Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình yêu nam nữ

Phiên bản Dịch · 3836 chữ

Tiếng kêu hoảng hốt của Thanh Hạm vừa dứt, thì bỗng đám hắc y nhân kia hét lên thê thảm. Nàng kinh hãi khi thấy bọn chúng đồng loạt ngã lăn ra đất, trên trán đều có một đoá hoa. Ngay sau đó, một nam tử mặc áo tím nhẹ nhàng lướt tới. Nhìn thấy người kia, Thanh Hạm mừng rỡ: “Đại sư huynh, huynh tới thật đúng lúc!”

Tống Vấn Chi đi tới trước mặt nàng, mỉm cười với nàng rồi kéo nàng đứng dậy. Hắn nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người nàng rồi nói: “Có chuyện gì thế này? Muội lại gây hoạ gì rồi hả?”

Tống Vấn Chi vốn thân thiết với nàng từ nhỏ, nàng vẫn coi hắn là người nhà thân thiết nhất của nàng. Nhiều ngày nay, nàng đều như đi dạo ở quỷ môn quan, giờ vừa nhìn thấy hắn, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nghe hắn hỏi vậy, sự ấm ức trong lòng dâng lên khiến nàng rúc vào lòng hắn khóc oà.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, lòng Tống Vấn Chi bỗng cảm thấy đau đớn không thôi, hắn khẽ vuốt lưng nàng, nói: “Bé ngốc, đừng khóc nữa, nói cho sư huynh biết, ai bắt nạt muội, sư huynh sẽ dạy dỗ hắn cho muội!”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm lại chợt nhớ ra Lăng Nhược Tâm vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nàng vội ngừng khóc, lau hết cả nước mắt nước mũi lên y phục của hắn, rồi nói: “Đại sư huynh, Lăng đại tiểu thư trúng kịch độc, huynh mau giúp muội cứu ‘nàng’ đi!”

Nhìn nét mặt căng thẳng của nàng, Tống Vấn Chi vội vén rèm xe lên, thấy dung mạo của Lăng Nhược Tâm, hắn cũng không khỏi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc đến như vậy. Hắn thầm mắng mình, tiểu sư muội còn đang đứng trước mặt, vậy mà hắn dám suy nghĩ lung tung tới nữ tử khác, đúng là đáng đánh mà! Hắn lập tức thu lại tạp niệm, đưa tay bắt mạch cho Lăng Nhược Tâm. Thấy mạch của ‘nàng’ suy yếu, sắc mặt tái nhợt, Tống Vấn Chi tiếp tục hơi nhấc mi mắt của ‘nàng’ lên để kiểm tra, rồi khẽ thở phào.

Tống Vấn Chi rút một lọ nhỏ từ ngực áo ra, đút cho Lăng Nhược Tâm một viên thuốc rồi hỏi: “Muội đã từng trị liệu sơ qua cho ‘nàng’ ấy rồi à?”

Thanh Hạm đáp: “Ta đã hút gần hết độc tố ra giùm ‘nàng ấy’, cũng đút cho ‘nàng’ hai viên giải độc mà sư phụ cho ta rồi.”

Nghe nàng nói vậy, Tống Vấn Chi vội vàng kéo tay nàng qua bắt mạch, rồi đưa cho nàng một viên thuốc, trừng mắt lườm nàng: “Muội có biết dùng miệng hút độc cho người khác nguy hiểm đến thế nào không? Nếu làm không tốt, chẳng những không cứu được người mà còn tự khiến mình bị trúng độc! May mà sư phụ biết muội bướng bỉnh, từ nhỏ đã cho muội nếm hàng trăm loại thảo dược, nên cơ thể của muội mới có sức đề kháng nhất định với độc tính, nếu không, lần này không những muội không cứu được người, mà chỉ e là đến tính mạng mình cũng mất luôn rồi!”

Thanh Hạm lè lưỡi: “Có nghiêm trọng thế không? Hơn nữa, ‘nàng’ bị thương cũng vì cứu ta mà!”

Tống Vấn Chi gõ đầu nàng một cái: “Đã làm sai còn dám cãi nữa! Ta vốn đang thắc mắc vì sao ‘nàng’ trúng độc nguy hiểm như vậy mà không chết, thì ra muội đã dùng miệng hút gần hết độc ra, còn cho ‘nàng’ uống giải độc bí truyền của Thương Tố môn nữa. Độc của ‘nàng ta’ chưa vào tới tim, gặp được ta thì chắc chắn sẽ không chết. Trong xe không tiện châm cứu, sau khi về ta sẽ châm cứu cho ‘nàng’, sau đó dùng dược điều trị tiếp vài ngày, chắc chắn sẽ không sao.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm rốt cuộc cũng yên lòng, vội lảng sang chuyện khác: “Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?”

Tống Vấn Chi lại gõ nhẹ vào đầu nàng: “Còn không phải tại muội sao?! Lần trước bị lạc mất muội, ta tìm muội khắp nơi. Mà muội thì cứ như mất tích ấy, ta vẫn nghĩ là muội sẽ không tới Huyến Thải sơn trang, nên ta cũng bỏ qua nơi đó, không tìm, ai ngờ, muội lại chạy tới đó. Lúc ta tới Huyến Thải sơn trang, thì bá phụ nói muội đi núi Lung cùng Lăng đại tiểu thư, ba ngày nữa sẽ về. Nhưng ta chờ bốn ngày vẫn không thấy muội về, ta lo lắng nên chạy tới đây tìm muội, may mà ta tới đúng lúc. Cô nhóc ngốc muội ấy, khi nào mới có thể không gây chuyện nữa để ta được yên ổn vài ngày hả?!” Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, hắn biết tính nàng rất thiếu sự tập trung, thích những tháng ngày tự do tự tại, lại không đoán ra là nàng sẽ chạy tới Huyến Thải sơn trang, nếu không phải hắn tìm khắp thành Tẩm Ẩn cũng không thấy nàng, thì hắn đã không chạy tới Huyến Thải sơn trang cầu may rồi.

Nhớ lần trước nàng bỏ rơi hắn, mà hắn lại không hề so đo với những hành vi tuỳ hứng của nàng, còn lo lắng cho an nguy của nàng, Thanh Hạm lập tức cười hì hì: “Thật ra ta cũng không muốn tới Huyến Thải sơn trang đâu, là vì bị Lăng Nhược Tâm kia bày kế đấy chứ. Nếu không, thì bây giờ ta vẫn đang tiêu diêu tự tại rồi!” Có điều, gần đây trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng bắt đầu thấu hiểu giang hồ hiểm ác là thế nào.

Tống Vấn Chi thở dài: “Đến bao giờ muội mới có thể kiềm hãm tính tình của mình lại hả?! Cứ thế này thì sớm muộn gì muội cũng gây đại hoạ mất thôi!”

Thanh Hạm kéo tay hắn, cười hì hì nói: “Ta biết Đại sư huynh hiểu ta nhất mà, ta thề, sau này không bao giờ chạy loạn nữa. Có đại sư huynh ở bên cạnh, chuyện nguy hiểm gì cũng có thể hoá giải được. Lần này không phải là minh chứng rõ nhất hay sao!”

Tống Vấn Chi mỉm cười đầy vẻ cưng chiều, xoa đầu nàng nói: “Ta thật hết cách với muội! Nói gì thì nói, muội cũng phải để ý một chút.” Nhìn đống thi thể nằm đầy dưới đất, hắn cúi người nhặt lên một khối lệnh bài, trên mặt có khắc hình thanh kiếm, liền hỏi Thanh Hạm: “Sư muội, muội lại gây thù chuốc oán với ai thế này?”

Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Tuy ta thích gặp rắc rối, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp mấy người này, nhìn hành động của bọn hắn thì có lẽ mục tiêu là Lăng đại tiểu thư.” Thấy Tống Vấn Chi cầm lệnh bài kia trầm tư, nàng lại hỏi tiếp: “Đại sư huynh, thứ đó là gì?”

Tống Vấn Chi trả lời: “Đây là lệnh bài của tổ chức sát thủ Tàn môn. Đó là một tổ chức mới nổi lên trên giang hồ vài năm gần đây, khi nhận được nhiệm vụ sẽ tìm mọi biện pháp hoàn thành, mấy năm nay chưa từng thất thủ. Cho nên, giá để thuê bọn họ cũng cực cao. Xem ra, các muội đã đắc tội một kể rất lợi hại rồi, hắn ta muốn đưa hai người vào chỗ chết.” Dứt lời, hắn nhíu mày lo lắng.

Thanh Hạm ngẫm nghĩ: “Chuyện này chờ Lăng đại tiểu thư tỉnh lại rồi hỏi là được, giờ chúng ta có đoán mò cũng không ra, nên sớm quay về Huyến Thải sơn trang là hơn.” Với tính cách của Lăng Nhược Tâm, chỉ e là đã đắc tội không ít người. Nhưng kẻ thuê sát thủ này chắc chắn là cực kỳ oán hận Lăng Nhược Tâm, nếu không cũng sẽ không chi nhiều tiền như vậy.

Tống Vấn Chi gật đầu nói: “Lần này nhiệm vụ của Tàn môn thất bại, e là sau này có thể sẽ lại tới, không cần biết mục tiêu của bọn họ là muội hay là Lăng đại tiểu thư, thì muội cũng phải thật cẩn thận, ta không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh muội được.” Hắn cũng rất muốn thời thời khắc khắc ở cạnh nàng, nhưng dù sao nam nữ vẫn có sự khác biệt.

Thanh Hạm thở dài, nàng vẫn tưởng nàng là trùm gây rối, không ngờ Lăng Nhược Tâm dường như còn gặp phiền phức nhiều gấp mấy lần nàng.

Dọc đường đi, Tống Vấn Chi đánh xe, Thanh Hạm vẫn không yên tâm về Lăng Nhược Tâm, nên một mực ngồi trong xe chăm sóc hắn. Tống Vấn Chi nghĩ Lăng Nhược Tâm là nữ tử, nên cũng không quá bận tâm, nếu hắn biết Lăng Nhược Tâm là nam tử, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào.

Ở Thương Tố môn, Tống Vấn Chi ngoài học võ, thì còn học cả thuật ngũ hành và y thuật. Học ngũ hành là vì sở thích của hắn, còn học y thuật, thì mười phần vì Thanh Hạm. Khi còn ở Thương Tố môn, Thanh Hạm rất nghịch ngợm, ngang bướng, thích gây hoạ, tuy nàng thường trêu chọc mọi người đến khóc dở mếu dở, nhưng nàng cũng thường xuyên bị thương. Nàng đã không phân biệt được dược thảo, lại dám ăn linh tinh quả cây trong rừng, có lần còn suýt mất mạng. Hắn thấy nàng thật sự không có khiếu học y, nên hắn đành phải cố gắng nghiên cứu y thuật, không vì mục đích gì khác, chỉ vì muốn cứu nàng.

Y thuật của Tống Vấn Chi thật sự rất kỳ diệu, sau khi uống viên thuốc kia, sắc mặt Lăng Nhược Tâm cũng tốt hơn nhiều. Sau khi quay về Huyến Thải sơn trang, hắn cũng từ từ tỉnh lại. Thanh Hạm đang ôm hắn vào lòng, mũi hắn ngửi được mùi hương nhè nhẹ của nàng, mặt áp vào nơi mềm mại ấm áp, không cần nhìn cũng biết là chỗ nào. Hắn biết nếu lúc này hắn tỉnh lại, nhất định sẽ không được hưởng sự đãi ngộ này nữa, liền tiếp tục giả vờ bất tỉnh, nhưng trong lòng thì ngọt như mật.

Khi mọi người quay về Huyến Thải sơn trang thì cũng đã chạng vạng tối. Thanh Hạm ôm Lăng Nhược Tâm quay về Miên Dung cư. Lăng Ngọc Song vừa nghe chuyện Lăng Nhược Tâm trúng độc bất tỉnh, liền vội vàng chạy tới, nhìn Tống Vấn Chi đang châm cứu cho Lăng Nhược Tâm.

Trong lòng Lăng Nhược Tâm buồn bực không thôi. Vừa mới tranh thủ hưởng thụ sự ấm áp của Thanh Hạm kia được một chút xíu đã phải chịu khổ thế này rồi. Từ bé tới giờ chỉ có hắn dùng kim đâm người khác, chứ chưa bị người khác lấy kim đâm hắn bao giờ! Thì ra, bị người khác đâm vừa đau vừa tê thế này, vì hắn đang giả vờ bất tỉnh, nếu không đã ngăn lại từ lâu rồi. Việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là nhẫn nhịn! Nhưng mà sao đau quá thế này cơ chứ. Lúc này hắn thật sự chỉ muốn ngất đi cho xong.

Sau khi Tống Vấn Chi châm cứu xong, trên đầu hắn đã toát đầy mồ hôi, thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn liền an ủi: “Đại tiểu thư đã qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần điều dưỡng một thời gian ngắn, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, sau mười ngày là có thể khỏi hẳn rồi.” Dứt lời, hắn lại đưa cho Thanh Hạm một chiếc lọ sứ nói: “Trong bình là thuốc trị vết thương ngoài da, nam nữ khác biệt, Thanh Hạm, muội bôi thuốc cho Lăng đại tiểu thư đi.”

Vừa nghe Tống Vấn Chi nói xong, Thanh Hạm thật muốn ngất xỉu luôn. Nàng và Lăng Nhược Tâm mới thật sự là nam nữ khác biệt, nàng mới không được bôi thuốc cho hắn ấy! Nhưng nghĩ tới chuyện thân phận của hắn là một bí mật, nàng vừa định nhờ Lăng Ngọc Song hỗ trợ, thì Lăng Ngọc Song đã cười nói: “Thanh Hạm, vậy phiền con bôi thuốc giúp Nhược Tâm nhé, ta đi sắc thuốc.” Dứt lời, bà cũng không cho nàng cơ hội từ chối, kéo luôn Tống Vấn Chi đi để hỏi cách sắc thuốc.

Lăng Ngọc Song biết đệ tử của Thương Tố môn ngoài võ công cao cường còn có y thuật độc bá thiên hạ, Tống Vấn Chi là đại đệ tử của Thương tố môn, y thuật chắc cũng không tệ. Hắn nói Lăng Nhược Tâm không sao thì chắc chắn là không sao. Tuy nhìn sắc mặt Lăng Nhược Tâm hơi tái, nhưng cũng không quá kém. Đây là cơ hội khó mà có được để Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm gia tăng tình cảm, bà làm sao có thể đứng đây làm kỳ đà cản mũi được?! Bà lập tức kéo Tống Vấn Chi ra ngoài, đồng thời đuổi luôn tôi tớ đi, để cho Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm ở lại riêng trong phòng.

Thanh Hạm rất buồn bực. Tuy không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể của Lăng Nhược Tâm, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, thì dù thế nào hắn cũng vì cứu nàng nên mới bị thương, về tình về lý thì nàng cũng phải chăm sóc hắn cho tốt… Nàng bỏ qua những suy nghĩ linh tinh trong đầu, cẩn thận cởi bỏ xiêm y cho hắn, lộ ra tấm lưng trần trắng như tuyết. Trong lòng nàng lại không khỏi ghen tị, làn da của một đại nam nhân như hắn mà còn trắng, còn mịn hơn cả nàng, đúng là không có thiên lý!

Miệng vết thương trên lưng hắn hơi đỏ lên, tuy không sâu, có điều vì trúng kịch độc nên còn hơi mưng mủ, khiến nàng lại cảm thấy đau lòng. Dù nàng hiếu động, nhưng lại hay bị thương nên cũng có chút kinh nghiệm xử lý vết thương. Thanh Hạm nhanh nhẹn lấy thuốc mỡ trong lọ ra bôi lên vết thương trên lưng Lăng Nhược Tâm, sau đó lại lấy băng gạc, cẩn thận băng lại cho hắn.

Có điều, tuy nàng đã rất cẩn thận, nhưng khi thuốc chạm đến vết thương, cũng khiến hắn đau đến cực điểm, dù động tác có nhẹ nhàng đến đâu, cũng khiến người ta vô cùng đau nhức. Lăng Nhược Tâm biết trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, liền không nhịn được, khẽ hừ nhẹ. Nếu hắn mà còn tiếp tục giả vờ, chỉ sợ sẽ đau chết mất thôi!

Vừa nghe thấy giọng hắn, Thanh Hạm vui mừng hỏi: “Huynh tỉnh rồi à?!”

Lăng Nhược Tâm mở to hai mắt nhìn nàng nói: “Muội nặng tay như vậy, ngay cả người chết cũng bị muội làm cho tỉnh lại thôi.”

Nếu là trước đây, Thanh Hạm chắc chắn sẽ cãi nhau với hắn, nhưng giờ nghe hắn nói chuyện, tuy hơi khó nghe, nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ êm tai. Nàng cười hì hì nói: “Huynh còn nói được chứng tỏ huynh chưa chết! Tuy lúc trước ta hay nguyền rủa huynh chết sớm, nhưng giờ ta mới phát hiện, huynh vẫn còn sống cũng không phải là chuyện xấu.”

Nhìn nét mặt nàng đầy mệt mỏi, hai mắt vừa đỏ vừa trũng sâu, hai người vừa vượt qua tử nạn, giờ nàng lại tươi cười xán lạn khiến trong lòng Lăng Nhược Tâm không hiểu sao bỗng dâng lên một nỗi đau khó tả. Hắn biết nàng đã khóc vì hắn, lo lắng vì hắn, cũng biết nàng vì muốn cứu hắn mà không màng tới sự an nguy của mình. Hắn khẽ cười nói: “Muội còn chưa chết, thì ta làm sao chết được. Bắt nạt muội là chuyện thú vị nhất cuộc đời ta, ta làm sao có thể nhanh chóng từ bỏ quyền lợi của mình như thế được.”

Thấy hắn không sao, tâm tình Thanh Hạm cũng tốt hẳn lên, nhưng nàng vẫn giả vờ tức giận, khẽ đập hắn một cái: “Rốt cuộc huynh cũng chịu thừa nhận trước kia huynh toàn bắt nạt ta phải không? Giờ ta cảnh cáo huynh, huynh mà dám bắt nạt ta nữa, ta sẽ dùng một quyền đánh gục huynh luôn!”

Cú đấm kia tuy cực nhẹ, nhưng lại động tới vết thương trên người hắn, khiến hắn đau đớn, cau mày lại. Vừa nhìn thấy mặt hắn nhăn nhó, Thanh Hạm lại nhẹ nhàng hỏi: “Huynh không sao chứ?!”

Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái nói: “Muội xuống tay nặng như vậy, định mưu sát chồng hay sao thế!”

Thanh Hạm trợn mắt nhìn hắn: “Cái gì mà mưu sát chồng chứ?” Mặc dù lúc ở trong Hoàng lăng, nàng đã từng nghĩ tới chuyện gả cho hắn, nhưng giờ hắn đột nhiên nhắc lại, khiến nàng thấy hơi ngượng ngùng.

Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng qua nói: “Chính tai ta nghe thấy có người nào đó nói muốn thành thân với ta. Dù sao, hai chúng ta ai là tướng công, ai là nương tử cũng không có vấn đề gì, nhưng gì thì gì ta vẫn là nam nhân, cho nên hành động vừa rồi của muội chính là mưu sát chồng!”

Mặt Thanh Hạm đỏ bừng, đột nhiên nàng ngẩn người, rồi giận dữ nói: “Lăng Nhược Tâm, thì ra huynh đã tỉnh lại từ lâu, còn cố tình giả vờ!” Dứt lời, nàng định rút tay về, nhưng hắn vội nắm chặt lại không cho nàng rút ra, mà nàng thì lại lo lắng sẽ làm hắn đau nên không dám dùng quá nhiều sức, đành để kệ cho hắn cầm.

Nhìn dáng vẻ của Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta không giả vờ, chẳng lẽ muội không biết khi người ta hôn mê, vẫn có thể nghe được tiếng nói xung quanh sao?! Ta có thể nghe thấy tiếng muội nói, nhưng không mở mắt ra được. Nếu lúc ấy ta có thể mở mắt ra, ta đã có thể bắt muội phải đồng ý gả cho ta rồi. Không biết bây giờ có muộn không?” Giả vờ thì có giả vờ, có điều không phải lúc đó, nhưng đánh chết hắn cũng không thừa nhận hắn giả vờ bất tỉnh để hưởng thụ chút ấm áp, mềm mại của nàng.

Giọng điệu của hắn, vừa nhẹ nhàng, vừa thâm tình, đôi mắt sâu như nước hồ thu, khiến người ta không khỏi hãm sâu trong đó. Thanh Hạm chỉ cảm thấy tim đập mạnh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nàng lúng túng: “Ta… ta…”

Lăng Nhược Tâm trịnh trọng nói: “Dù sao ta cũng đã nghe thấy muội đồng ý gả cho ta rồi. Chờ thương thế đỡ hơn, ta sẽ thưa chuyện cùng mẹ ta và cha muội, để cưới muội vào cửa.” Trong lòng hắn thầm có một chút chờ mong. Với tính tình của nàng, thì sau khi gả cho hắn, cuộc sống của hắn sẽ phấn khích biết bao nhiêu! Từ khi nàng bước vào cuộc đời hắn, mọi thứ đều trở nên có sinh khí, rực rỡ hơn rất nhiều!

Thanh Hạm ngẩn người, mặt lại đỏ bừng lên, nàng ngượng ngùng nói: “Lúc ấy ta nói thế vì sợ huynh chết, giờ biết huynh không chết nữa rồi, đương nhiên không tính nữa!” Có trời đất làm chứng, nàng cũng không muốn hắn chết. Hai người đã cùng nhau trải qua sinh tử, cuối cùng nàng cũng hiểu được vị trí của hắn trong lòng mình. Đó là vị trí chưa từng có ai chiếm giữ, khiến nàng vừa cảm thấy e lệ, lại có chút ngọt ngào. Có điều, chính nàng cũng không hiểu rõ lắm, cảm xúc đó rốt cuộc là gì, làm sao để hiểu được đây?! Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy, ở bên hắn là chuyện không tệ chút nào, nếu có thể tiếp tục như thế thì tốt quá.

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Lăng Nhược Tâm hơi tối đi, nàng muốn nguyền rủa hắn chết sao? Hắn hơi bực mình hỏi: “Ý muội là, muội muốn ta chết muội mới đồng ý gả cho ta?!”

Thanh Hạm lại sửng sốt, chuyện gì thế này? Hắn đúng là chỉ giỏi nói linh tinh. Nàng trừng mắt lườm hắn nói: “Huynh nói bậy bạ cái gì thế! Đây không phải là chuyện lấy chồng hay không. Hơn nữa, nếu phải gả thì cũng là huynh phải gả cho ta mới đúng!” Vừa dứt lời, nàng đã lập tức thấy hối hận, nói vậy có khác nào nàng nguyện ý gả cho hắn đâu!

Lăng Nhược Tâm nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó, khuôn mặt lộ ra nét cười, nụ cười ấm áp giống như gió xuân, tiến thẳng vào lòng người, hắn vui vẻ nói: “Nói vậy, là muội đã đồng ý rồi!” Gả cho nàng thì gả cho nàng, doạ người thì doạ người, hạnh phúc là quan trọng nhất! Vào thời khắc nhìn thấy nàng chạm phải cơ quan trong hoàng lăng kia, hắn cũng đã hiểu tình cảm trong lòng mình, hắn chỉ hy vọng, hiện giờ hắn nhận ra vẫn không quá muộn.

Mặt Thanh Hạm càng đỏ hơn, xấu hổ quá đi mất! Nàng dậm chân nói: “Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, huynh đi mà hỏi cha ta!” Dứt lời, nàng cũng không quan tâm có làm đau hắn hay không, vội vàng rút tay ra chạy như bay ra khỏi phòng. Lúc này thì trốn tránh có lẽ là cách tốt nhất, nàng thật sự không biết phải trả lời hắn thế nào, tuy trong lòng nàng cũng nguyện ý, nhưng nàng không thể ngang nhiên mà nói ra được.

Có điều, vừa mở cửa, nàng đã thấy Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần suýt nữa thì ngã sấp xuống, Thanh Hạm giật mình hỏi: “Cha, sư phụ, hai người đang làm gì vậy?!” Chẳng lẽ họ đang nghe lén? Vừa nghĩ tới đây, mặt nàng lại càng đỏ hơn.

Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo của Dạ Sơ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.