Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ỔN ĐỊNH CUỘC SỐNG BỘ LẠC

Tiểu thuyết gốc · 5505 chữ

ỔN ĐỊNH CUỘC SỐNG BỘ LẠC

Với sự phát triển gấp 3 lần so với bộ lạc Đá Xanh cũ dẫn tới nhiều vấn đề thiết yếu không thể đáp ứng:

Tiếp nữa vấn đề

Việc cấp thiết của bộ lạc hiện tại:

Xây nhà ở: Hang không đủ chỗ ở do còn phải chứa thực phẩm từng sọt chồng lên nhau thì cũng chỉ chưa được 50 người mà thôi. Do vậy nên 2 ngày mới tới bộ lạc Cây chỉ có thể làm lều tạm bằng các cây được phủ bằng lá sống tạm thời nhưng nhà kiểu này không thể vượt đông được bởi mùa đông rất khắc nghiệt nhiệt độ về dưới 0 độ nên bắt buộc phải ở hang hoặc nhà tử tế.

Vì vậy mà các lò gạch cũng nhanh chóng được xây dựng thêm 1 cách đơn giản đó là hong khô, nung, thành phẩm. Bởi số người rất lớn hơn 150 người nên mỗi ngày số gạch sản xuất được lên tới hàng vạn viên 1 ngày. Vậy nên chỉ trong 5 ngày thì toàn bộ số gạch đã chuẩn bị đủ cho việc xây dựng 1 căn nhà lớn, bởi Sơn quyết định sẽ xây 1 căn nhà lớn đủ để tất cả mọi người ở tuy nhiên sẽ chia ngăn từng phòng 25m2 để 1 gia đình sống trong đó.

Nhà được xây dựng là 2 dãy song song và ở giữa là 1 đường đi cùng với 1 cái bể ở giữa rộng 20m2 sâu 1.3m.

Mỗi dãy nhà sẽ dài 100m, rộng 20m và cao 5m có 2 mái được lợp bằng cây cỏ đánh thành từng miếng.

Theo đó việc đốn cây và đem cây gỗ về do các nam nhân khoẻ mạnh làm bởi rất tốn sức.

Việc nhặt cỏ và vận chuyển vật liệu nhỏ do đám nhóc làm còn việc đánh từng tấm tranh thì do nhưng người cao tuổi làm.

Nhóm phụ nữ sẽ hỗ trợ đàn ông xây dựng và tập kết vật liệu.

Trong bộ lạc chỉ có khoảng 15 người vẫn phụ trách việc đánh bắt cá mà thôi, dù sao cá ở dòng suối còn rất nhiều nên chỉ từng này người vẫn đủ phục vụ cho 150 người ăn.

Mấy phụ nữ mang thai thì làm nhiệm vụ nấu nướng và hỗ trợ mọi người.

Đại công trình huy động tới 1 nửa nhân số của bộ lạc làm việc nhưng cũng phải mất 5 ngày mới xong được.

Xây khu vệ sinh.: Hiện tại quá đông người, nếu như cứ đi vệ sinh bừa bãi sẽ dẫn tới các bệnh như tả, tiêu chảy sẽ rất nguy hiểm vì bệnh này có thể lây lan vậy nên Sơn quyết định cho mấy người thợ săn khoẻ mạnh đi đào hố phân cũng như dựng nhà vệ sinh cách xa nơi ở và nguồn nước. Riêng đi tiểu thì sẽ có 2 khu đi tiểu ở phía ngoài được quy định rõ ở đó cũng sẽ làm hố để chứa sau này làm phân bởi nước tiểu có chưa nhiều đạm.

Nhà cầu được xây dựng bằng gạch nung sẵn trong lò cùng với mái lợp vỏ cây. Trong nhà cầu sẽ có các thùng chứa vôi để sau khi đi xong có thể lấy vôi rắc xung quanh vừa để diệt trùng. Như vậy sẽ đảm bảo vệ sinh cho cá nhân và môi trường cho cả cộng đồng về lâu dài. Đây cũng là hình thức nhà vệ sinh công cộng của bộ lạc sau này khi xây dựng các khu dân cư mới.

Khi đưa ra ý tưởng xây dựng nhà vệ sinh Sơn lại vấp phải những ý kiến như;

Alank: không phải cứ kiếm chỗ đất đâu đó là được sao

Kang, Lê: cứ đi đại vào sông suối là được rồi.

Sơn hỏi lại: thế mỗi người đều đi vậy người sau lại dẫm vào phân của người trước rồi sao.

Đi nhiều ra sông suối rồi nước sông suối bẩn thì lấy nước đâu để sinh hoạt.

Jin cũng nói: thế nhưng đi vậy có xa quá không?

Sơn: Lão muốn đi xa hay là lúc nào cũng phải ngửi mùi shit.

Lúc này mọi người mới chịu phục và nge theo lời Sơn bởi dù sau cũng là công trình khá lớn nên cũng phải tốn 15 nhân công làm việc trong 1 ngày mới hoàn thành được.

Kiếm thức ăn, làm đồ gốm.: trong lúc tiến hành các công việc kia thì việc làm đồ gốm vẫn phải tiếp tục bởi nhu cầu sử dụng cao hơn cũng như nhu cầu trao đổi cao hơn do có người để mang vác đồ. Với dân số tới 150 người hiện tại, Sơn hoàn toàn có khả năng lấy 50 người đi mang vác đồ tới phiên chợ trao đổi, mỗi người sẽ có 1 cặp quang gánh thì có thể mang theo 4 chiếc nồi lớn và 4 chiếc nồi nhỏ cùng cơ số lớn bát, thìa, muỗng.

Cùng với đồ gốm thì thợ thủ công còn có nhiệm vụ làm cung tên cho những tân binh mới cho họ tập luyện cũng như sử dụng bởi Sơn yêu cầu những người khoẻ mạnh đi trao đổi đều phải có 1 cây cung cùng với 10 mũi tên mang theo, ngoài ra ở nhà phòng thủ bộ lạc cũng phải có 50 tay cung nữa vậy nên đội kĩ thuật cũng được lấy thêm người làm việc.

Lấy muối: Đây là công việc cực kì hệ trọng bởi lượng muối ít ỏi của 2 bộ lạc Đá Xanh và Cây đã cạn nên việc tự cung cấp được muối đó chính là thiết yếu của bộ lạc hiện tại rồi, không có muối ngoài việc khó ăn ra sẽ khiến cho con người thiếu sức lực.

Vậy nên Sơn đã cắt tới 30 nam nhân khoẻ mạng manh theo cuốc đá cùng với búa đá và cặp quang gánh đi tới khe núi có quặng muối để đào bới.

May mắn là sau khi bỏ qua lớp trên cùng gồm đất và đá chứa ít muối thì lớp dưới lại chứa hàm lượng muối rất cáo. Ngoài ra trữ lượng muối mỏ ở đây cực lớn, Sơn không thể tính được bởi không biết cách tính thế nhưng có vẻ như cả khe này đều là muối mỏ dưới lớp đất.

Bỏ lớp đất đã ở trên đi, Sơn cho thợ săn khoẻ mạnh đào từng tảng quặng muối cho vào quang gánh và gùi sau đó cho người lần lượt đem về 1 chỗ gần đó đã được bố trí sẵn gồm có búa đá và bàn kê để giã nhỏ, sau đó lại cho vào trong nồi lớn để khấy ta.

Kiến thức vật lý cơ bản để tách muối ra khỏi hợp chất chính là giã nhỏ, pha với nước sau đó lọc đi thì sẽ có dung dịch muối còn chất bẩn sẽ được giữ lại, sau khi cô đặc cũng như bay hơi thì còn lại muối.

Bởi vì công việc này có thể làm tại đây để giảm công mang vác về bộ lạc thế nên Sơn đã chuẩn bị đủ gồm cả nồi lọc và nồi pha.

Sơn đi cùng nhóm người này cũng là để hướng dẫn cũng như kiểm tra chất lượng muối.

Phân công 2 thợ săn 1 người đào muối và 1 người hốt muối vào sọt lại có 1 người dùng quang gánh đem tới.

1 thợ săn lại cầm búa đá đập nhỏ quặng muối.

Sơn bảo: Lê nhóm lửa đi, lửa lớn vào. Nấu luôn nồi nước.

Su được bao nhiêu bột quặng thì cho vào nồi, mỗi nồi cho ¾ nước ở nồi thôi. đừng đầy quá.

Su nói: Nước chưa sôi vẫn cho vào sao?

Sơn: nước càng nóng thì tan càng nhanh.

Su và Lê đều là người sáng dạ nên hiểu rất nhanh tiến hành.

Bên này nồi lọc đã chuẩn bị xong gồm có 4 lớp:

Nồi lọc được làm khá đặc biệt là loại có đáy thủng nhiều lỗ to bằng ngón tay.

Sau đó được phủ 1 lớp cây cỏ lá dài, khô lên trên.

Tiếp tới lại cho 1 lớp than lấy từ bộ lạc sẵn có. Tiếp tới là lớp cát dày lấy từ sông rồi lớp trên cùng là lớp sói. Tuy nhiên các vật này đều đã được rứa sạch mới được cho vào.

Qua 2 lần nồi lọc như vậy thì mới đảm bảo được.

Để giảm bớt công lao động nên Sơn đã thiết kế đặt nồi ở 3 bậc đất bao gồm nồi đun nước ở vị trí cao nhất rồi tới nồi lọc 1 lại tới nồi lọc 2 cuối cùng là 1 nồi hứng hỗn hợp nước muối sạch.

Từ đây Sơn mới lại cho lên nồi bắt đầu quá trình đun nước, tận dụng tính chất vật lý của nước là bay hơi sau đó sẽ chỉ còn lại muối trắng bám trên bề mặt đáy của nòi.

Nói thì nhanh nhưng các công việc chuẩn bị cũng phải mất nửa buổi mới chuẩn bị xong.

Để mọi người được hiểu hơn thì Sơn không ngừng hướng dẫn cũng như giải thích cho hiểu rõ.

Su hỏi: Sao phải lọc như vậy? Than cho vào làm gì?

Sơn: Than có tính chất hút các chất độc mắt mình không thấy như vậy nước sẽ không bị nhiễm độc.

Arhi: Không phải đã có cát lọc rồi sao?

Sơn: cát chỉ lọc được chất bẩn thôi. Cũng giống như khi có người bị đau bụng thì người ta hay pha than ra nước để uống vậy đấy.

Lê, Su, Ari lúc này đầu như mổ cò liên tục gật.

Thật ra quá trình đào mỏ muối thì rất nhanh nhưng quá trình chưng cất lại rất lâu thậm chí phải mất tới 8h mới có thể cô đặc được 1 nồi. Vậy nên có khả năng đêm nay sẽ phải ở lại.

Vậy nên Sơn gọi mấy thợ săn dừng công việc đào mỏ lại mà tập trung đựng chiếc lán tạm thời để mọi người có thể thay nhau nghỉ trong đêm.

Bởi ở tại đây có những đống lửa lớn vậy nên sẽ không phải sợ dã thú thế nhưng việc ở ngoài dù sao cũng không tốt, có khả năng dã thú có thể hung hãn bỏ qua.

Nhưng vì cấp bách đành chấp nhận tạm thời và lại với vũ khí trong tay và đều là người khoẻ mạnh nên nếu gặp dã thú thì moi người có thẻ nhanh chóng trèo lên cây để đảm bảo an toàn.

Bởi vì việc cô đặc phải diễn ra cả đêm nên luôn phải có 3 người luân phiên thức làm công việc quấy cũng như thêm nước lọc.

Thế nhưng Sơn lại có những suy nghĩ thêm bởi cứ mỗi lần làm muối lại cần phải đi ra ngoài ở lại qua đêm này rất nguy hiểm lại không hiệu quả. Lại nữa công đốt lửa liên tục quá nhiều lại với tiết diện đáy nồi quá bé như vậy sẽ rất tốn nhân lực.

Cả mấy tiếng suy nghĩ Sơn liền nghĩ ra biện pháp: chẳng phải bộ lạc liên tục đốt lò gạch sao, dù sao nhiệt lượng thất thoát lên không làm gì. Hắn có thể làm 1 cái chậu thật lớn mà khi đó chỉ cần đổ nước vào cộng với nhiệt lượng liên tục mà lại có tiết diện lớn thì bốc hơi sẽ nhanh hơn. Lại không tốn thêm công đốt lửa.

Nghĩ vậy nhưng đêm nay sẽ hoàn thành công việc tại đây đã.

Trong đêm bình yên diễn ra ngoài bộ lạc nhưng may mắn rằng không có việc gì xảy ra bởi xung quanh vẫn còn hơi của con hổ nên chưa có hung thú nào tiến tới. Thế nhưng cũng trong bóng đêm đó lại có mấy ánh mắt ngờ vực nhìn về ánh lửa nhưng lại không hề tiếp cận. Điều này Sơn không biết tới nhưng sau này chính sự kiện này đã mang tới cho hắn 1 dũng tướng vì bộ lạc mà chiến đấu gan lì trai qua nhiêu trận chiến đấu và chưa có lần thất bại.

Kết quả của 1 đêm cố gắng chính là buổi sáng họ đã có tới 20kg muối cùng với rất nhiều dung dịch muối chưa cô đọng.

Lúc này Sơn mới yêu cầu mọi người mang về số muối và dung dịch ngoài ra thợ săn sẽ gánh thêm bột trở về bộ lạc làm tiếp, tại đây có nhiều người sẽ hỗ trợ họ làm nhanh hơn.

Về tới bộ lạc, Sơn ngay lập tức bàn với Stone và Kan 2 người chuyên xây dựng và kỹ thuật của bộ lạc để bàn và thiết kế các chảo làm muối trên nóc lò.

Kan nói ngay: tại sao không đặt xuống bậc đất làm cho nhanh, dù sao bộ lạc rất nhiều người lại thấp thì dễ cho việc khuấy nước hơn.

Sơn: Đúng rồi mẹ như vậy ổn hơn đấy! Mình làm vậy nhé.

Nói đoạn xong hắn phân công cho Stone và các thợ săn ra bậc đất khá chắc mà khoét 1 cái lò theo đó sẽ đốt lửa ở dưới còn ở trên thì sẽ đặt 1 chảo lớn đường kính 2m có chiều cao 30cm. Vì con người đứng trên bậc đất nên hoàn toàn có thể dung cây để khuấy nước giúp cho nước bốc hơi nhanh hơn.

Ngoài ra, Sơn cũng cử 1 đội thợ săn khác cùng với dụng cụ lại tới mỏ muối tiếp tục khai thác quặng muối về liên tục tạo muối sạch. Bởi dù sao muối vẫn là thứ cực kì quý giá thời kì này mà có thể phá tan vị thế độc tôn của bộ lạc Đá Mặn.

Chuẩn bị củi, gặp dũng tướng.

Sau khi hoàn thành chỉ dẫn các công việc trong bộ lạc thì Sơn lại đi cùng đội nhặt củi để ra quan sát xung quanh khu vực tìm thêm những thứ có ích cho bộ lạc.

Theo hắn thấy xung quanh bộ lạc có hệ động thực vật khá hoang sơ và có rất nhiều loại cỏ có thể làm thuốc như cây cỏ mực, cỏ tranh, lại còn có nhiều loại gia vị mọc hoang như gừng, riềng, sả, húng, rau thơm. Thật sự tự nhiên luôn có rất nhiều các loại gia vị có sẵn.

Thậm chí còn có 1 cánh rừng quế nơi mà bộ lạc rất thích lấy củi vì lấy củi của cây này đốt lên thì rất thơm. Thật sự toàn những phát hiện quý giá, bởi vậy người ta mới nói khi không có gì thì 1 thứ cũng cực kì quý còn có nhiều mới không biết quý trọng vậy.

Đang trong lúc cùng bộ lạc nhặt những cành củi cùng 1 số gia vị tại đây, Sơn lại phát hiện có hang động hỏ ở vách núi lại có ít bồ hóng bám bên ngoài, hỏi mấy thợ săn đi cùng thì bảo hang động này trước giờ không có người ở, bởi vì nó quá nhỏ và cheo leo.

Sơn mới hỏi: Kang thế ngươi thấy có ai ở đó trước giờ không?

Kang: không.

Sơn: ồ vậy tại sao có vết của đốt lửa.

Bởi vì tò mò cũng như tại đây là gần bộ lạc nên hắn không muốn có kẻ ngoại lai nào ở gần.

Sơn bảo: Đội thợ săn chuẩn bị vũ khí theo ta xem hang động đó.

Đội thợ săn không ý kiến gì ngay lập tức chuẩn bị cung tên tẩm thuốc tê trên tay, luôn sẵn sàng giương cung bắn ha.

Sơn đi cùng đội ngũ tới 10 thợ săn này hắn cực yên tâm bởi vũ khí từng này có thể hạ cả con hổ lớn đừng nói là con j khác.

Bước tới gần hang động, Sơn tiến lên cẩn thận lại cho Kang cầm cây giáo đi trước đảm bảo an toàn, phía 2 bên và phía sau cũng có người cầm giáo đảm bảo xung quanh.

Khi bước tới hang động, Sơn còn thấy dấu vết của bếp lửa thậm chí còn mới vùi.

Hang chỉ bé vừa tầm người chui vào nhưng bên trong lại khá rộng.

Thế nhưng bên trong sâu, khuất sau hốc đá Sơn lại thấy bóng dáng của vật gì đó giống như đầu ngọn giáo.

Biết chắc là con người lại chắc chắn chỉ là số ít bởi hang này bé.

Sơn mới lên tiếng: Ai đó? Ra đây! Ta không làm hại các người.

1 lúc sau vẫn không có tiếng người đáp lại. Sơn lại nhắc: ra đi! Bộ lạc ta lớn! Không làm hại các người.

Lúc này mới có 1 người phụ nữ tuổi khoảng 20 với mái tóc bù xù, khuôn mặt đen nhẻm tro bếp thò nửa mặt ra nhìn mấy cái sau đó mới bước ra.

Người phụ nữ nói: ta là người lang thang! Bọn ta ít người! xin đừng giết bọn ta!

Nói đoạn có 2 phụ nữ khác cũng đi ra với 2 tay không có vũ khí.

Sơn lúc này cũng thể hiện khuôn mặt vui vẻ thân thiện bởi khuôn mặt được cắt gọt sạch cùng tắm rửa sach nên nhìn cũng khá sáng nói: Yên tâm bọn ta không làm hại các người đâu.

1 người phụ nữ tên Lin trong nhóm mới gọi: các con ra đi.

Nhất thời trong hốc đá cũng chạy ra 2 đứa trẻ nữa, nhìn kĩ mới thấy rằng mấy đứa nhóc đều bị khuyết tật về tay chân. Lúc này Sơn mới nghĩ tới 1 chuyện đó chính là các bộ lạc thường để đảm bảo lương thực thì sẽ bỏ những đứa trẻ khuyết tật ngoài rừng cho chết để đỡ phải nuôi bởi theo họ thì những ai khuyết tật đều không thể lao động mà vì thế nên không đủ lương thực nuôi họ.

Những nhóm người lang thang vì nhiều nguyên nhân như tranh chấp lãnh đạo hay là mâu thuẫn... nhưng có trường hợp cha mẹ đứa bé thương con mà bỏ đi để nuôi đứa con.

Sơn hỏi chuyện Lin mới biết được: họ là 3 gia đình có 3 người đàn ông, 3 phụ nữ, 3 đứa con của họ sinh ra đều bị dị tật đứa thì ở tay, đứa ở chân. Vì bộ lạc muốn vứt bỏ con họ nên họ đã bỏ đi. Họ chính là từ bộ lạc đồng cỏ lưu lạc tới đây. Bởi đây có hang đá cửa nhỏ hẹp nên rất an toàn. Ban ngày thì 3 người nam nhân thợ săn sẽ đi kiếm thức ăn con phụ nữ sẽ nhặt nhạnh, con họ còn quá nhỏ nên vẫn có 1 người ở lại chăm sóc các bé.

Nghe chuyện này Sơn cảm thấy thương cảm cho số phận con người ở thế giới này một khi không thể lao động như săn bắt hái lượm chính là bản án tử định rõ. Cũng bởi họ có quá ít công việc để làm khiến cho những người khuyết tật không có cơ hội làm việc và cống hiến mà gây ra.

Lin vẫn lo sợ nói: bọn ta ở đây rất đói chẳng có thứ gì ăn! Các người có thể xem! Xin đừng làm hại bọn ta.

Sơn: các người yên tâm! Bọn ta có rất nhiều thức ăn không cần cướp của các ngươi. Các ngươi có muốn gia nhập bộ lạc bọn ta không?

Lin nói: Bọn ta muốn nhưng con của chúng ta..... Các người vẫn muốn nhận bọn ta sao?

Sơn biết điều Lin muốn nói bởi con họ theo họ chính là gánh nặng mà không bộ lạc nào muốn nhận. Thế nhưng họ không biết bộ lạc Đá Xanh này khác rất nhiều, ai cũng sẽ có việc.

Sơn: Yên tâm! Bọn ta đều nhận hết. Bọn ta có nhiều thức ăn, nuôi mấy đứa bé này đơn giản.

Lin cùng mấy phụ nữ hân hoan: là thật sao có bộ lạc chịu nhận bọn ta sao! Mùa đông sắp tới sẽ không phải chịu đói rét nữa sao!

Sơn : Đúng vậy! Các ngươi hãy yên tâm.

Lin: Vậy chờ chồng bọn ta về hỏi họ đã. Bọn ta muốn gia nhập nhưng quan trọng là bọn họ. Bọn họ cùng ta chia sẻ gian khó bao lâu nay.

Sơn: Được cùng ngồi đơi.

Được tháo gỡ vấn đề thì sau đó mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

Sơn còn bảo mấy thợ săn nhóm lửa nấu ít đồ cho đám người này ăn cùng với đó có điều kiện ngồi nói chuyện với nhau hơn

Qua trao đổi thì Sơn được biết bọn họ là từ bộ lạc có tên Sư tử ở đồng bằng do trở thành nhóm lang thang mà đi lên đây. Bởi miền núi sẽ có nhiều hang động để ẩn nấp hung thú nên đa phần người lang thang đều chọn tới đây vậy. Từ đây cũng là thông tin quan trọng bởi từ đây Sơn sẽ có nguồn bổ sung nhân số cho bộ lạc bằng cách thu thập nhóm người này, phải nói nhóm người lang thang có rất nhiều thậm chí lớn hơn cả các bộ lạc cộng lại thế nhưng thường những nhóm này có vấn đề về chuyện gì đó nên không tham gia bộ lạc hoặc gặp bộ lạc quá ngèo nàn.

Tiện đây Sơn cũng khoe cho nhóm người này về bộ lạc Đá Xanh của hắn có thể giết hổ lớn, tiêu diệt bầy sói lại có nhân số đông đúc. Thức ăn dự trữ trong hang đã lên tới đầy hang rồi. Những thứ này chứng tỏ đó là : bộ lạc có sức chiến đấu mạnh mẽ, thức ăn dư thừa.

Vậy nên trong tâm ý mấy phụ nữ này đều đã muốn gia nhập bởi họ đã phải lang thang chịu nguy hiểm, rủi ro, chịu cái đói này quá lâu rồi. Họ đều mong muốn có được 1 bộ lạc cưu mang cho họ sự bình yên cũng như con họ được ăn uống đầy đủ.

Trong lúc đang nói chuyện thì có tiếng gà rừng kêu: o` ó o ooooooo.

Lin mới vui mừng đứng dậy: Là chồng bọn ta về ! ó ò oooooo.

Sơn mới hiểu đây là tiếng báo hiệu của bọn họ bình an bởi vì xung quang hang động có nhiều người đang đứng, nhóm người lang thang luôn rất cẩn thận bởi họ rất nhỏ yếu.

1 lúc sau: có 3 người đàn ông lực lưỡng cao to, lông mày rậm rạp cùng đi về. Thấy nhiều người lạ ở trước cửa hang thì họ cũng đứng lại không dám bước tiếp vào khiến cho Lin và mấy phu nữ phải đi ra nói chuyện rõ đầu đuôi thì họ mới yên tâm bước vào.

Lúc này, Sơn đang ngồi ở 1 khúc gỗ trong hang động cạnh bếp lửa.

3 người đàn ông bước vào giới thiệu với Sơn: Quân, Trường, Sỹ.

Chuyện 2 bên đã được nói qua thế nhưng tên Quân đang bị 1 vết thương khá nặng thậm chí chảy máu khá nhiều dẫn tới khuôn mặt nhợt nhạt thế nhưng vẫn không che được vóc dáng cao to.

2 người bên cạnh mới thuật lại nói: trong lúc đi săn hôm nay họ đã bị 1 đàn sói nhỏ khoảng 10 con tập kích, do Quân đã lao lên chống trả với 5 con sói nên đã đính vết cào khá sâu của con sói vào bắp đùi dẫn tới chảy máu quá nhiều mà về đây.

Đối với người nguyên thuỷ thì vết thương nặng này sẽ được cứu nếu như ở bộ lạc có thuốc thế nhưng bọn họ là nhóm người lang thang, bị như này chỉ có chết mà thôi.

Lin sụt sùi: Quân đừng chết! Con ta sống sao! Huhu...

Quân cố gắng an ủi lin mấy câu kiểu hãy gia nhập bộ lạc kia sẽ được bảo hộ.

Chứng kiến cảnh này khiến hắn cũng xúc động bởi chính hắn cũng đã biến mất khỏi thế giói hắn đang sống mà du nhập về thế giới này thế rồi người yêu hắn sẽ ra sao, có làm điều j ngu ngốc hay là cha mẹ hắn sẽ nhớ hắn thế nào. Hắn còn chưa báo hiếu cha mẹ được.

Sơn nói: Để ta thử xem cứu được không.

Nói đoạn Sơn bảo mấy thợ săn đem Quân ra khỏi hang lại chuẩn bị nước muối loãng cùng với cỏ mực bởi lúc nãy hắn đi qua có chỉ cho họ.

Chỉ 10 phút sau mọi thứ chuẩn bị đầy đủ.

Sơn lại cắt 1 đoạn da thú trên người mình mà đoạn da thú này có lông khá mịn. Đem vào rửa sạch trong nước muối loãng đã được đun ấm.

Sau đó lại cắt 1 đoạn nữa rửa sạch lại buộc vào chân của Quân, liên tục nhắc nhở Lin không được để cho Quân ngủ mà phải tỉnh cũng như đau qua có thẻ cắn cành cây.

Thế nhưng Quân cương nghị bảo: Không sao ta chịu được, cứ làm đi!

Sau khi Sơn đã buộc dây ở chân ngăn không cho động mạch đem máu ra ngoài vết thương khiến cho tình trạng mất máu diễn ra thì Sơn lại lấy nước muối loãng đổ lên và dùng da thú sạch lau đi các vết bẩn và có nguy cơ viêm thôi trong thịt. Phải nói rằng hung thú có móng vuốt rất sắc nhọn vậy mà cào tới tận xương trắng của Quân luôn.

Quá trình làm này cực kì đau khiến cho Quân chỉ biết trợn mắt nhưng vẫn không kêu thành tiếng.

Sơn lau xong vết thương thì lại dung cỏ mực vò nát sau đó đắp vào vết thương để tận dụng khả năng cầm máu của cỏ mực cầm máu cho Quân.

Trong lúc này Sơn liên tục quan sát chân của Quân để đảm bảo vết buộc chắc nhưng không quá lâu dẫn tới tìm sau này hoại tử mất chân của người ta.

Được lúc sau, Sơn cũng tháo đi dây da buộc chân. Vết thương cũng đã được đắp thuốc. Sơn lại cho Quân uống 1 it nước muối cùng với đó là uống ít nước canh thịt lúc này nấu lại cho vào 1 ít trái cây rừng tạo độ ngọt cho hắn uống sau đó để yên cho hắn nằm.

Phải nói rằng Quân có sức khoẻ rất tốt vậy mà sau quá trình sơ cứu đau đơn đó hắn lại chịu đựng được và cũng nằm nge nói chuyện.

Cả nhóm người lang thang đều đồng ý gia nhập bộ lạc Đá Xanh sau khi nhận được sự chân thành của Sơn dành cho họ.

Họ cũng tiến hành ngi thức xin quy phục bằng cách nằm bò ra đất hướng tới Sơn.

Sơn đồng ý và bảo họ dậy, sau đó cũng cùng đám người ăn uống và chuẩn bị chiều tối sẽ di chuyển về bộ lạc cùng đám thợ săn.

Sơn lại chỉ cho 2 thợ săn chạy ra ngoài làm cái cáng cây.

Cây cáng rất đơn giản là 2 thanh chịu lực 2 bên còn giữa sẽ buộc dây như vậy 2 người có thể cáng đem Quân về an toàn mà không bị động vết thương.

Ngay chiều đó khi đôi đi săn và hái lượm cũng hoàn thành công việc thì cả đoàn trở về, lần này lại có thêm 6 người lớn và 3 trẻ em trong đó 1 nam nhân thì nằm trên cáng còn 3 đứa trẻ thì có bị tật khiến cho người trong bộ lạc rất ngi hoặc. Tại sao Sơn lại đưa họ về không phải mấy người này nuôi chỉ tốn thức ăn sao nhất là 3 đứa nhỏ kìa.

Tạm thời trong lúc chưa hoàn thành nhà thì nhóm người này cũng được bố trí 1 cái lều riêng ở cũng như buổi tối được tham gia ăn uống cùng bộ lạc.

Họ bất ngờ với sự giàu sang của bộ lạc này không những có thịt để ăn no mà môi người có 1 cái bát đá cùng với ở giữa có 1 nồi đá to đựng thức ăn lại thêm vật dụng đặt trong đó, thật sự họ không biêt dùng. Riêng Quân không ngồi như mọi người được nhưng cũng được đỡ dậy và có 1 bát cháo cá riêng để hồi sức vì đối với người yếu ăn cháo là dễ hấp thu nhất.

Lúc này, Sơn mới đứng dậy nói: mọi người yên lặng nge ta nói!

Mọi người chắc lạ lắm phải không? Ta đem 1 nhóm người về mà có người bị thương nặng lại có đứa nhỏ bị tật. Chắc mọi người ngĩ rằng họ sẽ không có tác dụng, là gánh nặng.

Nhưng mọi người yên tâm! Tại bộ lạc chúng ta ai cũng sẽ có công việc, được lao động và có đủ thức ăn no và ngon.

Bởi vì bộ lạc có rất nhiều em bé cùng bà bầu gần sinh vậy nên ngày mai, khi hoàn hành căn nhà đầu tiên sẽ ưu tiên cho bà bầu lớn vào đó ở trước. Người bị thương nặng cũng vậy. Ngoài ra, từ hôm nay, trong thời gian ban ngày lao động thì các bà bầu lớn cùng với đám nhỏ, và người bị thương sẽ ở 1 nơi để tiện chăm sóc, chúng ta sẽ không bỏ mặc họ mà tập trung 1 nơi để đỡ tốn người chăm sóc.

Bộ lạc ta muốn mạnh mẽ thì không phải chỉ là ăn uống mà cần thêm nhân khẩu, ai cũng có tác dụng của họ. Vậy nên từ nay nếu ai nhìn thấy nhóm người lang thang thì có thể dẫn về gặp các vị lãnh đạo để cho họ gia nhập bộ lạc, không quan trọng già yếu hay bệnh tật. Nếu yếu chúng ta chữa cho họ khoẻ họ sẽ là người của bộ lạc Đá Xanh.

Bộ lạc Đá Xanh luôn là nơi an toàn cho những người bị yếu thế.

Nghe tới đây cả bộ lạc hoan hô mà theo cách Sơn chỉ mọi người là thay vì hú hò hét thì có thể vỗ tay, nhất thời từng tràng pháo tay vang lên. Mấy người mới gia nhập cũng không biết làm như này là sao nhưng thấy mọi người làm cũng làm theo, thậm chí Quân đang nằm trên cáng cũng làm theo vậy.

Trong ánh mắt của Quân, Trường, Sỹ đều dấy lên ánh mắt biết ơn nhìn về Sơn người đã cứu giúp họ lúc khó khăn, họ tự hứa với lòng rằng sẽ dùng cả tính mạnh để bảo vệ Sơn cũng như bộ lạc này.

Lúc này, Trường, Sỹ nâng cáng của Quân đi tới phía trước của Sơn, 2 người bọn họ quỳ xuống lạy với Sơn sau đó nói: Bọn ta được Sơn cứu giúp lúc khó khăn, xin thề suốt đời là dân của bộ lạc Đá Xanh, xin thề bảo vệ Sơn bảo vệ bộ lạc, sau đó quỳ lại dập đầu cộp cộp nền đất, duy có Quân do chân bị thương không làm được cũng cúi xuống cũng như trào nước mắt của sự xúc động cảm ơn vì đã cứu họ, cứu gia đình, vợ con họ, cho họ tương lai.

Sơn nói: Các ngươi đứng lên đi, đây là việc chúng ta cần làm! Từ nay các ngươi là người của bộ lạc Đá Xanh, sau này các ngươi đi theo ta.

Lúc này lại từng tràng pháo tay từ bộ lạc vang lên nữa, vang cả khu rừng luôn khiến cho đàn sói mới di chuyển tới khu này cũng bị động và để ý thế nhưng thấy bộ lạc lớn cộng với đều là người khoẻ mạnh lại có nhiều lửa vậy nên chúng rút lại vào rừng.

Sau đó mọi người ăn uống rồi ngỉ ngơi, bởi bộ lạc quá đông nên toàn bộ lạc đã ra ngoài hang, để hang là nơi chứa thực phẩm.

Trong đêm, lửa vẫn luôn cháy để nung cũng như làm muối cùng với đó luôn có đội canh gác đêm đảm bảo giấc ngủ cho những người khác.

Đặc biệt 2 đêm nay lai có tiếng sói tru từ dãy núi phía bên kia báo hiệu có đàn sói mới xâm phạm vào lãnh thổ.

Bạn đang đọc Nước Việt Nguyên Thuỷ sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.