Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng du

Tiểu thuyết gốc · 1018 chữ

Sáng sớm, bên ngoài hạ nhân đã thức dậy, Tú Lan cũng bị vậy mà thức giấc, chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng càu nhau bên cạnh : “ Cái đám chết tiệt nào dám phá giấc ngủ của bổn đại gia, có biết bây giờ là canh mấy không!!”

Nghe xong giọng càu nhàu, Tú Lan chợn to mắt , không phải tiếng của tên heo kỹ kia thì là ai chứ, Tú Lan bật dậy, hét to còn không quên chỉ hắn rồi lại chỉ nàng : “ Ngươi… Ta… sao ta lại ở trên giường?”

Mọi người nghe tiếng hét liền chạy vào, lại thấy cảnh tượng rất đỗi bình thường bị Tú Lan làm quá nên, liền khiền trách không thôi : “ Cái tên Tú tiểu tử này, hai ngươi ngủ chung phòng, không ngủ trên giường chẳng lẽ ngủ dưới đất , hại làm mọi người tượng trộm đột nhập, giật cả mình, ngươi mau dậy rồi đun nước đi!”

Sau đó mọi người rời đi, nhảy vào vòng bận rộn hàng ngày, nhưng Tú Lan thì vẫn chưa tin vào mắt mình, không lẽ mình bị mộng du,nửa đêm trèo lên giường heo kỹ, ôi trời ơi, cũng quá dọa người đi.

Bên kia Nguyệt Dạ thấy Tú Lan chợn tròn mắt sợ hãi, ha ha cười : “ Ta cũng không biết gì nha, tỉnh dậy đã thấy ngươi trên giường rồi, a, đúng là hết nói nổi, miệng thì chê ta bẩn, không thèm ngủ cùng, thế mà đêm hôm lại trèo lên giường ngủ với ta, đúng là quá mất mặt!”

Tú Lan vừa thẹn vừa xấu hổ, sao mình lại có thể làm ra chuyện này chứ, muốn tìm cái hố để chui vào quá!!! Tú Lan đùng đùng mặc quần áo rồi chạy biến, mặc kệ Nguyệt Dạ vẫn đang hi hi ha ha ở đằng sau!

Không hiểu sao từ hôm đó, đi đâu Nguyệt Dạ cũng đi theo Tú Lan, mặt phớn pha phớn phở ngứa cả mắt, được cái hắn đảm nhiệm việc chẻ củi, còn nàng nấu nước, như vậy nàng cũng bớt việc đi, nhưng cứ đụng cái mặt kia nàng lại nóng máu. Chẳng biết thế nào, từ tối hôm đó trở đi, Tú Lan sợ đêm mộng du còn cố tình buộc dây vào chân để tránh làm liều, thế mà thế quỷ nào sáng dậy lại nằm trong lòng Nguyệt Dạ, ấy , thật đáng ghét, tên kia rất bẩn nha.

Một tuần, rồi lại hai tuần liên tiếp lặp lại như vậy, Tú Lan nghĩ bệnh mộng du này của mình khá nặng nên từ bỏ luôn việc ngủ trên ghế, thẳng giường mà tiến, đằng nào đến sáng nàng cũng nằm ở trên giường.

Thấy Tú Lan trèo lên giườn nằm, Nguyệt Dạ hơi giật mình, cái tiểu tử này nha, giờ không thèm nằm ghế nữa sao, hay bị mình dọa sợ mất rồi. Hắn nhảy lên giường nằm thì thấy hơi chật chật, té ra Tú thối ngăn một cái gối ở giữa, giường đã nhỏ, hai người nằm là vừa , giờ tự dưng thêm cái gối làm không gian chật nên không ít, Nguyệt Dạ tức thì ném cái gối ra ghế , mắng : “ Ngươi bệnh sao mang gối ra ngăn giữa, giường hai người là đủ rồi, tự dưng xen giữa vào để chật chết sao?”

Tú Lan trơ mắt nhìn cái gối bị ném đi,định chạy xuống nhặt thì bị Nguyệt Dạ giữ lại, nàng làu bàu : “ Chật thật nhưng vẫn phải ngăn, nhỡ nửa đêm ngươi nổi sắc tâm, cả nam cũng xơi, thế trong sạch của ta còn đâu.”

Nguyệt Dạ đen mặt, kéo nàng xuống nằm : “ Ta cũng không đói quá mà ăn quàng, ngươi yên tâm đi, ta không làm gì ngươi đâu, đừng có mà nghĩ ta thế này thế kia nữa, ta cũng thấy bản thân hơi bẩn thật nên giờ phải giữ sạch bản thân, không ăn bậy nữa, mà chỗ eo còn đau không?”

Tú Lan xì xì : “ Ngươi mà được như vậy thì ta cũng mừng thay cha mẹ ngươi, hừ, còn ăn quàng thì chẳng khác nào kỹ nam, nói mới nhớ còn hơi đau đau, đều tại ngươi, đá ta mạnh vậy.”

Nguyệt Dạ nghe mắng cũng chỉ im không phản bác, chắc do nghe quen thêm nữa hắn cũng thấy đúng, chỉ nói nhẹ : “ Vậy thì ta xoa cho ngươi ngủ.” rồi kéo nàng vào lòng, đặt tay nên eo nhỏ mà nhẹ nhàng xoa.

Bớt đau thì bớt đau thật, nhưng cái tư thế này sao mà ám muội thế không biết, Tú Lan gỡ móng heo đang đặt trên eo ra, quay lựng lại: “ Không … không cần, cứ kệ nó đi… a…”, trong lúc quay lưng nàng nỡ chạm vào vết thường, mặt than khóc, sao mình lại ngu như vậy, bên đấy là eo đau mà, trời ạ.

Thấy nàng động vào chỗ đau, Nguyệt Dạ lại kéo nàng quay lại, tay đặt chỗ đau mà xoa, miệng làu bàu : “ Hừ… eo đã đau lại còn quay lưng… giờ biết đau chưa.”

Tú Lan than khóc, cú vừa rồi lãnh đủ rồi, đau chết nàng : “ Đau… đương nhiên là đau.”

Nguyệt Dạ thấy nàng than thấy cũng thương cho nhóc tì, liền nhẹ giọng : “ Biết đau thì lần sau không thế nữa, ngủ đi, ta xoa cho.”

Tú Lan gật đầu lia lịa, giờ mới nhìn thấy một chút điểm tốt của tên heo kỹ này, thôi đi, lần này phải cảm ơn hắn . Nàng nhắm mắt , tay ôm eo hắn, rúc vào ngực, nói nhỏ : “ Cảm ơn ngươi!”

Nguyệt Dạ thấy hành động bất ngờ cùng lời cảm ơn lại thấy sương sướng, kể ra Tú thối này cũng không tồi, hắn ôm mình cũng không thấy ghét, ngược lại hắn còn thấy thích, rồi cười cười, nhắm mắt đi ngủ theo.

Bạn đang đọc Oan Gia Nô Tài sáng tác bởi LanTangzee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.