Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Thủ Mưu Chân Chính

Tiểu thuyết gốc · 3426 chữ

Chưởng môn Hành Đạo Môn nhìn sang bên cạnh Tử Vân thấy một phàm nhân không có một chút linh khí nào bao quanh, chỉ là một thân thể bị thịt nặng nề của người phàm mà thôi. Thấy như thế thì chưởng môn Hành Đạo Môn vô cùng khinh thường, trong đầu chưởng môn thì cái tên này có đức hạnh gì mà gián đoạn việc bế quang của bản thân như thế cơ chứ? Lần này bản thân sẽ hạ quyết tâm dạy dỗ cho Hồng Liên trưởng lão một trận ra trò, thật là làm ấm mặt cả một cái môn phái.

Trần Lập thấy ánh mắt khinh bỉ kia thì tức tối. Lúc trước kia ai dám nhìn hắn bằng cái ánh mắt này hắn sẽ lôi đồ vật của đối phương coi trọng bên trong bảo khố hắn ra, vặn vẹo cho đến khi trái tim tên kia thổn thức đến tâm thần thì thôi.

Hắn thở dài một tiếng chuẩn bị diễn lại một màn kịch trào phúng bản thân phải giả trang thành phàm nhân yếu đuối đến đưa ra tiên sách cho chưởng môn cao ngạo phía bên trên kia. Nhưng bất chợt hệ thống lại cho hắn một niềm vui lớn.

"Chúc mừng ký chủ mở ra một nhiệm vụ ẩn tàng với nhân vật phản diện của ký chủ. Nội dung nhiệm vụ đó chính là làm sao để trong hình dáng phàm nhân khoe ra một bộ dạng giàu ụ của đại lão tu tiên, ban thưởng đó chính là nội dung của nhiệm vụ quy ẩn giang hồ sẽ không áp dụng được với chưởng môn Hành Đạo Môn nữa"

Trần Lập thấy như thế thì trong lòng cười thật lớn nói:

- Hệ thống của ta quả thật là đáng tin nhát.s

Hắn thu quyền lại đinh bước lên trên để mà thông tri cho rõ hơn thì bất ngờ Trần Lập vấp không khí ngã dập mặt xuống dưới đất. Từ bên trong y phục của hắn rơi ra một quyển Túc Tụ Tầm Quyết, và ba khỏa Tam Nhiên Hỏa Thủy Phong Ngọc.

Quyển bí pháp kia được xếp vào hàng ngũ linh phẩm, nên biết rằng nội trong hạ giới thì pháp quyết cấp bậc linh phẩm chí là cấp bậc chí tôn đỉnh cấp nhất, người có được một quyển này có thể thống trị cả hạ giới ít nhất trong ba ngàn năm, lúc trước trong tu chân giới có lưu truyện một câu chuyện liên quan đến pháp quyết cấp bậc linh phẩm do một tiểu nhân vật ở tà tu nắm giữ, kết quả trong ba ngàn năm đó cả hạ giới đều nằm dưới tay vị tà tu kia tạo nên một cơn sóng gió vô cùng lớn, chỉ khi thế lực tối cường đỉnh cao nhất của hạ giới là thánh giáo với truyền thừa trăm vạn năm phái ra một một vị thánh nữ cấp bậc Thượng Khương Cảnh mới có thể giết chết được tên tà tu kia.

Còn ba viên ngọc hỏa thủy phong kia nguyên lai là một ba kiện bảo bối được tách từ thiên địa linh căn Ngũ Hành Nghiệm Thụ, vốn là một gốc linh thụ hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa thời trời đất còn chưa phân mà tạo thành, ba khỏa ngọc này có hai khỏa là thuộc ngũ hành còn một khỏa thì do hai loại trong ngũ hành tạo nên. Vì như thế nên mặc dù nó không quý hiếm bằng một gốc thiên địa linh căn kia những củ đủ khiến cho cả Thiên Cung phải đỏ mắt vì ganh tị.

Mà chưởng môn Hành Đạo Môn không phải là người có ánh mắt không tốt, lão bà đầu chút đốm bạc, mi mắt vân chim này vẫn sở hữu nhãn quan vô cùng tốt, nhận thấy ba khỏa ngọc kia bất kỳ khỏa ngọc nào cũng toản ra một khí tức thanh thuần vượt xa Mặc Linh mộc quý báo của mình, còn quyển pháp quyết kia thì nàng căn bản không nhìn ra được một cái gì.

Một người tùy tiện té ra bốn kiện tuyệt thế pháp bảo, mỗi một kiện giơ lên cũng có thể đè chết cái Hành Đạo Môn nàng được truyền thừa, Đỗ Tử Yến nàng sao có thể nhầm lẫn là phàm nhân được cơ chứ? Chết rồi chết thật rồi, Hành Đạo Môn truyền thừa năm đời môn chủ đến đời của nàng mới đây đã năm trăm năm giờ đây phải diệt vong rồi ư? Đắc đạo với một vị lão đầu tu tiên như thế thì các nàng làm sao có thể sống được.

Không! Nhất định Hành Đạo Môn sống được. Đỗ Tử Yến ơi là Đỗ Tử Yến, Cung Chủ đệ tử của ngươi đang đứng bên cạnh đại lão kia, mà nàng ta còn là nương tử của lão đầu kia nữa chứ. Hành Đạo Môn muốn bị diệt thì ít nhất cũng phải nể mặt nương tử đang sống ảo đây chứ?

Đang lúc nàng đang tự bổ não cho mình thì Tử Vân thấy Trần Lập té như thế thì nhíu mài đau lòng. Nàng bước đến bên hắn giúp hắn đứng dậy, rồi thu dọn lại mấy món bảo bối kia trả lại cho hắn.

Nàng ân cần nói:

- Phu quân sang huynh không cẩn thận một chút gì hết. Chắc là dạo gần đây phu quân thức khuya nên mệt mỏi lắm phải không? Để thiếp hôm nay đặc biệt bồi nỗi cho huynh mới được, dạo gần đây tài nghệ nấu nướng của thiếp có chút tịnh tiến, để thiếp nấu cho huynh một bữa.

- Đa tạ nương tử.

Tử Vân nghe thế thì đỏ mặt quay đi nói:

- Phu quân đáng ghét.

Trần Lập nhìn thấy biểu cảm này của nàng trong lòng cười như điên, mặc dù hắn mấy vạn năm nay ở suốt trong nhà, lâu lâu đi ra ngoài chơi một chút nhưng mị lực dụ hoặc nữ nhá của hắn vẫn là không thay đổi một chút nào, chỉ bằng vào một biểu cảm đơn thuần lại có thể khiến nữ nhân rung động nhiều đến như thế!

Nhưng kỳ thực có một điểm mà Trần Lập tính toán sai, không phải là Tử Vân ngại để cho hắn thấy vẻ mặt ngại ngùng đỏ hỏn của nàng, mà là lòng nàng nhìn thấy biểu cảm có chút ngốc nghếch cười đùa này của hắn thì nổi lên dị tâm muốn ôm lấy hắn, dùng tay mình căn môi hắn rồi liếm lên trên cái nụ cười ngốc nghếch kia. Tiếng lòng của Tử Vân chính là như vậy nhưng lý trí của nàng bất tuân theo tiếng lòng thế nên nàng mới quay mặt đi giấu đi cái biểu cảm điên cuồng mơ tưởng đến một cảnh tượng kia.

Nếu Trần Lập mà thấy khuôn mặt thanh thuần nở ra một nụ cười quái dị với đôi mắt to tròn nhìn trừng trừng vào hắn giống như hổ lang đối khát nhìn vào con mồi vậy, thì Tử Vân nàng khẳng định hắn sẽ sợ hãi mà ghét bỏ nàng mất. Nàng không muốn hắn ghét bỏ nàng, nàng không muốn hắn rời xa nàng, lúc trước nàng đã phạm sai lầm khi chỉ đứng nhìn sư huynh mà rời bỏ nàng, bây giờ nàng nhất định sẽ không để sai lầm kia lặp lại được.

Tĩnh tâm xong môn chủ của Hành Đạo Môn không dám tùy tiện đối đãi với Trần Lập nữa mà trực tiếp rời xuống chỗ ngồi của mình đi xuống trước mặt hắn, khom lưng tỏ một vẻ vô cùng tôn kính.

Nàng ta gọi một tiếng:

- Đệ tử Tử Vân của Hành Đạo Môn chúng ta quả thực là có phúc khi có một trượng phu là lão gia đây.

Hệ thống cũng đồng thời hiện kênh phát ra thông báo:

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng hạn chế của nhiệm vụ giảm xuống đi một người"

Trần Lập thỏa mãn nhìn bảng nhiệm vụ hoàn thành, hắn như thế lại có thể dùng tài lực của mình đánh mạnh vào một người nữa rồi.

Hắn ho khan một tiếng nói:

- Khục, đừng nói như thế ta là đang trải nghiệm cảm giác phàm nhân nếu ngươi xưng một tiếng lão gia như thế thì ta tổn thọ mất.

Thất thố thất thố, quả thực quá mức thất thố rồi. Đồ Tử Yến sống bảy trăm năm đối đãi với người đời là vô cùng cẩn trọng chưa từng làm phật lòng ai một lần nào, thế mà bây giờ lại làm phật lòng một đại nhân vật đỉnh tiêm! Không được rồi, nàng không thể để cao nhân mất lòng được.

Đồng Tử Yến dẻo miệng nói:

- Lão gia tuy là trải nghiệm phàm trần như khí thế vẫn là hoành thế thiên hạ khiến cho người ta phải ngưỡng mộ. Thất phu bên ngoài có thể không nhận ra, nhưng thân là chưởng môn Hành Đạo Môn tuy là lúc đầu có chút thiển cận nhưng không dám mạo phạm lão gia được.

Hàm ý của những lời nói này đó chính là nhận lỗi khi không nhận ra thân phận của Trần Lập sớm hơn mà còn tự nâng cao giá trị của bản thân không mạo phạm cao nhân, ắt là cao nhân thì phải xưng hô cho xứng đáng!

Nghe được những lời nói nịnh nọt này Trần Lập rất hài lòng, hắn nói:

- Chưởng lão nói đùa hoài, ta thân chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Nhìn ra ý tứ rất thích được người khác khen ngợi của Trần Lập, Đỗ Tử Yến nắm bắt lấy thiên cơ mà thi triển ra công pháp nịnh nọt của mình.

- Lão gia hoành thế thiên hạ dạy bảo rất đúng.

Sau một màn chào hỏi sặc mùi tiền tài lực lượng này, Trần Lập cuối cùng mới cùng với Đỗ Tử Yến bàn chính sự.

Hắn nói:

- Ta đến đây muốn nói với chưởng môn một cớ sự khá quan trọng. Là về sau việc tài nguyên tu luyện, đan dược cùng với pháp bảo của Hành Đạo Môn sẽ do ta cung cấp thông qua thánh giáo.

Nghe thấy một cái tên thánh giáo thì Đỗ Tử Yến giật mình một cái nói:

- Thánh giáo? Thiên hạ đệ nhất tà giáo?

Trần Lập gật đầu nói:

- Đúng, chính là thiên hạ đệ giáo, thánh giáo.

- Lão gia rốt cuộc có quan hệ gì với thánh giáo kia thế? Ta lúc trước từng nghe nói thánh nữ thánh giáo là tà tu, à không là thiên hạ đệ nhất nhân, thực lực tuy ở dưới hạ giới chúng ta nhưng lại sỡ hữu thực lực đại cảnh của thiên giới phía trên. Ngay cả khai môn lão tổ ở phía bên trên thiên giới có lần thông tri với chúng ta nói rằng thực lực của lão tổ còn không bằng thánh nữ đấy. Vậy là lão gia là người của thánh nữ...?

Trần Lập nghe câu này quyết định dùng thế lực của mình để mà khoe ra trước mặt Đỗ Tử Yến, hắn nói:

- Thánh nữ thánh giáo? Ngươi quả thực xem trong một cái chức thánh nữ quá rồi.

- Vậy lão gia còn hơn thế ư?

- Ngươi hẳn là biết thời điểm lúc trước thánh giáo tự nhiên hiện ra một đầu giáo chủ phải không?

- Chuyện này ta mới biết cách đây không lâu khoảng chừng một tuần. Nghe nói giáo chủ đương nhiệm của thánh giáo viễn siêu thần bí, không ai tra ra được thân phận của giáo chủ, từ chỗ quen biết ta còn nghe nói được là lúc trước giáo chủ chính là người dẫn dắt thánh nữ lên nắm quyền toàn bộ thánh giáo trước khi nhậm chức nữa.

Trần Lập nghe thế gật đầu tỏ vẻ hài lòng, hắn đút tay vào trong ngực áo mình lấy ra một cái lệnh bài bằng gỗ được nặn một cái giềng vàng ròng đưa ra hỏi:

- Vậy chưởng môn có nhận ra được một kiện lệnh bài này không?

- Gì đây? Thánh giáo... Giáo chủ quy phong cực kỳ mạnh mẽ nam tính?

Trần Lập nghe thấy cái danh hiệu này kém chút ngã ngửa xuống ghế, hắn nói:

- Ngươi nói cái gì vậy,m đây là lệnh bài giáo chủ thánh tháo giáo, quy phong cực kỳ mạnh mẽ gì ở đây?

- Thì không phải lão gia đưa cho ta đọc chữ trên lệnh bài này ư?

- Chữ trên lệnh bài.

Trần Lập cầm lấy lệnh bài lên mà soi xét thật kỹ thì quả thực đúng là như lời của Đỗ Tử Yến nói, phong danh của hắn không chỉ có hai từ giáo chủ thánh giáo còn thêm một đoạn sau nữa. Lúc trước Tiểu Liên Hoa đưa cho hắn cái lệnh bài này để nhận diện thân phận, nhưng hắn chưa từng nhìn qua nó một lần nào thế mà cấn giữ trong y phục đến tận bây giờ.

Hắn thầm mắng một câu con nhóc Tiểu Liên Hoa nghịch ngợm này, trăm vạn năm đằng đẵng trải qua đến một con heo cũng có thể tu luyện thành thiên bồng nguyên soái quét ngang dọc tung hoành thiên giới thế mà tiểu muội muội này của hắn lại vẫn giữ tính tình trẻ con như thế.

...

Ở trong thánh giáo, thánh nữ đang nhìn ngắm những "thánh tích" mà giáo chủ để lại thì bỗng nhiên sau bắp tay cảm thấy ngứa ngáy.

Nàng gãi vài cái nói:

- Ai nhắc đến mình như thế?

...

Thu hồi lại lệnh bài Trần Lập nói:

- Đây là lệnh bài thánh giáo.

Đỗ Tử Yến ồ lên một tiếng kinh ngạc nói:

- Như thế mà lão gia lại là giáo chủ của thiên hạ đệ nhất giáo phái! Quả nhiên là giáo chủ cao ngạo hơn trời, tiểu nhân quả thực không thể nhìn thấy được.

- Quá khen quá khen. Được rồi, chúng ta nói tiếp chuyện chính sự đi. Lần này ta muốn thay đổi triệt để toàn bộ tu chân giới.

- Thay đổi triệt để? Quả nhiên là dã tâm của giáo chủ thiên hạ đệ nhất giáo không tầm thường một chút nào, thánh giáo tồn tại trăm vạn năm, là thế lực đỉnh tiêm gốc rễ nhất mà giáo chủ vẫn chưa hài lòng lại còn muốn cả thiên hạ này?

- Không ý ta không phải ta muốn thiên hạ này, mà chỉ muốn thay đổi một chút quy tắc mà thôi.

- Thay đổi quy tắc thiên hạ? Chủ ý của lão gia là gì?

- Ta chính là muốn biến mỗi lần tiến vào bí cảnh thành một bộ môn giả trí như chơi cầu mây vậy.

- Giả trí? Xông vào bí cảnh thì thì trăm ngàn hung hiểm, lại còn phải đối mặt với vô số môn phái khác nữa! Sao lại có thể được coi là một chuyện giải trí được.

- Phàm là người ai cũng đều có sát khí trong người, chém giết càng nhiều, tranh đoạt càng dữ thì người ta càng thích thú. Lần này ta muốn biến thiên địa này thay đổi một chú với một đệ tử thông tri trong bí cảnh cho các đệ tử khác được gọi là trấn thủ, một toán người bảo vệ trấn thủ gọi là hậu vệ, còn những người xông vào bí cảnh tấn công các hung thú cùng với giải quyết các nguy cơ được gọi là tiền vệ, còn một toán người chuyên để đi đâm trấn thủ người khác được gọi là tiền đạo. Mỗi tổ đội như thế là hai mươi hai người, vừa vặn cũng là một đội ngũ trung bình của một đoàn người đi vào bí cảnh. Mỗi một môn phái hay tông môn thánh địa muốn có địa vị cao hơn cũng chỉ có thể dựa vào bí cảnh để mà thu thập tài nguyên mà thôi, chiếm được một cái bí cảnh lớn có thể khiến cho thực lực đại tăng.

Đỗ Tử Yến nghe xong gật gù khen tắm tắt:

- Quả nhiên đúng là lão gia, sáng kiến như thế quá mức sáng tạo. Nhưng có điều ta muốn hỏi là nếu đệ tử không có đủ tài nguyên tu luyện thì căn bản sẽ không mạnh bằng các tông môn khác, vậy thì chả phải sẽ dậm chân tại chỗ sao?

- Nếu không có đệ tử kiệt xuất thì có thể xuất ra bảo khố tông môn mua đệ tử được mà.

- Mua đệ tử? Làm sao có thể?

- Chưởng môn có điều đơn thuần rồi, vạn biến trên thiên địa chỉ cần dính tới người thì căn bải không thoát nỗi một chữ tài. Chỉ cần chưởng môn đảm bảo đãi ngộ như là công pháp, tài nguyên của mình cung cấp cho đệ tử kia nhiều hơn môn phái kia là được. Cái gì mà suốt đời vì môn phái, cái gì mà suốt đời phấn đấu vị trí đều là ảo huyền.

- Vậy có thể cho ta hỏi thêm một câu với lão gia được không? Vậy thì cái bộ môn đánh bí cảnh này rốt cuộc là ai vui thế? Đệ tử trong môn phái đi liều mạng chắc chắn không vui rồi, trưởng lão thì vẫn như trước khi ban bố, bình thường mà thôi. Rốt cuộc ai là người giải trí.

Nghe đến Trần Lập bỗng nhiên có chút khựng lại, lúc trước cái môn bóng đá này nguồn thu chủ yếu là người hâm mộ đóng tiền xem cùng với nhà tài trợ, nhưng đây là tu tiên giới hai cái khái niệm kia căn bản là quá mức xa vời, có phần phi thực tế. Với lại có người hâm mộ thì có ít gì cơ chứ? Tu tiên giả tuy nhiều nhưng không phải là rau hẹ tùy tiện xuất ra một lần được?

Lúc này hệ thống hiện lên cho hắn một cái nhiệm vụ:

"Căn bản là ký chủ ngu ngốc của ta vẫn chưa biết làm sao để mà khiến các tông môn khác chơi trò này chứ gì? Mà vận may của ký chủ giàu nhưng mất nết của bổn hệ thống cũng thật là cao, như thế mà nhận được một nhiệm vụ phụ của tuyến hắc thủ sau màn. Đó là thu thập hương hỏa lệnh bài, mỗi một lệnh bài thu thập được thì cơ sở tu luyện của nương tử ký chủ càng dược hệ thống củng cố gia trì! Hệ thống không giới hạn hương hỏa lệnh bài. Một tro lưu hương do người khác cắm hương lên có thể đổi được một tấm lệnh bài. Dựa trên nhiệm vụ này ta thấy ký chủ đã có mục tiêu rồi, đó chính là thu thập hương hỏa của toàn bộ nhân giang, người muốn xem bí cảnh chi chiến thì phải thấp bốn nén hương. Theo hệ thống tính toán thì ký chủ có thể sử dụng thánh giáo để làm nơi cung cấp tài nguyên, chỉ cần đổi một lưu hương là có thể lấy được tài nguyên của ký chủ thông qua thánh giáo, chắc chắn là các thánh địa cùng với tông môn sẽ không bỏ qua cơ hội béo bở này"

- Ngươi nói ta chính là dùng tài nguyên của mình giáng tiếp để mà giúp nương tử mình mạnh hơn?

"Hệ thống chỉ muốn nói với ký chủ là càng về sau nương tử của ký chủ càng phát triển nên càng tiêu tốn nhiều tài nguyên của ký chủ nữa, những tài nguyên đó đều là tài nguyên cao cấp, giờ chỉ cần bỏ ra một chút rác rưởi là có thể đổi lấy hiệu quả tương đương với cao phẩm rồi, hẳn là ký chủ não ngắn của bổn hệ thống biết nặng nhẹ như thế nào rồi"

- Ngươi nói cũng phải.

Hệ thống nói vô cùng đúng đắng thế nên hắn thông tri với Đỗ Tử Yến về chuyện này. Nàng ta nghe xong mặc dù không hiểu Trần Lập lấy hương hỏa làm cái gì, hương hóa có linh khí để mà tu luyện đâu mà lấy, thế nhưng nàng không hỏi, bởi vì hắn là đại lão, ắt sẽ có dự tính của riêng của mình.

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.