Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ lạc Chó đen- Vượn người- Lục địa phía Đông

Tiểu thuyết gốc · 2828 chữ

Chó Đen là bộ lạc nằm ở phía Bắc của khu vực đồng cỏ, phía tây giáp vơi trân Thái Nguyên của nước Việt, phía bắc giáp với khu địa hình núi cao nhưng sau địa hình núi cao đó họ lại không biết rằng lại có 1 bình nguyên rộng lớn nữa mà ở đó đang có 1 loài linh trưởng đang thống lĩnh cả vùng đó là Vượn người. Nếu như theo thuyết tiến hóa của Đác- uyn thì đây là tổ tiên loài người thế nhưng ở thế giới này đã có con người nguyên thủy thì không có lý gì lại có thêm loài vượn người này vậy nên chỉ có 1 trong 2 loài có thể tồn tại về lâu dài được.

Tuy loài vượn người này có thể hình cao to hơn 2m, 2 tay dài như vượn lại đang thuần hóa được đàn sói và gấu cực lớn ở thảo nguyên vậy nên chúng chính là thế lực lớn duy nhất nằm ở khu vực này cũng như còn 1 phân hệ của vượn người sống ở đây nữa nhưng phân hệ này về số lượng ít lại sống hoàn toàn như loài vượn vậy nên lại né sang 1 khu vực xa hơn và sống yên bình trong khu rừng.

Thế nhưng có Sơn ở đây thì với những kiến thức khoa học thời đại thì chắc chắn tiêu diệt những loài này sẽ không gặp vấn đề lớn.

Đàn thú này sinh sống tại phía bắc khu vực đồng bằng cũng như là eo biển vắt qua phiến lục địa ở bên kia.

Nếu gọi lục địa Sơn đang sống là lục địa phía Tây thì lục địa bên kia là lục địa phía Đông có rất nhiều quốc gia đang tiến hành chiến tranh và đã phát triển tới giai đoạn đồ đồng.

Trong đó có các quốc gia nổi lên mạnh mẽ như: Hán, Kim, Liêu, Tây Hạ, Thổ Phồn, Hung Nô và các tiểu quốc nhỏ cũng như các đảo quốc trên biển.

Các quốc gia này liên tục chiến tranh cũng nhờ đó mà tăng cường phát triển vũ khí quân sự khiến cho tiến bộ vũ khí là rất vượt trội so với phiến lục địa phía Tây.

Các quốc gia này đều dựa vào các lợi thế của mình mà liên tục phát động tấn công nhất là nước Hán liên tục mở rộng sang các lãnh thổ xung quanh để bành trướng thế lực của mình, những kẻ bị chúng chinh phục đều phải sống trong khổ sở, với chính sách đồng hoá cũng như diệt chủng mà từ những đất nước có hàng chục triệu dân sau mấy chục năm chỉ còn lác đác vài nghìn người nhỏ nhoi hoặc bị đi lao động khổ sai tại hầm mỏ để rồi chết dần chết mòn.

Nước Hung Nô thì lại hoàn toàn sống trên thảo nguyên có cách gọi khác là sống trên lưng ngựa vậy nên mỗi người Hung Nô chỉ cần 1 con ngựa liên trở thành chiến binh mà không cần huấn luyện bởi tài cưỡi ngựa bắn cung của họ.

Thế nhưng để đánh người Hung Nô thì cực khó bởi chúng không bao giờ trực diên chiến đấu nếu không có lợi thế mà hoàn toàn sử dụng ngựa để doạ dẫm, hò hét, bắn cung tiêu diệt, kẻ nào muốn đuổi cũng không lại vì loại ngựa này chân ngắn nhỏ nên chạy cực nhanh vậy nên các thế lực khác đều bất lực với chúng bởi người Hung Nô không có thành trì như các nước khác mà hoàn toàn sử dụng lều bạt di chuyển cùng đàn thú hoặc đi cướp bóc mà thôi.

Các nước xung quanh đều cực kì đau đầu bởi thảo nguyên rộng lớn đuổi ở chỗ này thì chúng là phá chỗ khác khiến cho các quốc gia gần như đều phải nhả 1 phần lương thực để cầu hoà với chúng.

Cũng vì có các đội quân hùng mạnh vậy mà đám hung thú Vượn người kia không dám bén mảng tới gần chứ chưa nói tới việc tấn công các quốc gia này.

Bởi các quốc gia lục địa phía Đông ngoài vũ khí còn có con người đông đảo, đội quân hùng hậu chứ không còn là các bộ lạc tách rời như bộ lạc ở lục địa phía Tây.

Vậy nên mỗi năm tuỳ theo nhu cầu mà đàn thú lại xuống phía Nam tại khu vực lục địa phía Đông săn giết thức ăn mà đối với chúng con người hay động vật tất cả đều là đồ ăn vậy nên chúng không nề hà là bộ lạc nào, bộ lạc nào đen đủi bị chúng nhắm tới thì chắc chắn mùa đông đó sẽ tan đàn xẻ ngé, bộ lạc tan rã mỗi người 1 nơi mà thôi..

Thế nhưng hiện tại với vũ khí và công cụ cũng như kĩ thuật của lục địa phía Đông còn chưa phát triển tới mức thám hiểm các vùng đất mới cũng như công nghệ đóng tàu còn cực kém thế nên vùng phía Tây này vẫn còn rất yên bình cũng như là bí ẩn của tất cả mọi người.

Lại trở về với thực tế tại nước Việt, nước Việt đang có 2 giống chó là hậu duệ của mấy đàn sói đã bị tiêu diệt trước chủ yếu là chó lông xám và cho lông dày giống với loài Husky.

Về thể hình thì loài Husky to hơn nhiều so với loài lông xám nhưng sức bền và độ thông minh lại kém xa còn đàn chó của bộ lạc Chó Đen mang tới lại có 1 kỹ năng rất tuyệt vời chính là chăn nuôi bởi bộ lạc này phát triển bên cạnh khu vực rừng núi có rất nhiều đàn sói lớn vậy nên đàn chó này rất dũng mãnh ngoài việc chống lại đàn sói còn có thể lùa đàn thú gồm cừu, dê, trâu bò trở về để không bị mất mát.

Cũng nhờ đàn chó này mà bộ lạc Chó Đen đã tránh thoát được rất nhiều lần đàn Vượn người và sói, hổ tấn công.

Tuy nhiên đó chỉ là những đợt tấn công nhỏ lẻ của các đàn thú với số lượng vài trăm con.

Và cũng chỉ là các đàn sói hoặc đàn sư tử mà thôi nhưng lần này lại khác, lượng thú lên tới hàng nghìn con lại có đàn vượn người chỉ đạo nên không có những đợt tấn công nhỏ lẻ mà thay vào đó là những đợt vây bắt từng nhóm nhỏ, thú nuôi khiến cho gần như mỗi lần vây bắt gần như bắt được hết.

Sau khi bắt được thì toàn bộ người và súc vật đều bị đám thú vật kia ăn sống không còn gì, nếu như có người ở đây chắc cũng không chịu nổi tràng cảnh máu me, giết thịt ăn sống vậy lại còn giết hàng loạt nữa.

Về phía bộ lạc Chó Đen nhờ có đội thám hiểm thông báo nên cũng đã biết được hoàn cảnh hiện tại cũng như đã mất tới gần 1000 tộc nhân cùng lượng lớn gia súc vậy nên cũng nhanh chóng xua đuổi đàn gia súc cùng người chạy về phía trấn Thái Nguyên. Thực ra Chó Mực cũng không muốn đem tộc nhân mình gia nhập thế nhưng nhìn thấy hoàn cảnh cả khu vực cũng chỉ có nước Việt là có sức mạnh lớn nhất lại có địa hình đồi núi làm tuyến phòng thủ tự nhiên nên cũng không còn cách nào khác, gia nhập bộ lạc nào cũng vậy thì đành gia nhập nước Việt mới có tỉ lệ chiến thắng cao nhất và lại nước Việt cũng là thế lực có tiềm lực kinh tế lớn nhất không dại gì không gia nhập mà lại chạy về các thế lực đồng cỏ để rồi nhịn đói cùng với họ.

Về đội thám hiểm lúc này cũng đã thông báo cho chỉ huy quân sự trấn Thái Nguyên do vậy đã điều động hầu như toàn bộ lực lượng chiến sĩ cùng với nhân dân nhanh chóng dựng lên bức tường cao 5m từ chắn qua con đường duy nhât từ phía đồng bằng lên nhằm đảm bảo cho việc phòng thủ biên giới cũng như có cửa cho bộ lạc Chó Đen tránh nạn.

Về mặt còn lại từ hướng đó lên lại có ranh giới tự nhiên là con sông vậy nên việc phòng thủ dễ dàng vì phía bên mình là dãy núi cao còn có con sông rộng mà đàn thú nếu dám vượt qua sông cũng sẽ bị giết trong lúc bơi nên không đáng ngại.

Cuối cùng cũng chỉ còn con đường núi có độ dốc khá lớn, với địa hình này đàn thú cũng chỉ có thể di chuyển chậm chứ không thể tận dụng tốc độ lao đên được.

Cùng với đó tận dụng địa hình trên cao, dốc mà tại đây cũng được chuẩn bị rất nhiều đá lớn, khúc cây to

Bước vào lãnh thổ của nước Việt chỉ với tư thế của kẻ tị nạn chứ không phải là 1 bộ lạc lớn tới vậy nên Chó Mực thủ lĩnh bộ lạc Chó Đen hắn cũng không vui mừng gì cả.

Mặc dù hắn biết được chính sách nước Việt rất chào đón các bộ lạc khác gia nhập kể cả nhũng kẻ cùng khổ cũng sẽ được đối đãi tốt.

Thế nhưng bây giờ hắn không còn đất lại kéo tới 1 kẻ thù mạnh mẽ cho nước Việt thì cũng chẳng lây gì làm tự hào cho được. Dù sao thế lực mạnh thì lại càng lười chiến tranh hơn vì họ cần yên ổn phát triển.

Quản lý trấn Thái nguyên về mặt nội vụ là Feric còn thống lĩnh quân đội đồn trú ở đây khá lớn có tới 5 ngàn bộ binh và 100 kị binh do Sin lãnh đạo.

Thế nhưng Sin cũng là 1 trong các tướng của nước Việt rất biết cách xử lý với thế lực mới gia nhập.

Đầu tiên để chào đón bộ lạc Chó Đen gia nhập sẽ được quân thủ thành vui tươi chào đón cũng như sẽ được Ferich bố trí người chuẩn bị nước ấm cũng như mấy chiếc bánh ăn tạm để chống chọi còn súc vật được dắt về khu chăn nuôi. Đây chính là đưa cho củ cà rốt để cảm thấy được chăm sóc nhưng sau khi bước vào lại thấy Sin đang chỉ huy quân đội với vũ khí bằng đồng sáng bóng đang hành quyết 1 kẻ dám nói xấu tới nước Việt. Lại còn thấy từng hàng binh sĩ nghiêm chính, đoàn kị binh chạy còn ngang với động đất khiến hắn từ vui mừng chuyển sang lo sợ.

Sin cũng rất biết diễn, sau khi dọa sợ Chó Mực lại xuống vỗ về thăm hỏi cũng như nói chuyện các thứ để xoa dịu đi sự sợ hãi của Chó Mực. Nhưng chừng đó cũng đủ chấn nhiếp hắn và cả bộ lạc đã bước vào nước Việt phải tuân theo quy củ của nước Việt chứ không còn Chó Đen bộ lạc nữa.

Nhưng nước Việt cũng không để Chó Mực phải thất vọng, ngay lúc được thông báo co chiến tranh thì tất cả đơn vị, nhân lực vật lực tập trung toàn bộ cho chiến đấu.

Để làm được bức tưởng thành cao to cần nhất đó chính là gạch và gỗ, dân chúng không ngần ngại dỡ ngay ngôi nhà của mình để lấy gạch, gỗ để đắp thành không suy nghĩ.

Không những thế toàn bộ gái trai, già trẻ đều tập trung xếp thành những dãy dài người để tiếp vật liệu lên thành trì, chính nhờ sự đồng lòng của toàn bộ quân dân mà chỉ cần 3 ngày thì bức tường cũng hoàn thành mà sau đó người dân lại tập trung gỗ, củi đốt qua mặt ngoài bức tường đẻ chúng khô lại. tổng thời gian làm bức tường lại không tới 4 ngày.

Chó Đen bộ lạc tới cũng bất ngờ về khả năng của nước Việt, cả trấn Thái Nguyên chỉ có hơn 15 nghìn người cả dân quân mà có thể công trình lớn vậy, quá sức tưởng tượng của bộ lạc đồng cỏ này.

Nhìn những đoàn người vội và này thì bộ lạc Chó Đen cũng không thể ngồi yên được, chỉ có những người già, trẻ nhỏ không có sức còn ở lại trong lán tạm trú còn lại cũng lao vào không khí rộn ràng của công việc tại đây, lúc này lao động không phải là không khí e sợ buồn bã mà thay vào đó là tiếng vui cười nói chuyện hóm hỉnh của mấy ông chiến binh mới đang tán gái cùng như tiếng cười thoải mái của mấy phụ nữ đang có ở đây. Bởi từ lúc quật khởi tới nay đây cũng không phải là lần đầu tiên họ đương đầu với kẻ địch ít từ mây trăm quân nhiều tới mấy chục ngàn quân đội cũng đều đã nằm dưỡi lưỡi đao của những chiến sĩ nước Việt. Bởi vậy trong mắt người dân Việt thì họ không phải là những chiến binh mà là những chiến thần bất bại thủ hộ cho cuộc sống bình yên của họ vì vậy khi có những chiến thần tại đây thì họ không phải e sợ kẻ địch nữa, không những thế người thủ lĩnh vĩ đại và tài năng của họ cũng đang trên đường tới cùng với đội kị binh hùng mạnh. Giờ đây chẳng còn ai suy nghĩ rằng sợ phải chết dưới hàm của bọn thú vật kia mà chỉ nghĩ về mỹ vị, thủ lĩnh đã từng tuyên bố rằng lương thực chúng ta sản xuất rất nhiều nhưng mọi người cần phải ưu tiên ăn thịt ăn cá, ăn rau bởi những thứ này sẽ giúp cho cơ thể khỏe hơn cũng như tốt cho sự phát triển của trẻ em, tất nhiên ngô khoai hay lương thực cũng nên ăn nhưng không nên là khẩu phần chính.

Vậy là ngay khi nge nói có đàn hung thu 5 ngàn con đang lao tới đây thì ai cũng vui mừng, nhà nhà đều nge tiếng mài dao xoèn xoẹt để chuẩn bị xẻ thịt ăn cũng như làm thịt khô rồi.

Bộ lạc Chó Đen thì đang lo lăng còn người nước Việt thì nhà nhà gọi nhau í ới vui vẻ hỏi nhau đã chuẩn bị dao chặt, thớt rồi muối làm khô rồi lại nồi lớn lại còn hỏi tính làm món gì.

Chính điều này khiến cho Chó Đen bộ lạc lại càng thấy xấu hổ hơn, trong khi bộ lạc mình gặp nguy hiểm không thể chống trả mà phải bỏ quê hương gia nhập thế lực khác còn nước Việt mà không chỉ là 1 trấn thôi thế nhưng không hề sợ sệt họ chuẩn bị chiến tranh rất tử tế và nghiêm túc sau đó là đợi chờ thành quả, trong mắt họ những chiến binh nước Việt là bất khả chiến bại, cũng đúng thôi khi hỏi bất kì ai trong nước Việt này từ người già đến trẻ nhỏ đều có thể vỗ ngực tự là là người Việt, còn có thể kể vanh vách các chiến công từ ngày quật khởi tới giờ, kèm theo đó mà những điều và những chiến công mà từng người tướng lĩnh giành được dưới sự chỉ đạo của Sơn thủ lĩnh.

Những điều này khiến cho Chó Mực càng tò mò về Sơn thủ lĩnh hơn nữa, hắn cũng mong mỏi tộc nhân của hắn 1 ngày được như vậy tự tin để sống, sẵn sàng hi sinh bản thân cho bộ lạc được như vậy. Đất nước khó khăn, người dân sẵn sàng dỡ cả nhà mình xuống để phục vụ đất nước.

Điều này chỉ xảy ra khi mà niềm tin và tình yêu của họ dành cho đất nước đó là tuyệt đối và cũng tin rằng ở đất nước này sẽ không bỏ lại ai ở phía sau.

Thật vậy trong ngày hôm đó, gần như tất cả mọi người tập trung dựng lại những căn nhà mới để mọi người có thể ở, trong thời gian đó mọi người sẽ tạm ở ghép vào nhau tuy hơi chật chội hơn 1 tý thế nhưng bù lại mùa đông này lại rất ấm cúng, nhờ thế mà những thành viên mới gia nhập cũng có nhà mà ở không phải ở ngoài trời như ở bộ lạc cũ nữa.

Bạn đang đọc Nước Việt Nguyên Thuỷ sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.