Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt thối như dẵm phải phân

Tiểu thuyết gốc · 1262 chữ

CHƯƠNG X:

Tú Lan thích thú vui thì Nguyệt Dạ lại lờ đờ như người mất hồn, cả ngày trong Nguyệt Thượng cung cứ ngây ra, ai chào cũng ậm ừ, lúc đi ra hồ tản bộ còn trượt chân ngã chổng quèo trong hồ cá. Sự việc trên làm giáo chủ cùng phu nhân hết sức bất ngờ, còn sướng không chịu được, hai người còn cố tình lúc Nguyệt Dạ chưa lên bờ đứng bên hồ cá hóng mát cười nhạo : “ Cho đáng đời, ngươi cũng có một ngày thốn như vậy.”, còn chàng chàng, thiếp thiếp đắc ý trước mặt hắn, làm hắn không ngơ cũng phải tỉnh, điên tiết nhìn đôi tình nhân già đáng ghét ve vẩn trước mặt, tránh sôi máu.

Thay quần áo xong nằm nên giường, nhưng hắn vẫn không ngủ được, tự nhiên lại nhớ đến môi mềm của tên tiểu tử thối nào đó chạm vào môi hắn, lại còn ngọt ngọt, Nguyệt Dạ ôm đầu, không phải hắn bị hỏng đầu rồi chứ, sao lại nhớ đến cảnh đó, tim lại còn đập nhanh mới khốn khiếp, hắn là người bình thường mà, không phải đoạn tụ, rồi ôm mặt, đấm đá gối với chăn như có mối thù ngàn năm.

Lúc ăn cơm, hắn còn trưng cái mặt thối lên làm hai vị phụ mẫu ngứa mắt mà cũng hả dạ không thôi , còn khích đểu : “ Ái chà, mặt ai lại thối như vậy, thối quá, thối chết ta, thế này thì ăn sao được.”

Giáo chủ thích chí phối hợp với ái thế lại còn cố tình cho tay nên mũi bịp, nhăn mặt vẻ khó chịu : “ Trời, Nguyệt Dạ, có phải ngươi dẵm phải phân không mà thối thế , hừ hừ, bình thường giả bộ băng lãnh, thanh cao , há há , bây giờ nhìn cái mặt ngươi xem, thối hơn cả phân.”

Hai bên phu sướng phụ tùng đồng loạt đả kích Nguyệt Dạ làm hắn không thể nào không trưng ra bộ mặt cực thối ra, mặt đen xì : “ Hừ, đôi vợ chồng già hôm nay cố tình đả kích, con không nói được gì, hừ, hôm nào con thả phân vào phòng hai người , xem có thối hơn không.”

Hai bên lườm : “ Cái tên tiểu tử thối chết tiệt, dám chê bọn ta già, muốn chết, hừ người thử thả vào xem , ta ném người thẳng xuống hố phân tắm!”

Hai bên kịch liệt căng thẳng, vẫn là đại ca Nguyệt Hạ ra lời giảng hòa : “ Thôi, hai bên đừng cãi nhau nữa, còn đang giờ cơm mà, ăn cơm đi, tự nhiên nói đến mấy cái đó mất cả ngon, còn Dạ đệ, hôm nay đệ làm sao vậy, như người mất hồn ấy?”

Hai bên cuối cùng cũng yên tĩnh ăn cơm, Nguyệt Dạ gắp thức ăn, nghiêm túc suy nghĩ trả lời : “ Ta cũng không biết, chỉ là gặp được một người, mới đầu muốn giết nhưng giờ lại không, đã vậy lại luôn nghĩ đến, không biết thế nào nữa.”, khi nhắc đến người kia , mặt hắn lại còn hơi phiếm hồng làm mọi người suýt rớt cằm, không thể nào tin nổi.

Vẫn là đại thiếu phu nhân, vợ Nguyệt Hạ, Hoàng Dung tinh thần vững chắc : “ Không biết tiểu cô nương nhà nào bị đệ nhìn chúng a.”

Tiểu Như Nhi, con của Nguyệt Hạ, cũng là cháu của Nguyệt Dạ,chợn tròn mắt , miệng run run không tin : “ Dạ thúc mà cũng biết để ý đến cô nương nhà nào á, không hay rồi, cẩn thẩn có bão!”

Nguyệt phu nhân há miệng, nhéo nhéo má Tiểu Như nhi: “ Cái tên nhóc này, thúc thúc cháu cũng đâu phải đoạn tụ, nói thật chứ ta cũng không tin.”

Hai người còn lại cũng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, Nguyệt Dạ đen mặt, hét : “ Hắn cũng đâu phải tiểu cô nương!! Các người, các người đúng là đáng ghét!”

Nguyệt phu nhân miệng to nhất : “ Cái gì??? Hắn ? Không phải tiểu cô nương?? Chẳng lẽ lại đại công tử? Thôi chết, đừng nói với mẫu thân là ngươi thích nam nhân nhé!”

Nguyệt Dạ tức sôi máu, mặt nhăn như đít khỉ : “ Đại công tử cái khỉ gì! Hắn chỉ là một tiểu thử thối mà thôi, đáng ghét, không phải ta thích hắn, không phải ta thích nam nhân, ta tiếp cận hắn, vì hắn chữa được bệnh mất ngủ của ta thôi!”

Nguyệt giáo chủ là người bị kinh sợ nhất, bệnh mất ngủ của tên nhóc này từ hồi 5 tuổi đến giờ, đi mời các đại phu nổi tiếng từ khắp nơi, ngao du thiên hạ cũng không có ai chữa được, vậy mà một tiểu tử chữa được, thật là lạ, đúng là bọn trẻ càng ngày càng giỏi, ông hãi hùng hỏi : “ Thật sao?? Tên của tiểu tử ấy là gì? Nhà ở đâu? Ta thật không ngờ bệnh mãn kinh này của ngươi lại chữa khỏi bởi một tên tiểu tử sao?”

Nguyệt Dạ giật mình :” Làm sao ta phải biết tên của tên tiểu tử thối đó chứ, hắn cũng chỉ là nô tài của Tam vương phủ Kỷ Nguyên Hàn thôi mà, xí, việc gì ta phải biết tên.”

Chưa kịp nói xong, một chiếc giày đã bay thẳng mặt, Nguyệt phu nhân mắng té tát : “ Cái đồ ngu này, tiểu công tử kia là ân nhân của ngươi đấy, lại còn không biết tên, hắn là nô tài thì đã sao , nô tài thì nô tài có tài là được, cái đồ chết dẫm này, ngươi đi đón ngay tiểu ân nhân về đây cho ta!”

Nguyệt Dạ uất ức ôm mặt : “ hắn cũng có làm cái gì đâu, ta chỉ ôm hắn ngủ liền ngủ được!”

Mọi người dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn biểu thị, Nguyệt Dạ, ngươi không bị biến thái chứ?? (~ ‘’’’~)

Nguyệt Dạ giận tím mặt : “ Ta không có thích nam nhân, chỉ vì chữa bệnh thôi, đáng ghét quá!”

Mọi người nhìn nhau , đông nhất ý nghĩ, chắc chắn hắn bị biến thái rồi!!!

Nguyệt phu nhân thở dài : “ Nuôi ngươi hai mươi năm năm, nữ nhân cũng tiếp xúc nhiều lần, thế mà ngươi lại …. Haizz, thôi vậy, dù sao cũng không trách ngươi được, hóa ra là mấy hôm ngủ được, giờ không được nên bứt rứt, vậy ngươi nhất quyết đem hắn về đây đi, trị khỏi bệnh thì thôi, mất công ngươi cứ thẫn thờ như đứa ngốc, chỉ tổ xấu mặt ngươi, vui mặt ta!”

Nguyệt Dạ hơi nhăn mặt, nhưng ngẫm lại cũng có lí, có tiểu tử thối kia giấc ngủ của hắn cũng tốt lên, mặc dù hơi đáng ghét, miệng lưỡi hay chửi bậy nhưng cũng không đến nỗi, nhất quyết phải đem hắn về đây. Hắn tí tởn đứng dậy : “ Vậy ta đi luôn!!!” rồi biến mất nhanh như gió.

Nguyệt phu nhân ngạc nhiên đến rớt cằm run run : “ Này, các ngươi có thấy hắn hơi phần khích hơn bình thường không, bình thưởng bảo hắn đi gặp mĩ nhân, hắn cũng không có nhanh như vậy.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, hình như thế thật….

Bạn đang đọc Oan Gia Nô Tài sáng tác bởi LanTangzee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.