Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt kỹ kinh thế!

Phiên bản Dịch · 2872 chữ

Thiên Nhan hừ lạnh một tiếng: “Được, một lời đã định!” Trong lòng nàng ta lại nghĩ, có thêu được hay không, cũng không phải do Lăng Nhược Tâm định đoạt. Tuy phi tần trong cung và gia quyến đại thần không phải đều là người của nàng ta, nhưng ít nhất nàng ta cũng có thể chắc chắn rằng tâm bọn họ đều hướng về phía nàng ta.

Phó Vi, phu nhân của hữu tưởng Tả Khinh Ấn đứng bên cạnh nhìn màn kịch này, không khỏi chảy mồ hôi lạnh thay Lăng Nhược Tâm. Tuy bà chỉ là phụ nữ, nhưng bà cũng biết hữu tưởng và Lăng Nhược Tâm đều cùng giúp đỡ Thái tử, chỉ sợ Lăng Nhược Tâm bị bất lợi, liền lên tiếng: “Lời nói miệng cũng rất khó phân định, thêu thế nào là đẹp, thế nào là hỏng? Trong lòng mỗi người đều có một tiêu chuẩn riêng. Ở đây ta có một chiếc khăn tay do Huyến Thải sơn trang thêu. Nếu Lăng Nhược Tâm có thể thêu đẹp hơn chiếc khăn này, thì coi như thắng. Không biết ý của công chúa và Lăng Đại tiểu thư thế nào?”

Nghe Phó Vi nói, Lăng Nhược Tâm biết ngay bà muốn giúp hắn, liền nhận lấy chiếc khăn trong tay bà. Nhìn qua là biết chỉ là sản phẩm thêu của một tú nương bình thường trong Huyến Thải sơn trang, nhưng làm cũng rất tinh xảo. Hắn đưa chiếc khăn cho Thiên Nhan hỏi: “Không biết ý công chúa thế nào?”

Tuy Thiên Nhan không hiểu nhiều, nhưng nhìn cũng biết chiếc khăn kia rất đẹp, cỏ hoa, bươm bướm thêu trên khăn vô cùng sống động. Nàng ta lập tức gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời Tả phu nhân đi.”

Đúng lúc này, tiếng thái giám lanh lảnh truyền đến: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Hoàng hậu mặc một bộ cung trang đỏ tươi đi đến. Bà vừa vào cửa, thì Thiên Nhan liền bước ra đón, nói lại chuyện vừa rồi.

Sau khi nghe xong, Hoàng hậu hơi nhíu đôi mày thanh tú, trong lòng thầm mắng Thiên Nhan không hiểu chuyện, nhưng Thiên Nhan là công chúa, lời đã nói ra không thể thu lại được. Hơn nữa, bà cũng thường nghe tài thêu thùa của Lăng Nhược Tâm có một không hai trong thiên hạ, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, thầm có quyết định riêng. Nếu Lăng Nhược Tâm thêu hỏng Lưu Quang Dật Thải, thì bà cũng có thể mượn cơ hội này khiến Lăng Nhược Tâm khó xử, để từ nay về sau ‘nàng’ phải một mức giúp đỡ cho Tam hoàng tử. Còn nếu Lăng Nhược Tâm thêu tốt, thì cùng lắm cũng chỉ khiến Thiên Nhan phải nhận lại cửu chuyển lưu quang trục mà thôi.

Đã có quyết định rồi, Hoàng hậu liền cười nói: “Hôm nay bản cung đang lo không biết yến tiệc nên biểu diễn gì cho hay. Lại hiếm khi được Lăng Đại tiểu thư hiến tài nghệ, đúng là ý kiến tuyệt vời. Người đâu, đưa Lưu Quang Dật Thải ra đi!” Tuy mắt bà đầy ý cười, nhưng lại trừng mắt lườm Thiên Nhan một cái.

Thiên Nhan nhìn thấy ánh mắt của bà, biết ngay bà tức giận, lại không khỏi khó chịu, nàng ta bĩu môi ra, cũng chẳng nói thêm gì.

Lưu Quang Dật Thải kia vốn đang được một thái giám ôm trong lòng, Hoàng hậu vừa dứt lời, thì hai cung nữ liền bước tới, nhận Lưu Quang Dật Thải trong tay thái giám. Một cung nữ tắt hết đèn đi, cả đại điện tối om. Một cung nữ mở hộp, nhẹ nhàng lấy vải ra, cả phòng tràn ngập ánh sáng.

Tấm vải vừa được lấy ra, thì mọi người đều hít một hơi thật sâu. Tuy họ đã nghe danh tiếng của Lưu Quang Dật Thải từ lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn tận mắt. Chỉ trong giây lát đó, trong mắt mọi người có vẻ ghen tị, cũng có người đầy vẻ hâm mộ. Nhưng không cần biết họ ghen tị hay hâm mộ, thì ai cũng phải chẹp miệng khen ngợi.

Cũng có người nịnh hót lên tiếng: “Lưu Quang Dật Thải thần kỳ như thế, chỉ có bậc mẫu nghi thiên hạ như Hoàng hậu mới xứng để mặc!”

Hoàng hậu vừa lòng nhìn biểu cảm của mọi người, trong lòng hơi tự đắc nói: “Lưu Quang Dật Thải này xuất xứ từ Huyến Thải sơn trang. Mười năm mới có thể chế được một tấm, cực kỳ hiếm có. Hôm nay, nếu do Lăng Đại tiểu thư tự tay thêu lên, thì đúng là cực phẩm của cực phẩm.”

Dù Thanh Hạm đã nhìn thấy Lưu Quang Dật Thải rồi, nhưng lúc này lấy ra vẫn khiến nàng kinh hãi, không ngờ Lưu Quang Dật Thải hoàn chỉnh lại thu hút sự chú ý của mọi người như vậy. Nếu để chế trang phục mặc hàng ngày, nếu không phải là khí chất cao quý đến kinh người, thì cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Hoàng hậu nương nương thích là tốt rồi! Lần này Huyến Thải sơn trang có thể chế ra được Lưu Quang Dật Thải cũng là nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương.”

Khi mọi người đang nói chuyện, thì đám cung nữ cũng đã đưa tơ cực phẩm đến. Lăng Nhược Tâm khẽ cầm lấy một sợi, bàn tay thon nhỏ trắng nõn hơi tách ra, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhắm hai đầu, ngón út bắn ra, cuộn tơ đang quấn lại, liền tung ra thành mười sáu sợi, hắn khen: “Tơ của Lưu Nguyên tuyến trang quả là độc nhất vô nhị!”

Mọi người nhìn thấy Lăng Nhược Tâm dễ dàng tách sợi tơ thành mười sáu sợi, không khỏi ngẩn người. Sợi tơ kia vốn đã rất nhỏ, bản thân các nàng cũng không ai đủ bản lĩnh để tách ra thành mười sáu sợi. Trong lòng họ âm thầm thán phục, xem ra, tài nghệ thêu thùa của Huyến Thải sơn trang đúng là bất phàm. Chỉ nhìn Lăng Nhược Tâm thi triển tài nghệ linh hoạt như vậy cũng biết, ‘nàng’ có phần thắng lớn hơn trong trận đấu hôm nay rồi.

Lăng Nhược Tâm lấy kim thêu từ cổ tay áo ra, nói với Thiên Nhan: “Hôm nay công chúa chủ yếu chỉ là muốn xem tài nghệ thêu thùa của Lăng Nhược Tâm. Mà cũng không thể nhất thời thêu hết cả tấm vài này. Vậy ta nghĩ, chỉ thêu khoảng ba thước từ mép vải vào, không biết ý công chúa thế nào?”

Tuy Thiên Nhan thêu không giỏi, nhưng cũng biết thêu ra hình ra dạng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhìn bản lĩnh tách chỉ của ‘nàng’, nàng ta vốn cũng hơi lo lắng, giờ lại thấy ‘nàng’ chủ động nói phải thêu ba thước, nàng ta thầm nghĩ, tự ngươi tìm đường chết, đừng oán trách ta, liền lập tức gật đầu nói: “Được!”

Lăng Nhược Tâm đương nhiên hiểu suy nghĩ của Thiên Nhan, ý cười trên mặt càng đậm hơn. Hắn quay sang nói với Thanh Hạm: “Tướng công, bình thường ‘chàng’ cũng hay giúp ta thêu, hôm nay phiền ‘chàng’ nối chỉ giúp ta được không?”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm hơi sửng sốt, nàng giúp hắn thêu khi nào? Bình thường nàng vốn hiếu động, lại dốt đặc cán mai về thêu thùa, bảo nàng nối chỉ, không phải là Lăng Nhược Tâm tự tìm phiền phức hay sao?

Thanh Hạm nghi hoặc nhìn Lăng Nhược Tâm, bên tai lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ của hắn: “Nàng dùng khinh công, treo chỉ lên xà nhà đại sảnh giúp ta, lại dùng kiếm pháp độc môn của Thương Tố môn, chia giúp ta mỗi sợi tơ thành mười sáu sợi.”

Thấy hắn cách mình hơn mười bước, nhưng giọng nói lại sát bên tai, Thanh Hạm biết hắn đang dùng thiên lý truyền âm nói chuyện với nàng. Lăng Nhược Tâm nhìn nàng lo lắng liền nói tiếp: “Nếu nàng muốn thoát khỏi sự dây dưa của Thiên Nhan, thì làm theo lời ta. Có điều, lúc nàng dùng kiếm, phải cố gắng nhẹ nhàng một chút. Đừng có mạnh mẽ như bình thường hung hung hăng hăng chém giết ta. Hơn nữa, sợi tơ cũng rất nhỏ, không cần dùng kiếm thật. Nàng lấy một chiếc kim thêu, dùng kim thay kiếm đi.”

Thanh Hạm cũng dùng thiên lý truyền âm nói với hắn: “Ta chưa từng dùng kim bao giờ, chàng bắt ta hỗ trợ như vậy, chỉ sợ ta làm hỏng chuyện của chàng mất.”

Lăng Nhược Tâm nói: “Chuyện nàng làm hỏng còn ít sao? Có lần nào không phải là ta đi thu dọn hậu quả giúp nàng? Lần này, dù thế nào nàng cũng phải phối hợp với ta. Nếu không, chỉ sợ sẽ phiền to.”

Thanh Hạm giận dữ nói: “Chàng đã biết có phiền phức, sao lúc nói chuyện với Thiên Nhan còn đồng ý thoải mái như vậy?”

Lăng Nhược Tâm hừ lạnh: “Còn không phải vì nàng à? Nếu nàng không gặp Thiên Nhan thì làm sao nảy sinh ra mấy chuyện này? Tóm lại, đêm nay nàng phải giúp ta, lát nữa ta thêu, nàng cần phải toàn tâm toàn ý giúp ta tách chỉ, nếu không, đêm nay sẽ không thể thêu xong được ba thước Lưu Quang Dật Thải đâu.”

Thanh Hạm thở dài: “Giờ chàng nói gì cũng đúng hết. Muốn ta làm gì cũng được.”

Lăng Nhược Tâm nói: “Nếu chúng ta muốn thắng, thì phải thắng thật đẹp!”

Thanh Hạm giật mình, một câu thắng thật đẹp của hắn đã khiến tim nàng xao động. Đột nhiên nàng hiểu ra, tính cách của Lăng Nhược Tâm là thế, thắng sẽ phải thắng đẹp!

Thanh Hạm đi đến bên cạnh Lăng Nhược Tâm cười nói: “Nương tử nói gì thế, giữa chúng ta sao lại dùng hai chữ làm phiền? Vả lại, lúc ở nhà, không phải chúng ta cũng thường như thế nào? Nếu nương tử muốn ta nối chỉ giúp ‘nàng’, thì cả đời này ta sẽ kéo chỉ cho ‘nàng’.” Lúc nói chuyện, mắt nàng tràn ngập tình cảm.

Phó Vi đứng bên cạnh nhìn hai người thân mật, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau đúng là một đôi trời sinh, không khỏi hâm mộ nói: “Trước kia, người ta thường nói: “Nguyện làm uyên ương, không làm tiên”, ta chỉ cho rằng đó là những sự ao ước của người không chiếm được tình yêu của người thương, nhưng hôm nay nhìn thấy sự ân ái của phu thê Lăng Đại tiểu thư, ta mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.”

Thiên Nhan nghe Phó Vi nói vậy, lại nhìn dáng vẻ tương thân tương ái của hai người họ, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Nhưng nàng cũng vẫn nghĩ, nếu đêm nay Lăng Nhược Tâm thua, nàng ta nhất định sẽ bảo mẫu hậu nhốt ‘nàng’ vào thiên lao, cả đời cũng không ra được!

Nhìn cảnh hai người liếc mắt đưa tình, cảm giác của Tần Phong Dương không biết nên miêu tả thế nào, chỉ thầm tự nói với mình rằng, thôi đi, thứ tình cảm khác thường này, cũng nên chấm dứt là hơn. Từ nay về sau, hắn sẽ không có suy nghĩ quá phận gì với Thanh Hạm nữa. Có điều, nhớ lại những lời trách móc ngày ấy ‘hắn ta’ nói với hắn ở ngoại ô thành Tầm Ẩn, trong lòng hắn vừa ngọt ngào lại vừa xót xa. Bản thân hắn cũng biết, lần đó chẳng qua là ‘hắn ta’ trêu đùa hắn mà thôi.

Nhìn vào mắt Thanh Hạm, lòng Lăng Nhược Tâm cũng hơi rung động. Đôi mắt nàng bình thường đã vô cùng linh động, lúc này lại đầy thần thái, vì sao sáng nhất trong thiên hạ cũng không đẹp bằng đôi mắt nàng. Trong ánh mắt còn hàm chứa tình cảm, khiến cho hắn bỗng cảm thấy ý loạn tình mê, lúc này chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng, mạnh mẽ hôn lên đôi môi nàng.

Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Tướng công nói phải giữ lời, ‘chàng’ phải giúp ta kéo chỉ cả đời đấy!” Dứt lời, hắn đưa kim thêu cho nàng.

Thanh Hạm khẽ cười: “Ta có bao giờ nói mà không giữ lời?”

Thanh Hạm nhận kim thêu, cầm một cuộn chỉ trên bàn, nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà, rồi lại đáp xuống đất đứng cạnh Lăng Nhược Tâm, mỉm cười với hắn.

Nụ cười của Thanh Hạm vừa có vẻ nịnh nọt, lại vừa xinh đẹp, nụ cười đó khiến tim Lăng Nhược Tâm như tun lên. Đây là nụ cười đẹp nhất của nàng mà hắn từng nhìn thấy. Bình thường, nàng cười rất ngây thơ, nhưng lúc này lại đầy vẻ quyến rũ của nữ tử. Hắn giật mình một chút rồi cũng vội hồi phục tinh thần, gật nhẹ đầu với nàng, ý bảo nàng làm rất tốt.

Thanh Hạm hơi đắc ý, cầm một cuộn chỉ khác đang định nhảy lên xà nhà, thì Lăng Nhược Tâm giữ chặt tay nàng, mỉm cười lắc đầu nói: “Tướng công, ‘chàng’ quên rồi à, bây giờ phải dùng chỉ màu hồng nhạt.”

Thanh Hạm cười khẽ: “Trí nhớ của ta tệ quá!” Nàng lấy cuộn chỉ trong tay Lăng Nhược Tâm rồi nhảy lên xà nhà.

Lăng Nhược Tâm sợ nàng lại lấy sai chỉ, liền dùng thiên lý truyền âm nói thứ tự lấy chỉ cho nàng, sau đó sai cung nữ đưa một hộp kim thêu đến, cung nữ ngạc nhiên hỏi: “Lăng Đại tiểu thư cần nhiều kim thêu như vậy làm gì?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Ta có dụng ý của ta!”

Cung nữ kia quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu khẽ gật đầu, lúc này cô mới đi lấy kim thêu. Một lát sau, kim đã được đưa lại, mà Thanh Hạm cũng đã treo chỉ lên xà nhà xong. Hàng trăm cuộn chỉ chảy từ trên xà nhà xuống, giống một thác nước rực rỡ sắc màu, lộng lẫy vô cùng.

Thanh Hạm không cố tình khoe khoang khinh công của nàng. Lúc nàng trải chỉ ra, dáng người cực kỳ nhẹ nhàng, phấn khích hơn nhiều so với mấy trò ca hát tạp kỹ trong cung đình mà mọi người thường xem, khiến ai cũng vui như nở hoa.

Lăng Nhược Tâm truyền âm nói: “Lúc nàng tách chỉ, dùng nội lực để chia chỉ ra, đồng thời xuôn mỗi sợi vào một chiếc kim thêu, làm xong thì đưa hết cho ta.”

Thanh Hạm gật gật đầu, có điều, đây là lần đầu nàng tách chỉ, trong lòng cũng rất lo lắng. Nàng quay đầu nhìn Lăng Nhược Tâm một cái, chỉ thấy trên mặt hắn đầy vẻ cổ vũ, động viên, không hề có chút vẻ đùa cợt, trêu tức như xưa. Nàng quyết tâm, hít sâu một hơi, tay cầm kim thêu đâm vào giữa sợi chỉ tách ra làm hai, sau đó lại chia tiếp thành bốn, có điều, làm thế nào cũng không thể chia thành mười sáu, khiến nàng vô cùng chán nản.

Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Tướng công quên triền tự quyết rồi à?”

Nghe hắn nói vậy, mắt Thanh Hạm sáng lên. Đúng rồi, sao nàng lại quên mất triền tự quyết chứ. Chỉ cần tay phải tạo thành triền tự quyết, tay trái tách chỉ, chỉ có mảnh đến đâu cũng có thể tách ra được. Nàng tĩnh tâm, vận sức thử, quả nhiên sợi chỉ tách ra đúng như nàng dự đoán. Nàng mừng rỡ, lúc tách chỉ cũng vận lực khéo léo, càng tách càng thuận lợi. Sau đó, nàng lại vận công hút đầu chỉ lên, kim thêu trong hộp cũng nhẹ nhàng bay lên, sợi chỉ dài nhẹ nhàng xuyên qua lỗ kim rất nhỏ.

Nhìn hành động của nàng, Lăng Nhược Tâm không khỏi thở phào một hơi. Bảo sao Đoàn thúc thúc nói Thanh Hạm là kỳ tài võ học. Trên phương diện võ thuật, đúng là chỉ nói một chút nàng đã hiểu rồi. Thật ra, lúc hắn đáp ứng Thiên Nhan, hắn đã nghĩ nhờ nàng hỗ trợ, nhưng không ngờ, nàng còn lợi hại hơn hắn tưởng, nói một chút đã làm được rồi. Tuy nàng thiếu kiên nhẫn, nhưng chuyện này nàng lại làm cực kỳ tốt.

Sau khi Thanh Hạm xuyên kim xong, liền khẽ cười với hắn, trong mắt hắn đầy vẻ khen ngợi khiến nàng càng đắc ý hơn, tách chỉ càng hăng hơn. Lăng Nhược Tâm mỉm cười cầm kim thêu đã được nàng xỏ chỉ, đứng trước Lưu Quang Dật Thải, hơi đảo mắt, khẽ cười rồi bắt đầu thêu.

Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo của Dạ Sơ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.