Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An sinh xã hội

Tiểu thuyết gốc · 821 chữ

Hiện nay, dân số nước Việt đã đạt ngưỡng 100.000 người.

Trong đó, tỉ lệ nam nữ là 1:2 do trong quá trình sống bộ lạc thì người đàn ông gặp quá nhiều rủi ro dẫn tới chết sớm.

Tuy nhiên hiện tại, trẻ em chiếm 20% người già trên 40 chiếm 10%, nữ trưởng thành 45% , nam trưởng thành 25%.

Với số liệu này cho thấy sau thời gian ổn định thì con số dần kéo lại cân bằng nhờ an toàn trong cuộc sống diễn ra.

Toàn bộ người dân cả nước đều đã có đủ áo mặc, nhà ở.

Mỗi ngày thì người lớn sẽ được ăn tuỳ vào sức ăn cũng như mức độ lao động nặng nhẹ

Thường là các lao động nặng sẽ ăn hết 1kg củ, 0,4kg thịt, 0,5kg rau.

Còn trẻ em sẽ tuỳ vào lứa tuổi mà có mức ăn bằng ½ người lớn hoặc ¾ người lớn vậy.

Với mức tính suất ăn vậy giúp cho bộ thực phẩm cân đối dự trữ thực phẩm để có chiến lược và kế hoạch bổ sung thực phẩm cũng như dự trữ thực phẩm vào mùa đông do đa số diện tích cả nước không sản xuất được mùa này, chỉ có duy nhất Trấn Ninh vẫn trồng trọt được.

Trong thời kì nguyên thủy này con người đối mặt với rất nhiều rủi ro nguy hiểm như chiến tranh, gặp nạn trong lúc đi săn…. Gây nên rất nhiều nam nhân phải bỏ mình đồng thời mang theo thương tật suốt cả đời.

Tuy nhiên còn may mắn bởi ở nước Việt có rất nhiều công việc để họ vẫn có thể làm bình thường như người bị tật ở tay thì vẫn có đôi chân khỏe để gánh đồ, vẫn có thể đạp ròng rọc, đạp lò thổi bễ….

Tật ở chân thì làm việc chỉ ngồi 1 chỗ dùng tay như tạo khuôn gạch, làm rèn, canh lửa, dệt vải….

Tất cả những người đó đều có thể làm việc rất tốt cũng chỉ ảnh hưởng nhỏ tới năng suất làm việc nhưng dù sao họ vẫn tạo ra nhiều của cải cho nên vẫn không phải là gánh nặng.

Thậm chí các lão già và trẻ con đều vẫn có thể làm việc không dùng sức như chăn nuôi, trồng trọt…

Những kẻ bị dị tật nặng đa phần đều bị bỏ di sau khi sinh đến lúc Sơn tiếp quản cũng như điều hành đất nước thì Sơn vẫn duy trì điều này để có thể cải thiện nòi giống không bị lụn bại đồng thời giảm gánh nặng xã hội điều này là bắt buộc có thể nge rất đau thương nhưng cần phải làm.

Chỉ có 1 số ít người quá già yếu, thương binh nặng, những người ốm đau và bà mẹ trẻ em sơ sinh được nuôi giưỡng chế độ bởi vì họ vào thời điểm này không thể lao động vì quá yếu cũng như thương binh đã cống hiến vì tổ quốc nên đất nước sẽ không bao giờ bỏ rơi bọn họ. Còn bà mẹ trẻ em thì chắc chắn rồi, bà bầu được nghỉ 2 tháng trước khi sinh và 4 tháng sau khi sinh tùy công việc đồng thời sau này trẻ em cũng được gửi tại các nhà trẻ, tại đó sẽ có các phụ nữ chuyên môn nhiệm vụ chăm sóc các bé để người lớn dành sức lao động. Tại đây cũng có những bà vú cho chúng nó bú và các bà mẹ có con nhỏ dưới 1 năm tuổi cũng chỉ lao động có 4h/ ngày mà thôi đồng thời họ cũng được bố trí công việc tại gần nhà trẻ để về cho con bú gần, thuận tiện. Thời kì này con người khá khỏe mạnh nên việc 1 bà mẹ có thể cho 3 4 đứa bé bú là điều bình thường không có khó khăn.

Bởi con người chính là căn bản của quốc gia nên việc đầu tư vào con người không bao giờ là thừa cả, có an sinh tốt thì mọi người mới không lo lắng tập trung vào công việc và chiến đấu bởi sau lưng họ đã có 1 hệ thống lo lắng rồi. kể cả liệt sĩ dã hi sinh trong các cuộc chiến với bộ lạc hay dã thú cũng vậy khi họ hi sinh thì chính sách phúc lợi của người nhà họ lại được tăng lên điển hình là việc đồ dùng và thức ăn của họ sẽ được hưởng phần công sức của người đã mất khi còn sống thậm chí còn cao hơn và dư dả hơn so với gia đình khác.

Đồng thời mỗi gia đình thường có tới 2-3 bà vợ nên sức lao động mỗi nhà và thời gian chăm sóc con cái đều có thừa.

Bạn đang đọc Nước Việt Nguyên Thuỷ sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.