồn động viên lớn lao dành cho tôi...nhiều lúc mệt mỏi bởi những lo toan cơm áo gạo tiền thì chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nó, được ẵm, cưng nựng nó là mọi muộn phiền đều tan biến hết. Tôi coi cu Bi như con ruột của mình vậy..chăm sóc nó bởi tất cả tình yêu thương từ khi mới lọt nòng, chứng kiến nó lớn lên trong vòng tay mình, đó thực sự là niềm hạnh phúc to lớn đối với tôi...chị sau khi sinh thì sức khỏe khá yếu nên tôi với má hai phải thay phiên nhau chăm lo. Nhớ có lần chị ốm phải nằm viện nên má hai ở đó luôn...chỉ còn mình tôi với cu Bi ở nhà, nó khóc lóc đòi mẹ làm tôi phải bế nó đi khắp nhà, làm đủ trò mãi mà nó không nín nên đành phải gọi điện cho má và sau đó bị mắng té tát vì tội ngố...thì ra là nó đói, vội vã pha sữa ngoài theo sự hướng dẫn của má hai mà tay chân lóng ngóng quá nên mất một lúc lâu mới xong. Đúng thuốc luôn mới tài...thằng bé nín ngay và lát sau thì ngủ ngon lành, tôi ẵm nó đặt vào trong nôi rồi cứ đứng đó cười cười nhìn nó mà không biết chán. Những ngày đó tôi kiêm luôn việc giặt tã với tắm cho nó, nhà có máy giặt mà má cứ bắt phải giặt tay, hỏi lí do thì chẳng nói cứ úp úp mở mở...đeo hai cái khẩu trang mà vẫn con nghe mùi, được một thời gian thì cũng quen.

Nhớ lại lần cu Bi sốt, người nóng hừng hực rồi khóc không ra tiếng nữa khiến tôi lo phát điên lên...chị Nhung thì cũng không có kinh nghiệm nên chả biết xử lí thế nào...may mà có má hai không thì hai chị em chả biết sao....rất rất nhiều kỉ niệm đẹp. Ngày tháng êm đềm trôi đi đến khi cu Bi biết bập bẹ gọi ba...cái ngày tôi thấy hạnh phúc nhất, một tiếng ba chưa rõ ràng nhưng sao lại mang một sức mạnh lớn lao đến vậy. Tôi đứng xững người lại rồi vất bỏ hết đống đồ vừa mới mua ở chợ xuống đất, chạy vội đến ôm nó vào lòng...xúc động quá khiến mắt tôi rơm rớm. Chị Nhung đứng bên cạnh tay gạt nhanh nước mắt rồi mỉm cười...một gia đình thực sự mà tôi hằng ước mong bao lâu nay. Tối nào tôi cũng đưa nó đi chơi, hôm thì nhà trẻ, công viên rồi các hội hè lớn nhỏ...thật hạnh phúc.

Trong thời gian đó Mai vẫn thường tới nhà chơi với chị và cu Bi...họ khá thân thiết, thỉnh thoảng hai đứa tôi vẫn đi chơi với nhau nhưng tình cảm chỉ dừng lại ở mức anh em. Tôi biết Mai muốn được nhiều hơn thế nhưng tôi không làm được...còn Huyền thì ngày nào cũng bắt tôi lên mạng nói chuyện và chẳng hiểu vì chuyện gì mà con bé nói là sắp về hẳn...học hành gì mà về sớm thế, tôi có gặng hỏi nhiều mà Huyền không chịu nói. Theo tình thì tình chạy chốn tình thì tình theo...một thằng không có gì đặc biệt như tôi mà lại được nhiều người con gái đem lòng yêu thương đến như vậy chẳng biết là họa hay là phúc nữa.

Cu Bi được hơn hai tuổi là lúc tôi nhận ra rằng mình cần đi đâu đó thật xa một thời gian để có thể tĩnh tâm suy nghĩ về tương lai...khó xử vô cùng khi hằng ngày vẫn phải tiếp xúc với Huyền, chị Nhung và cả Mai nữa. Tôi cần một chút không gian riêng tư để biết mình cần gì và mình sẽ phải làm gì. Cũng may là lúc đó tôi có nói chuyện với thằng Kiên về vấn đề này nên nó có đề nghị tôi với nó qua bên kia làm cho công ty của bác Xuân ba nó. Xang Tây! Nghe cũng hấp dẫn đó chứ mà lại có chút vốn liếng để hoàn thành mình ấp ủ bấy lâu nay là mở cho chị Nhung một shop quần áo, thấy chị lúc nào cũng buồn rồi sợ lại nghĩ linh tinh thì khổ...tốt nhất là giúp chị có việc làm mà lại đúng mơ ước nữa, mong sao thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương lòng cho người con gái này.

Quyết định được đưa ra nhanh chóng và chỉ cần làm xong các thủ tục là bay...bàn bạc với má hai từ trước, má khuyên tôi rất nhiều nhưng vẫn để tôi quyết định mọi việc, má luôn như vậy. Xong đâu đấy thì phải chạy vạy lo liệu khá vất vả mới hoàn tất vì tôi còn vướng mắc cái lí lịch tù tội của mình. Quán thì tôi vẫn giao toàn quyền cho bà chị họ, chỉ nhờ má hai thỉnh thoảng qua xử lí ít hóa đơn giấy tờ. Chị Nhung chẳng hề đả động gì đến việc tôi sắp đi...cố tỏ ra bình thường nhưng tôi biết chị rất buồn, bằng chứng là nhiều lần thấy chị ngồi trong phòng khóc một mình...thương chị nhiều lắm nhưng mảnh đất này tôi phải tạm xa nó một thời gian đủ để quên đi nỗi nhớ về Trang...ở đây có quá nhiều kỉ niệm của hai đứa, mỗi lần đi qua lại làm tim tôi thắt lại. Đau thực sự khi nghĩ về Trang, muốn gạt bỏ chúng khỏi đầu nhưng không thể...vẫn dày vò hằng đêm và không ngừng thôi thúc tôi tìm kiếm Trang, tôi không cho phép mình yếu đuối như vậy, đã là quá khứ rồi mà.

Trước ngày bay khoảng một tuần thì một mình tôi phóng xe về quê thăm hai bác...trò chuyện, nghe căn dặn các thứ rồi tôi mới ra thăm mộ ba mẹ. Dọn dẹp thật sạch sẽ rồi thắp hương...sau bao nhiêu năm tôi vẫn chẳng thể kìm lòng được và rồi nước mắt lại lăn dài trên má, tôi quỳ xuống nhìn hai gương mặt phúc hậu đang bị bào mòn bởi gió sương. "Con xin lỗi ba mẹ vì thời gian tới đây con không thể về thăm hai người được, đừng giận con nha....con nhớ ba mẹ nhiều lắm". Lặng lẽ ngồi tựa lưng vào gốc một cây xoan cao tít gần đó để hưởng thụ chút không khí yên bình...những cơn gió của miền quê mát mẻ với tiếng sáo diều vi vu thật nhẹ nhàng làm sao...một cảm giác thanh thản thật sự, có lẽ tôi hợp với nơi đây hơn là cái thành phố náo nhiệt kia...haizz. Quay về nhà với tâm trạng chẳng khá hơn là bao...tranh thủ đi sắm ít đồ đạc cá nhân cần thiết cho chuyến đi, gần xát ngày bay thì tôi đến thăm "Em", người con gái tôi yêu suốt cả cuộc đời này và chẳng có ai thay thế được...người vợ chưa cưới", nhắc đến cụm từ này là tôi lại không kìm được lòng mình. Tôi ngồi xuống bên cạnh phần mộ của "Em" rồi cứ thế kể cho "Em" nghe mọi kỉ niệm vui buồn của hai đứa...chợt cười rồi bật khóc

Anh sẽ mãi yêu em, vợ của anh

Buổi tối hôm đó tôi làm vài mâm để cúng tổ tiên và tiện đó chia tay mọi người luôn, bạn bè anh em tới đầy đủ cả, chật cả nhà. Nhận được khá nhiều lời chúc...ngồi trong nhà nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn ra cổng để tìm kiếm hình bóng một người con gái quen thuộc, dẫu biết rằng đó là một mơ tưởng hão huyền nhưng tôi không thể ngăn được cảm xúc đang dần lấn chiếm lấy mình. Người con gái hơn hai năm qua không hề có một chút thông tin dù chỉ là nhỏ nhất...cứ như hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại vậy, hụt hẫng sau bao nhiêu tình cảm tôi đã dành chọn cho Trang, để được gì ngoài một lá thư. Suốt cả bữa ăn thì không nhìn thấy chị Nhung đâu cả, hỏi má hai thì má nói chị ốm nằm trong phòng...haizz, cu Bi nó vẫn vô tư ngồi trong lòng tôi nghịch ngợm đủ thứ. Đến muộn thì mọi người cũng giải tán, mấy thằng em rủ đi tăng hai nhưng tôi xin khất vì không có tâm trạng nào mà chơi bời cả...hai con bé Huyền với Mai do có tí men trong người thì vừa khóc bù lu bù loa vừa gấp quần áo cho tôi...có phải đi không bao giờ quay về đâu mà làm quá như vậy, chẳng hiểu sao Huyền đang du học mà lại bỏ dở quay về Việt Nam để làm gì, có gặng hỏi nhiều lần nhưng nó không nói. Bé Mai từ khi bị tôi làm tổn thương vì không chấp nhận tình cảm của nó, ngoài mặt thì vẫn nhí nhảnh vui vẻ nhưng tôi biết rằng trong đôi mắt kia ẩn chứa một nỗi buồn rất lớn và nó vẫn hi vọng một ngày nào đó tôi đổi ý, chắc không đâu. Tối đó hai đứa ở phòng tôi khóc rất nhiều...chẳng thể nào dỗ dành nổi nên đành ngồi xuống ôm chặt lấy hai đứa, càng khóc to hơn rồi siết chặt tay khiến tôi khó thở, nước mắt ngắn nước mắt dài làm ướt luôn một mảng áo của tôi. Được một lúc lâu chắc hai đứa mệt quá nên lăn ra ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hai đứa nó định qua phòng chị nhưng nghĩ sao lại thôi nên tôi lặng lẽ ra ban công hút thuốc. Đêm nay sẽ dài lắm đây, 4 giờ chiều ngày mai máy bay sẽ cất cánh nhưng mọi người vẫn nghĩ là ngày kia mới bay bởi vì tôi nói dối họ. Ngày đi mà nhìn thấy cảnh họ đứng khóc lóc thì có lẽ tôi sẽ không cầm lòng được mà khóc theo mất...tôi muốn ra đi mà không vướng bận bất cứ điều gì.

Bước vào phòng thờ ba má, thắp nhang rồi ngồi co ro vào trong góc như một đứa con nít sợ tiếng sét trong đêm giông bão. Ba mẹ vẫn nhìn tôi mỉm cười...hai bức di ảnh trên ban thờ đã mờ dần theo thời gian, hai hàng nước mắt vội lăn nhanh trên má rồi rơi xuống nền nhà...không thể kiểm soát nổi cảm xúc được nữa. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc vậy, bao nhiêu uất ức khổ đau chất chứa bấy lâu theo đó mà tuôn trào. Hai tay ôm đầu ngửa cổ lên gào thét mà không hề biết rằng má hai đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Má hai nhẹ nhàng ngồi xuống ôm tôi vào lòng rồi vỗ về an ủi...sao tôi lại yếu đuối đến vậy cơ chứ, phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho má chứ, thật vô dụng...có lẽ trước mặt má thì tôi luôn là một đứa trẻ thơ theo đúng nghĩa. Khi đã bình tâm trở lại thì tôi với má hai mới nói chuyện với nhau...có rất nhiều điều muốn nói nhưng chẳng thể nào mở miệng nổi nên chỉ biết ngồi im lặng nghe má căn dặn đủ điều trước khi xang bên đó, vẫn biết rằng nó không hề dễ dàng gì nhưng chẳng thể nào thay đổi được nữa vì đã quyết định rồi...có lẽ tạm xa quê hương, xa người thân bạn bè vào thời điểm này là thích hợp nhất. Tôi cần thời gian tĩnh tâm để suy nghĩ mọi thứ thấu đáo hơn...sau bao biến cố xảy đến khiến tôi thực sự bị mất cân bằng và hoang mang, đó cũng là một trong số vô vàn lí do tôi muốn đi xa khỏi mảnh đất đau thương này. Vứt bỏ tất cả lại sau lưng để trốn chạy như một thằng hèn nhát, nhu nhược.

Trưa ngày hôm đó tôi lặng lẽ xách va li xuống nhà rồi kéo ra cổng nơi mà thằng Kiên đang ngồi trong ô tô đợi...vất đồ đạc vào cốp xe, chợt nhớ ra còn một việc mình chưa làm, vội vàng chạy thật nhanh lên tầng mở cửa phòng chị, may sao lúc đó chị không có ở đó. Cu Bi đang ngủ ngon giấc, lặng lẽ cúi xuống thơm má nó, muốn bế nó lên rồi cưng nựng nhưng sợ nó thức giấc lại đòi đi theo tôi thì mệt...tiếc nuối xoa đầu nó một cái rồi ra ngoài khép cửa lại, đi được một đoạn thì bỗng một vòng tay ôm chặt lấy tôi từ đằng sau. Chẳng ai khác ngoài chị...những giọt nước mắt rơi lấm tấm trên lưng áo tôi.

_ Em phải đi rồi chị à? Chị ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe và chăm sóc cu Bi và má hai dùm em được không?

_ Nhung không làm được...Minh đừng đi nữa có được không? - chị lắc đầu rồi siết chặt vòng tay

_ Em xin lỗi nhưng em phải đi chị à? Nơi đây có quá nhiều nỗi đau rồi..em cần thời gian để quên và làm lại mọi thứ từ đầu

_ Nhưng...chị sẽ nhớ Minh lắm

_ Em cũng sẽ nhớ chị

Tôi gỡ tay chị ra rồi quay người lại, lau nước mắt cho chị, mặt chị ửng hồng có lẽ đang ngượng ngùng...bỗng chị kiễng chân nhẹ nhàng trai cho tôi một nụ hôn, tôi đứng chôn chân không biết phải làm gì, quá bất ngờ nhưng sau đó chẳng hiểu vì điều quái quỷ gì mà tôi lại đáp lại nụ hôn đó. Được một lúc thì chị Nhung buông tôi ra...một chút hụt hẫng.

_ Chị...chị xin lỗi...vì không kìm chế..kìm chế được tình cảm của mình

Chị Nhung bối rối cúi mặt xuống, tôi ôm lấy chị rồi nhẹ nhàng nói.

_ Bây giờ tình cảm của em rất hỗn loạn, em không biết như thế nào nữa...hãy để thời gian trả lời nhé

Tôi mỉm cười hôn lên chán chị rồi quay lưng bước đi, chẳng biết điều mình đang làm đúng hay sai, từ ngày "Em" mất thì tôi chẳng thể làm chủ được cảm xúc nữa...trở lên yếu đuối thực sự. Reo rắc hi vọng cho người con gái yêu mình khi chưa chắc sau này mình có yêu người con gái đó hay không...khổ đau hay hạnh phúc.

Bạn đang đọc Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi của zoronoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienma911
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.