Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ hội mùa xuân 1

Tiểu thuyết gốc · 8808 chữ

Ngày thứ 9 đội ngũ của nước Việt đã tiến tới lãnh thổ bộ lạc Đá Mặn cũng ngay lập tức bị phát hiện.

Lần này Zoan vẫn tiếp tục xuất hiện với đội quân trang bị dao xương cùng giáo gỗ xuất hiện vốn dĩ tên này muốn ra oai để đám người Sơn khiếp sợ.

Sơn thấy Zoan xuất hiện liền vui vẻ chào : Zoan khoẻ?

Zoan vốn dĩ coi thường đám người Sơn cho dù đã nghe thủ lĩnh Rumba nhắc nhở về sự phát triển của bộ lạc Đá Lớn nhưng không biết là họ phát triển đến mức nào vẫn chỉ nghĩ cùng lắm là sống qua mùa đông mà chết ít thôi chứ không nghĩ tới sức mạnh kinh hoàng như thế này. Zoan nhìn thấy đám người này quá lớn và khoẻ mạnh nên nghĩ đám này ăn no rồi có thể huy động bộ lạc Đá Mặn đến gặt hái bộ lạc nhỏ yếu này thôi.

Nghĩ vậy hắn liền tỏ thái độ khinh thường : Hoá ra là đám chuột nhắt Đá Xanh.

Ngay lúc này đám người nước Việt mặt bừng bừng tức giận Sơn cũng không ngoại lệ Hổ không gầm cứ tưởng là chó con sao.

Sơn nói : dám khinh thường ta! Quân cắt lưỡi hắn cho ta.

Quân hùng hổ xách đao chạy lên 1 đao bổ xuống, Zoan tuy khoẻ mạnh hoành đao xương trước mặt đỡ lấy nhát chém từ thanh đao lớn kia nhưng : Pặc!

Thanh đao xương lập tức vỡ đôi, tiện đà thanh đao của Quân chém rớt luôn cánh tay của Zoan khiến hắn lăn ra đất ôm lấy chỗ bị thương mà gào thét.

Đám thợ săn của Đá Mặn thấy thế định lao lên nhưng đám bộ binh bên này ngay lập tức lao lên đạp ngã tất cả đám thợ săn yếu đuối kia còn chỉ đao vào mặt. Thấy kết cục của Zoan bị 1 đao mất cánh tay nên bọn này không dám vọng động.

Sơn ra lệnh : kẻ nào dám chông cự lập tức giết!

Khí thế băng lãnh của Sơn khiến cả đám thợ săn Đá Mặn đứng yên không dám nhúc nhích riêng Zoan, hắn đang lăn lộn trên đất thì bị 5 tên lính đè chặt cứng trên đất, 1 tên ấn mặt hắn xuống dùng cành cây gang họng tên này ra, ban đầu Zoan còn chống cự nhưng ngay lập tức bị 1 cán đao thúc thẳng vào răng khiến ngay tập tức bay mất hàng tiền đạo cũng ngoan ngoãn hơn.

Quân lúc này mới tiến lên 1 tay cầm lấy lưỡi Zoan 1 tay cầm lấy thanh dao nhỏ bên hông mà xẻo đi cái lưỡi của tên xấu số này.

Quân cùng đám lính đứng dậy buông tên này ra vứt cánh tay cùng chiếc lưỡi 1 bên sau đó lùi sang 2 bên tạo thành đường đi cho Sơn tiến lên.

Sơn nói : Đây coi như lời cảnh cáo cho ngươi dám coi thường bọn ta! Bây giờ đưa bọn ta vào hội.

Zoan lúc này mất lưỡi nên mồm miệng đang đầy máu me muốn nói không được chỉ biết 1 cánh tay ôm lấy miệng mà lăn lộn trên đất.

Đội quân Việt đi theo đám Zoan về khu lễ hội.

Trong lúc này, 1 tên trong đám Zoan trở về báo cho Rumba về những chuyện xảy ra.

Hắn nge tới những gì tên thợ săn báo tức quá không chịu được vỗ mạnh tay vào bàn đá trước mặt khiến bàn đá không chịu được mà lập tức đổ xuống

Rumba: Đám bộ lạc Đá Xanh dám làm càn ở đây! Không coi Đá MẶn là gì! Triệu tập tất cả thợ săn chuẩn bị giết chúng

Bamba: Anh trai chậm đã! Đang diễn ra lễ hội không thể làm thế! Làm thế thì năm sau sẽ không ai đến tham gia lễ hội!

Rumba : vậy phải làm sao? Ta không nhịn được cục tức này!

Bamba: Chúng ta có thể thách đấu! Chọn ra 200 người thi đấu nếu chúng tham gia thì chúng ta sẵn sàng giết chúng! Nếu không dám tham gia thì ta lấy lại được mặt mũi rồi. cùng với đó nếu bọn chúng không tham gia đánh cược thì phải bù tổn thất cho bộ lạc ta, 1 chiến binh mạnh mẽ cũng phải đổi được 5 cái nồi lớn rồi, phải kiếm lời thật nhiều mới được.

BamBa không hề quan tâm tới chiến binh của mình mà chỉ quan tâm tới lợi ích.

Rumba nge tới vậy cũng hoà hoãn hơn, đối với hắn sinh mạng của người bộ lạc không là gì nhưng phải lấy được lợi ích mới là quan trọng.

Nói vậy nhưng Rumba vẫn mang vẻ mặt tức giận đi tới khu cắm trại của nước Việt.

Lần trước tới hội mùa đông thì bộ lạc Đá Xanh do nhỏ yếu nên chỉ được xếp ở khu vực ẩm thấp tối tăm nhưng cũng chẳng dám ý kiến gì nhưng lần này lại khác.

Sơn bưới tới khu lễ hội thì chọn ngay vị trí cao nhất, rộng, bằng phẳng mà không cần phải đợi ai hay theo lệnh ai phân phó( ra vẻ rất bố đời)

Còn đám người Le và Quân thì cũng nhanh chóng dỡ đồ ra khỏi mình các con nai cùng với đó 50 kị binh mang đám nai này ra đám cỏ cho chúng ăn uống và canh chừng bởi vì khi đến nơi họ bắt gặp những ánh mắt thèm thuồng của lũ bộ lạc khác, đa phần là ánh mắt tham lam còn đặc biệt mấy tên thủ lĩnh thì thấy được khả năng vác đồ của chúng gấp đôi người đều bảo nhau rằng tý nữa sẽ qua đề nghị trao đổi với bộ lạc Đá Xanh.

Còn đám bò rừng kia khá chậm nên được buộc vào các vị trí nằm trong khu vực bảo vệ của chiến binh, chúng nó cực kì quý giá, trong lần di chuyển này nhờ đám này gánh gần hết vật tư mà ai cũng được thoải mái không phải cõng đồ đó, nếu mất đám bò rừng này thì đám chiến binh lại phải thay bò mà è ra gánh, nghĩ thế nên tên nào cũng sợ tổn thất bò vậy nên ra sức chăm sóc nào là cho ăn xong rồi lại xếp thành các chòi nhỏ xung quanh đám thú này.

Lúc này cái tên nước Việt vẫn chưa được các bộ lạc khác biết đến. Thế nhưng khu trại của chiến binh nước Việt cực hoành tránh với 100 con thú cỡ lớn nai, bò rừng lại cùng 400 chiến binh mà tên nào cũng mạnh khoẻ, trang bị đầy đủ quần áo giày, thắt lưng mỗi người đều có 1 con dao cực kì sáng bóng trông nhỏ hơn dao đá nhưng bóng loáng như vậy chắc chắn cực kì sắc.

Có mấy tên chiến binh bộ lạc khác ao ước có được đao đồng nên cũng mon men tới gần để đổi nhưng lại bị lính gác lập tức đuổi đi xa, phải biết rằng những thanh đao kia là những thanh đao đầu tiên trong bộ lạc phát cho binh lính, giá trị của nó thậm chí còn cao hơn cả bản thân bọn họ nữa nên làm sao có thể đem trao đổi được. Mất đao cũng có ngĩa là mất mạng.

Có đám kị binh đứng xung quanh với ngọn thương trên tay nên đám nai, bò cũng yên tâm mà ăn uống không sợ bị đám người kia làm phiền.

Gian hàng của nước Việt không có nhiều loại, chủ yếu là muối tinh và cá khô và đồ gốm.

Ít chủng loại nhưng lại chất lượng cực cao.

Bởi vì muối tinh tốt hơn chất lượng của bộ lạc Đá Mặn rất nhiều nên rất được giá, thường 1 bao muối đổi dc 3 bao thức ăn nhưng hiện tại 1 bao muối của nước Việt đổi được tận 5 bao thức ăn đồng nghĩa với việc 2 bao muối có thể đổi được 1 phụ nữ trưởng thành, Sơn cũng không ngần ngại mà đem 26 túi muối đổi hết lấy người vậy mà được tới 13 phụ nữ.

Còn số thịt cá khô đối với người Việt đã ngán đến tận cổ nhưng đối với bộ lạc khác lại là món ngon tuyệt vời bởi vì thịt cá chắc ăn rất no bụng lại còn có muối nên món hàng này cũng nhanh chóng bị tiêu thụ hết bởi đa phần thịt khô bộ lạc khác lại do thiếu muối nên rất nhạt nhẽo. Bộ lạc Đá Mặn có muối nhưng họ lại có quá nhiều người dẫn tới việc thịt không có đủ nên không làm thịt khô tẩm muối để bán, phục vụ bản thân còn thiếu thì bán cho ai.

Còn đồ gốm thì không cần bàn rồi, đây là sản phẩm độc quyền của làng Việt bởi mùa đông vừa rồi những bộ lạc có được đồ gốm của nó nên biết tác dụng cực kì lớn, nhờ chúng nó mà các bộ lạc tiết kiệm được thức ăn lại có nước ấm khiến cho tỉ lệ chết cũng như tỉ lệ chết mới sinh được giảm hẳn. Ngoài ra tính bền khi gặp nhiệt của đồ gốm hơn xa chậu đá vậy nên chậu đã gần như đã bị bỏ xó chứ ít được sử dụng nữa rồi bởi chúng gặp nhiệt quá hay nứt.

Vậy nên năm nay Sơn đã giảm giá đồ gốm cho các bộ lạc với giá bán công khai cho tất cả như nhau: 1 nồi lớn = 1 phụ nữ trưởng thành

1 nồi bé bằng= đứa trẻ bất kể nam nữ.

2 bát tô+ 1 muôi = 1 đứa trẻ

4 bát nhỏ+ 4 cái thìa = 1 đứa trẻ

Năm nay, nước Việt không cần phải biếu không cho ai nữa bởi vì không cần sợ bộ lạc nào cả vì thế nên gần như các bộ lạc đều được đối xử như nhau chỉ trừ các bộ lạc thân thiết từ xưa như bộ lạc Trâu hay Gà chọi.

2 bộ lạc này có quan hệ tốt từ trước nên Sơn cũng rất quan tâm, bỏ thời gian trò chuyện xem các vấn đề của bộ lạc đó cũng như hỗ trợ mỗi bộ lạc đó 2 bộ đồ gốm đầy đủ mà không cần nhận lại gì.

Vì thế mà Tu cũng như Kun liên tục rối rít cảm ơn.

Họ không ngờ rằng người Việt này làm bạn lúc khó khăn hoạn nạn đến giờ mạnh rồi vẫn không bỏ quên bọn họ cũng như sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện.

Ngoài ra, để thể hiện sự thân thiết với nhau, Sơn nói: nước Việt ta tiền thân là bộ lạc Đá Xanh đã cùng các bạn kết đồng minh, bây giờ chúng ta đã mạnh, sẵn sàng giúp đỡ bộ lạc bạn, nếu như có kẻ thù nào dám động vào các bạn chính là động vào chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng ra quân san bằng bọn chúng.

Kun và Tu không nói lời nào, xúc động ôm lấy Sơn cũng như mắt rớm nước mắt.

Phải biết họ là bộ lạc nhỏ yếu, ít có bộ lạc nào lại rảnh rỗi cũng như hoang phí sức mà đi giúp không công họ.

Ở mùa đông 5 bao thức ăn có thể đổi lấy 1 người lớn nhưng ở mùa xuân, thực vật phong phú nên 5 bao chỉ đổi được 1 đứa trẻ con.

Sơn cũng đem toàn bộ số cá khô đổi hết sang con người được thêm 100 phụ nữ nữa.

Những ngày này, tại lễ hội đa số bộ lạc đã có mặt ngoài ra còn có thêm Voi bộ lạc từ đồng bằng lên, bọn này khá to con nhưng hiền lành nên cũng không ai nghi ngại gì .

Nhờ những sản phẩm đặc thù của người Việt nên gian hàng rất nhanh đổi được hết vật phẩm nhưng mỗi ngày vẫn có không ít người đến đây với mong muốn được đổi những vật phẩm mà không có ở gian hàng như.

Đám thủ lĩnh kia muốn đổi dao xương lấy đao đồng nhưng đám người Việt không ngu, lúc nào ở gian hàng cũng có 1 trong 3 tên Trí, Vũ, Tuệ tất nhiên là không đổi rồi kể cả dùng 10 dao xương đổi lấy 1 đao đồng cũng không chứ đừng nói gì tới đổi ngang gia, đối với người Việt đao đồng chính là vũ khí trên tất cả vũ khí đang có hiện nay.

Ngoài ra, đám nai cũng bị đám kia đánh chủ ý tới nhưng vẫn câu trả lời cứng như đá, đó là bạn của bọn ta không có ý định trao đổi.

Người nước Việt đến đây luôn có câu trên cửa miệng, bọn ta ăn uống không những đủ mà còn ngon, no nê, đồ đạc của bọn ta cũng không thiếu. Nên kẻ yếu thế nào bị ức hiếp có thể tới bọn ta sẽ thay kẻ đó lấy lại công đạo. Đây chính là kế của Vũ đặt ra bởi hắn biết rằng ở khu vực đồng bằng hay núi cao đều có lượng lớn nhóm lang thang, dân số mỗi nhóm ít nhưng bọn họ tập hợp lại là đám có dân số lớn nhất đồng thời do bọ họ di chuyển nhiều nơi nên kiến thức cũng như hiểu biết của bọn họ rất phong phú. Đa phần các giống cây trồng của nước Việt đều từ bọn họ mà ra chứ các bộ lạc lớn kia lại biết không nhiều bằng họ bởi vì mỗi ngày họ đều di chuyển, tranh cướp với đám động vật từng củ khoai, ngọn cỏ .

Lời này được đưa ra, mỗi ngày đều có không ít nhóm người lang thanh khu vực núi cao tới xin gia nhập ngoài ra còn có nhóm người từ đông bằng cũng xin gia nhập.

Nói là chào đón nhưng Trí cũng yêu cầu khai đầy đủ thông tin cũng như tra khảo thật kĩ các thông tin của bọn họ, bởi sẽ có không ít kẻ muốn dòm ngó bí mật của nước Việt mà cử người tham gia nhưng Tuệ lại không cho là như vậy, đối với Tuệ kẻ tham gia sẽ phải điều tra kĩ nhưng khi tham gia sẽ được hưởng lợi đồng thời với chính sách Vũ đưa ra 10 người thành 1 nhóm sống chung với nhau thì tất cả bí mật sẽ bị lộ, 1 kẻ làm phản thì cả nhóm đó cũng bị giết thì không kẻ nào dám không báo sớm để tránh kêt cục bị chết chung đồng thời với sự đãi ngộ tốt của nước Việt thì không kẻ ngu nào lại muốn trở về bộ lạc cũ mà ăn hang ở lỗ như cũ nữa.

Vì việc này mà 3 tên này cãi nhau như mổ bò suốt cả ngày nhưng cuối cùng Sơn quyết định là sẽ thi hành tất cả ý kiến của 3 tên nhằm thi hành chính sách cây gậy và củ cà rốt.

Với lượng dân số tăng nhanh vậy nên mỗi ngày đám người nước Việt cũng ra sức đi săn khiến cho đám động vật hoang dã ở khu vực Đá Mặn giảm đáng kể, mỗi ngày họ mang về tới cả đàn thú, bởi ở đây không phải lãnh thổ của nước mình nên họ cũng không ngần ngại mà tiêu diệt hết mang về ăn, ăn không hết thì làm khô để tích trữ trên đường trở về.

Sau khi có nhiều thịt khô thì Tuệ lại chia cho mỗi người 2kg thịt khô mang theo dự phòng, đây là đồ ăn trong trường hợp không có thức ăn hoặc trong lúc đi đường chứ không phải là lúc nào cũng lôi ra ăn làm hoang phí thực phẩm. Nước Việt có giàu cũng không hoang phí thực phẩm.

Với lượng người từ 400 sau ngay thứ 2 lên 600 nên họ cũng mang về mỗi ngày cả tấn thịt khiến đám người mới bị bộ lạc cũ đem trao đổi lấy thịt cũng vui mừng kích động, nhiều người phụ nữ còn khóc mà quỳ xuống với Sơn.

Đối với họ ở bộ lạc cũ đã bị hắt hủi và đói ăn nên họ mới bị đem đi trao đổi nhưng không ngờ chỉ mới gia nhập thôi đã được ăn no và ngon như vậy. Chỉ dơn giản là canh thịt thôi nhưng có muối khác hẳn với bộ lạc ngèo đói kia.

Không những vậy họ còn được phát 1 đôi giày cỏ. Tên Trí cũng không vừa, đám người mới được về nhưng hắn đã phát cho giày cỏ cùng áo da thú trên người, tay lại cầm miếng thịt to nóng hổi vừa đi vừa nhồm nhoàm đến khiêu khích đám người bộ lạc cũ của họ khiến đám người cũ cũng nhao nhao đòi được đi trao đổi còn có kẻ tình nguyện chạy đến xin gia nhập mà thủ lĩnh họ chưa cho phép

Nhưng biết sao được lúc này nước Việt có tới 300 chiến binh thường trực vũ khí lạnh lẽo trên tay cùng với bộ dáng hung thần ác sát, đường gia nhập nước Việt cũng như cái Lợp vậy có đường vào không có đường ra, những tên thủ lĩnh kia đến đòi người nhưng cũng chỉ nhận được lại câu trả lời : bọn ta không ép họ tham gia mà ! các ngươi muốn họ trở về thì bảo họ về đi ta không giữ nhưng khi họ muốn ở lại thì là người cùng nước ta, kẻ nào dám động vào họ thì thử hỏi thanh đao này có sắc không.

Câu này nói xong khiến cả đám thủ lĩnh tức giận mặt hầm hầm có mấy tên hung hăng muốn lao lên nhưng ngay lập tức bị 1 mũi đao bổ tới không trầy da cũng tróc vảy.

Lúc này, nhiều kẻ không chịu được nữa mà đi cáo trạng với Rumba thủ lĩnh Đá Mặn.

Rumba đang đợi 1 cơ hội để ra tay thì lần này hắn có rồi. ngoài mồm hắn nói là đòi lại công đạo cho thủ lĩnh các bộ lạc bị mất người nhưng thực tế hắn muốn trả thù, muốn lấy được lợi ích của nước Việt.( sau mấy ngày tham gia bọn họ đều biết bộ lạc Đá Xanh đã đổi tên thành nước Việt)

Rumba dẫn 1 đám thủ lĩnh hung ác tiến tới khu lều của người nước Việt yêu cầu gặp Sơn nhưng lại gặp Quân đứng ở trước cửa.

Gặp tên to con hùng dũng này kẻ nào cũng rụt lại khí thế của mình, tên kia cao hơn họ 1 cái đầu lại có con dao màu vàng kia to nặng gần bằng người thế.

Đám người này cũng biết chuyện của Zoan bộ lạc Đá Mặn, bọn hắn tin tưởng 1 nhát đao thôi thì có thể chém đứt đôi thân .

Sơn lúc này thấy vậy cũng đi ra: chào các vị thủ lĩnh! Không biết các vị lại muốn đến trao đổi thứ gì đây?

Đám thủ lĩnh kia : Nước Việt mau trả lại tộc nhân của bộ lạc bọn ta!

Sơn: ta có bắt sao?

Đám thủ lĩnh : nước Việt ngươi không bắt nhưng không được giữ họ!

Tu và Kun quả thật là những người anh em tốt, sự thật những ai từ gian khó kề bên nhau thì thứ tình cảm đó cự kì gắn bó khác với đám anh em lúc có tiến.

Tu nói: Ta thấy nước Việt làm đúng! Ai cũng có quyền chọn bộ lạc cho mình! Các người không nuôi được họ thì để nước Việt nuôi.

Kun hùa theo: đúng vậy! Bọn ta đồng ý với nước Việt! Thậm chí bọn ta cũng sẽ gia nhập nước Việt sau khi kết thúc hội đây.

Sơn: ta chỉ bảo vệ họ thôi! các người hỏi họ muốn quay về thì đem người về đi!

Nói vậy nhưng Sơn lại đưa ra ánh mắt sắc lạnh đối với đám người xin gia nhập đó khiến đám này biết đã ăn vào mắc quai rồi không nhả ra được nhưng bọn họ cũng rất vui lòng vì ở đây được ăn ngon lại no đã vậy có quần áo, giày để dùng.

Trong khi đó, tôc nhân của Trâu và Gà Chọi cực kì hưng phấn vì họ không cần phải rời bỏ người quen mà vẫn được gia nhập nước Việt mạnh mẽ có nhiều thức ăn kia.

Sơn : có vẻ như họ không chịu trở về rồi ta cũng không biết làm sao được!

 Thôi vậy ta có ý này: giờ ta sẽ đổi những người của các ngươi 1 người đổi 1 cái bát và 1 cái thìa hoặc 4 người 1 cái nồi lớn, 2 người 1 nồi nhỏ được chưa.

Đám người thủ lĩnh cũng biết đánh thì không lại rồi thôi được ít vật dụng kia cũng coi như là không lỗ đi, đằng nào đám tộc nhân này cũng toàn là nữ chứ không có thợ săn nào cả.

Rumba : Sơn ngươi quá lắm rồi! chặt cánh tay của dũng sĩ bộ lạc ta lại công khai lấy người của bộ lạc khác tại bộ lạc Đá Mặn chúng ta! Ngươi không coi bộ lạc Đá Mặn ra gì hay sao?

Rumba: đã thế tại đây ta khiêu chiến bộ lạc ngươi dùng 400 bao muối làm vật cược, nếu các ngươi thắng thì các ngươi được 400 bao muối còn thua thì các ngươi phải để lại hết đồ đạc của các ngươi cùng mạng của các ngươi ở đây!

Sơn : ồ vậy là công bằng sao? Nếu các ngươi muốn cược thế thì cược tất tay đi! Ta đem tất cả tính mạng người nước Việt bọn ta ở đây cùng vật phẩm đổi lại các ngươi thua thì ta sẽ lấy toàn bộ trẻ con cùng 1 nửa phụ nữ bộ lạc các ngươi thấy thế nào

Rumba mặt đỏ bừng gằn giọng từng chữ : được đã vậy bọn ta dùng 500 người, chiều nay ra bãi đất đằng kia đánh.

Hắn nói đoạn chỉ tay ra bãi đất trống rộng khoảng 200m ngang và dài 400 bằng phẳng.

Sơn: được, các ngươi muốn chết ta chiều!

Tu cùng Kun cũng tiến tới Sơi hỏi: Sơn thủ lĩnh, bọn ta mỗi bộ lạc mang theo 50 thợ săn, ngươi cần không để bọn ta cùng ngươi chiến đấu?

Sơn xúc động vỗ vai 2 người nói: ta cảm ơn 2 người nhưng chưa cần đâu! Bọn ta làm thịt chúng rất nhanh.

Sau đó, đám người ai trở về lều trại nấy chuẩn bị.

Riêng Tu và Kun cũng trở về mang bộ lạc của mình dọn tới bên cạnh trại của nước Việt nhằm canh gác bảo vệ tránh bọn hôi của trong lúc nước Việt đánh nhau mà ăn trộm ăn cắp vặt.

Cuộc chiến chiều nay, Sơn quyết định sử dụng 100% quân lực mình mang theo vẫn là chiến thuật cũ, xạ thủ giữ khoảng cách tiêu diệt địch, thuẫn binh mang khiên sẽ tạo ra bức tường phòng ngự. Kị binh sẽ chơi chiến thuật du kích 2 bên vừa chạy vừa bắn, lợi dụng ưu thế tốc độ của đám nai mà giữ khoảng cách xạ kích. Cuộc chiến này sẽ cho toàn bộ 400 người tham gia

Sơn tổng chỉ huy.

K chỉ huy cung thủ

Sin chỉ huy thuẫn binh

Quân chỉ huy kị binh.

Trang bị đầy đủ áo giáp, cung tên, đao, thương đồng, yêu cầu giảm thiểu tối đa thương vong, dùng tư thế sét đánh nhất tiêu diệt đồng thời tạo nên nỗi khiếp sợ cho tất cả bộ lạc khác.

Tất cả chiến binh sẽ tham gia kể cả Sơn còn đám người mới đứng ngoài xem cuộc chiến.

Nhờ có 2 bộ lạc Trâu và Gà chọi mà Sơn yên tâm được trại của mình có người bảo vệ nên hắn không lo lắng nhiều nữa, sẵn sàng buông tay mà đánh.

Trong khi đó bộ lạc Đá Mặn cũng đang tập hợp 700 người tham gia chiến cuộc này. Bọn họ được trang bị rất kĩ càng bao gồm đầy đủ dao xương, giáo gỗ, rìu ném, giáp da tuy là đầy đủ nhưng chất lượng từng vũ khí lại kém xa so với vũ khí kim loại của những chiến binh Việt.

Ăn trưa đầy đủ xong cả 2 bước ra sân đấu. Đội quân nước Việt đã nhanh chóng chạy ra trước chọn lấy vị trí đầu gió, sắp xếp đội hình. Cung thủ đứng sau cùng, chắn trước mặt họ là thuẫn binh còn kị binh đứng 2 bên cánh.

Tất cả đều mặc giáp của mình lên kể cả đám nai bình thường hiền lành thì giờ đây cũng tỏ ra những ánh mắt hung lãnh, bởi chúng biết khi chủ của mình cưỡi lên với trang bị đủ vũ khí như vậy thì ắt có chiến đấu, bản chất hung thú của chúng cũng không mất đi mà thêm vào đó chính là sự điên cuồng khát máu khiến chúng càng hung mãnh hơn, 4 móng guốc đã sẵn sàng dẫm nát đầu kẻ thù.

Phía bên kia đội ngũ của bộ lạc Đá Mặn cũng đã tập hợp thành 1 đám chứ không có hàng ngũ gì, chỉ đơn giản là 1 đám ô hợp đứng lố nhố lại với nhau mà thôi.

Trận chiến này, Rumba trực tiếp chỉ đạo để đối đầu với Sơn phía bên kia. Trong khi đó Bamba em trai của hắn thì đang chuẩn bị người để đi vơ vét đồ đạc của người nước Việt rồi, hắn tin tưởng với 700 quân có thể tiêu diệt 400 quân 1 cách dễ dàng nhưng sự thật lại khiến hắn đau lòng.

Tiếng hô bắt đầu diễn ra, 2 bên đang cách nhau 200m. Cả 2 bên đều tiến lên nhưng khác ở bên Đá Mặn đang cả đám xung phong dũng mãnh lao lên thì bên này quân Việt chỉ có 50 kị binh lao lên lấy khoảng cách 50m bắt đầu chiến thuật kị binh du kích.

Do cuộc chiến này, Sơn yêu cầu phải cho chúng khiếp sợ và thấy thảm cảnh đau đớn nên không cho phép chiến binh dùng thuốc tê.

Lượt tên đầu tiên bắn ra của 50 kị binh đã có 30 kẻ dính tên , kẻ thì trúng tay chân nằm la hét có kẻ trúng mắt xuyên thẳng ra đầu nằm rên còn có những kẻ xuyên thẳng tim chết thẳng cẳng. Đám người Đá Mặn thấy chỉ cách 50m cũng cố gắng tiếp cận nên bỏ quên phòng thủ che chắn nên liên tục nhận mưa tên về mình, chúng muốn tiếp cận khoảng cách 30m để có thể dùng giáo gỗ và rìu ném nhưng kị binh bên này lại có tốc độ tốt hơn rất nhiều không cho chúng có được cơ hội đó mà liên tục phải mất người.

Đám người chạy qua bỏ lại là những tên thương binh đang nằm la hét, có những kẻ đang cố gắng gỡ mũi tên trên người ra khiến máu chảy càng nhiều hơn nhưng mùi máu cũng khiến những tên thợ săn kia càng hung máu hơn.

Đó là tác dụng của mũi tên 3 cạnh tạo đường cắt sâu và khi rút ra lại 1 lần nữa tổn thương khiến vết thương tiếp tục chảy máu.

Tiến vào khoảng cách 100m thì 300 cung thủ theo lệnh của Sơn được lệnh bắn đón lên trời, đây cũng là tận dụng lực hấp dẫn của mặt đất khi bắn lên trời rồi rơi xuống thành hình vòng cung thì gia tăng lực hơn nữa sẽ không khiến uy lực mũi tên bị giảm. Lượt tên của 300 mũi tên này hiệu quả hơn rất nhiều chỉ 1 lần thôi cũng khiến cho 100 tên gục xuống. Bởi loạt tên ra cùng 1 lượt nên không có khoảng không né tránh mũi tên vậy.

K lại lần lượt hô : lắp tên! 1 2 3 Bắn!

Liên tục 4 lần vậy cũng khiến đám người Đá Mặn chỉ còn lại 400 tên mà thôi.

Lúc này kị binh đã tạt sang 2 cánh mà chạy vòng ra phía sau của quân địch, sử dụng thương đồng đâm vào cổ tiêu diệt hết đám đang nằm rên la hay 1 số tên cố tình bỏ chạy.

Bước vào 40m thì quân của Đá Lớn chỉ còn 300 người.

RumBa hô : rút giáo ném!

Sin : thuẫn binh tạo hàng rào đỡ

K : cung thủ lùi ra sau 10 bước nhanh.

Cùng với tiếng hô là liên tục tiếng : Pặc Pặc vang lên trên tấm thuẫn của bộ binh.

K : Cung thủ tự do xạ kích.

Bởi vì cung thủ đứng trên cao và thuẫn binh đã quỳ xuống nên không bắn nhầm sang đồng đội được và lại khoảng cách 30-40m là bách phát bách trúng rồi tuy nhiên bên Rumba cũng khôn ra sau mấy lần trúng tên. Bọn chúng cũng giống Sói bộ lạc lúc xưa, sử dụng đồng đội đã chết làm tấm khiên thịt cho chúng, có những kẻ chỉ bị trúng tên ở vị trí không quan trọng cũng đã bị kẻ bên cạnh đem ra hứng tên quả là xấu số.

Chỉ trong vỏn vẹn có 10s rút ngắn được khoảng cách chỉ còn 20m nhưng tổn thất của Đá Mặn bộ lạc chỉ còn lại đúng 100 tên trên chiến trường, những tên còn lại đang nằm rên la trên mặt đất chứ không hề chết nhanh được.

Tuy nhiên, biết ứng phó thì đã muộn, lúc này cung thủ đã dừng tay và chuẩn bị dao xương trên tay chuẩn bị cận chiến, Thuẫn binh phía trước thì lại càng sẵn sàng hơn, tay thuẫn, tay thương trên tay kết thành đội hình giống như con nhím chỉ chìa gai nhọn về phía đối thủ.

Sơn lúc này hô: Cung thủ dừng lại, thuẫn binh lùi lại, kị binh xung trận.

Bên cạnh Rumba lúc này chỉ còn có 200 người lại nge tiếng rầm rập tiến về phía mình.

Kị binh lúc này không phải kiêng dè tên lạc của đồng đội nữa mà đồng loạt 50 kị binh cưỡi trên những tảng thịt 700kg lao tới rầm rập động đất. Đội kị binh dùng thương cùng với nai lao thẳng vào, đám RumBa không đỡ được mà kẻ bị tung lên trời, kẻ bị đạp bay ra mấy mét, kẻ thì bị thương đâm xuyên bụng, những áo giáp gia kia không có ý nghĩa gì đối với vũ khí kim loại này.

Thế nhưng ám ảnh nhất trong mắt mọi người là sau khi kị binh đi qua để lại tràng cảnh máu me be bét, những đống xác người nát như đậu hũ, óc bắn tứ tung, chân tay bị dẫm nát thế nhưng lại không thể chết mà chỉ có thể nằm la hét.

1 lượt xung phong của kị binh triển khai đã khiến đám người Rumba tán loạn không đứng chụm lại nữa mà tách nhau ra bởi vì sau lượt kia, kẻ bị chấn động chết kẻ bị guốc cứng của nai dẫm gãy chân tay, nát đầu, nát ngực kẻ lại bị thương đâm lòi ruột thủng tim.

Cả đám người bên ngoài kia đang hưng phấn hò reo thích thú vì được xem đánh nhau giờ đây lại sợ hãi nhìn những bãi máu trên đất be bét xác chết do đám hung thú kia dẫm lên cũng khiến cho toàn bộ 4 chân và giáp dưới bụng nai đều 1 màu đỏ máu giống như đang chui ra từ trong bể máu vậy, óc văng tứ tung, cảnh tượng kinh hoàng này khiến cho không ít phụ nữ nôn thốc tháo.

Trong khi đám người Đá Lớn bên ngoài sợ hãi, mặt trắng bệch thì những kẻ mới gia nhập nước Việt lại tự hào hô to theo nhịp của Li : nước Việt muôn năm! Nước Việt muôn năm!

Ki binh cũng cảm nhận được khí thế của đồng tộc minh tạo nên mà tất cả cùng ngồi ưỡn ngực trên nai, tay trái cầm cương ngựa, tay phải nâng thương lên quá đầu cũng để như tao uy thế kết hợp tràng cảnh.

Ngọn thương giơ cao kết hợp với độ cao của nai khiến cho đám người bộ lạc khác mới cảm nhận được đây mới là con quỷ chui ra từ đống xác chết, không những thế khắp mình kị binh đều nhuộm màu đỏ, trên đầu thương vẫn rơi Tí Tách từng giọt máu.

Dừng 1 chút.

Quân giơ đao lên: Giết! Giết! Giết!

Kị binh đồng loạt hưởng ứng: Giết!

Kị binh đồng loạt 2 chân thúc vào bụng nai tung nước đại phi thẳng vào đội hình quân địch tiếp.

Còn có những kẻ có ý định hôi của khi mà quân Việt thất bại sẽ nhảy vào kiếm chác ít đồ xin thì ngay lúc này không còn chút suy nghĩ gì nữa mà chỉ rụt cổ lại xem kết cục đồ sát kia thôi.

Lúc này, đám Rumba đang sợ hãi run rẩy vì không biết phải làm gì, tiến lên thì gặp phải hàng rao gai nhọn thuẫn binh còn ở 1 chỗ thì sẽ bị đám kị binh kia lao lên dẫm nát hết.

Quân Việt lúc này, càng thấy máu càng hăng hơn nhất là những con hung thú kia, 4 móng liên tục đạp chuẩn bị trên đất, mỗi bước chúng đi qua lại để lại vết trái tim đỏ máu trên đất như minh chứng cho bước chân của kẻ huỷ diệt vậy.

Lúc này kị binh lại tràn vào lại lần nữa người đổ xuống cùng máu me trộn cùng với não bắn lên lại rớt xuống hoà với đất tạo nên đất bùn màu đỏ trắng thật ghê tởm.

Trước sức mạnh tuyệt đối không có cách nào chống cự được, khi đó quân số của Rumba chỉ còn lại khoảng 25 tên mà thôi.

Rumba buông vũ khí, quỳ xuông nói: Xin hàng! Đá Mặn bộ lạc xin đầu hàng!

Lúc này, Sơn giơ tay lên ra hiệu.

Quân làm thống lĩnh kị binh nên hiểu cũng giơ đao lên cùng kéo cương nai lại: dừng! Bao vây chúng lại.

Sơn ra lệnh bắt sống toàn bộ.

Lúc này không cần dùng mũi thương tấn công nữa mà kị binh chỉ tiến lên dồn chúng về 1 chỗ, thuẫn binh tiến lên với thương chìa ra.

Rumba lúc này không còn chút uy nghiêm hay hung hãn gì nữa mà mặt trắng bệch quỳ xuống : Bọn ta xin đầu hàng!

Toàn bộ đội quân Đá Mặn quỳ xuống, buông vũ khí.

Sơn lúc này tiến lên cách Rumba 3m với đội cận vệ kề bên.

Sơn : Đầu hàng cũng được! Bọn ta cũng không muốn giết chóc quá nhiều! Nước Việt ta là 1 dân tộc yêu chuộng hoà bình và ghét chiến tranh.

Tuy nhiên các ngươi sống thì phải trả cái giá!

Rumba: Vâng! Ta chấp nhận!

Sơn: các ngươi hãy trở về tập hợp toàn bộ phụ nữ ra để ta lựa chọn! Ban đầu là 1 nửa phụ nữ thì giờ đây là ¾ phụ nữ của bộ lạc ngươi sẽ là của bọn ta.

Rumba vẫn quỳ đó : vâng!

Sơn: thành giao! Trở về tập hợp phụ nữ mang tới đây ! còn nữa nếu các ngươi trái lời ta cũng không ngại giết hết toàn bộ Đá Mặn để cướp hết đâu!

Nếu muốn thử thì cứ tự nhiên!

Nói xong, Sơn cùng toàn bộ đội quân Việt trở về lều trong sự hân hoan của đám người mới, những kẻ mới gia nhập này kẻ nào cũng vui sướng hân hoan, không cần ai chỉ bảo, cả đám chạy đi lấy từng nồi nước lớn để chiến binh rửa ráy chân tay người ngợm, bởi trong thời kì này ai cũng biết nếu cứ để máu me vậy thì ruồi nhặng bâu vào sẽ rất khó chịu.

Cung thủ lưu lại tại trại còn thuẫn binh và kị binh cùng nhau kéo cả nai ra suối để tắm rửa sạch sẽ vết máu.

Sơn cũng nhanh chóng phát xà phòng cho tất cả mọi người để tẩy rửa đồng thời cũng ra lệnh đám người mới chạy ra đống xác thu hoạch chiến lợi phẩm đồng thời thu lại số mũi tên đã bắn ra.

Lúc này, bao nhiêu con mắt vốn đỏ lòm tức giận cũng không còn mà chỉ còn những ánh mắt rụt rè nhất là bộ lạc Hổ và Nanh Trắng bọn chúng cũng vốn định tấn công cướp nước Việt từ mùa đông nhưng e ngại suy yếu lực lượng nên chần chừ mãi. Ban đầu, chúng ngĩ là cơ hội vẫn còn đó nhưng cuộc chiến này kết thúc cũng cho chúng biết rằng may mắn vì đã không tấn công nước Việt, nếu không thì kết quả của bộ lạc Đá Mặn đây cũng là kết quả của bọn chúng.

Chỉ có Kun và Tu là mừng rỡ cùng hãnh diện vì có 1 đồng minh hùng mạnh vậy vừa giàu có về thực phẩm trang bị lại có chiến binh mạnh mẽ.

Cả 2 không hẹn mà cùng đi đến làm lễ xin gia nhập bộ lạc mà không còn ngần ngại gì, dù sao họ ở quá xa nước Việt thì sẽ chịu công kích từ đám bộ lạc mạnh kìa thà rằng gia nhập nước Việt luôn vừa an toàn lại vừa được chiến đấu.

Còn đám thủ lĩnh mất người kia cũng không còn kẻ nào dám ý kiến, chúng càng muốn nhanh chóng trở về bộ lạc để báo cho chiến binh bộ lạc cũng như người của mình không được động tới người nước Việt .

Có những kẻ gan lì hơn thì càng bạo dạn nhất là những kẻ từ khu vực Đồng Bằng, bọn chúng tới đây bởi vì tranh đấu ở đồng bằng gặp thất bại vậy nên khi thấy vũ khí cùng đám kị binh của nước Việt thì rất mong có được những vật như vậy.

Vừa mới đi gột rửa chất bẩn trở về tới lều thì Rumba cũng mang người tới. Rumba rất ngoan ngoãn mang tới 1683 phụ nữ từ 13 tới 30 tuổi . Sơn để ý thấy phụ nữ của bộ lạc Đá Mặn trông rất khoẻ khoắn ít ra là so với các bộ lạc khác do được ăn đầy đủ muối nên cơ thể phát triển tốt hơn tuy nhiên do bộ lạc này không có xà phòng nên cơ thể và tóc tai trông rất bẩn thỉu.

Sơn cũng không ngu, hắn biết rằng phụ nữ sinh đẻ tốt nhất là 17- 33 tuổi nên hắn yêu cầu những người đưới 22 tuổi bước về bên này vậy mà có tới 1000 người, sau đó chọn thêm 220 người nữa cũng trẻ trung không kém. Ngoài việc lấy phụ nữ Sơn cũng yêu cầu Rumba phải cấp cho đám phụ nữ này mỗi người 1 tấm da thú để quây lại bộ phận nhạy cảm, dù sao nước Việt phát triển quá nhanh lại chưa thể làm ra áo quần nên hiện tại còn đang rất hạn chế.

Cũng may là đợt trồng trọt vùừa rồi hắn đã cho trồng diện tích rất lớn cây gai, theo đó chỉ cần 4 tháng sau sẽ có thể liên tục thu hoạch thân cây gai để làm quần áo vượt đông rồi.

Con người thời này đa phần chỉ có mỗi chiếc khố để che bộ phận nhạy cảm còn nữa là thả rông phần trên trông vậy rất phản cảm nhất là hiện nay người Việt đã rất tiến bộ, mỗi người đều có 1 bộ nên trong nước cũng có luật nữ giới ra khỏi nhà phải mặc áo nếu không mặc sẽ bị phạt cắt suất ăn 2 ngày liên tục nên không ai dám thả rông nữa.

Thế nhưng áo không có thì đám phụ nữ cũng thiết kế cho mình những trang phục nửa kín nửa hở khiến cho đám nam nhân nhìn vào mà xì máu mũi, đó là thiết kế 2 mảnh gồm váy ngắn che vùng kín, mông đùi và áo ống che ngực, cả 2 món đồ này nền dùng dây buộc ở bên hông, khiến cho nam nhân tên nào cũng chỉ muốn chạy vào giật sợi dây đó mà thôi.

Thế nhưng luật pháp nước Việt nghiêm khắc khiến họ không dám làm gì bậy bạ chỉ có thể nhìn mà thèm muốn để rồi theo đuổi mà thôi.

Ngoài ra, từ đám ra thú thu được từ xác của đám chiến binh Đá Mặn chết trận thì Sơn cũng cho làm thêm cho đám phụ nữ mới gia nhập mỗi người 1 chiếc khố và 1 chiếc áo quây ngực bởi để làm áo dài đầy đủ có vẻ chừng như chỉ đủ cho 1 nửa số người còn lại số da thì đem may lại thành giày, ở đây không có đám ngươi của bộ kĩ thuật nhưng chỉ là 1 chiếc giày đơn giản để đi không quan tâm tới mĩ thuật thì Sơn cũng làm dễ dàng, chỉ cần đem miếng ra quây tròn quanh chân vậy là được rồi.

Do lấy được số lượng lớn nhân khẩu nên số nồi mang theo cũng không dám đổi hết mà chỉ đem đổi đi 150 chiếc nồi lớn cùng nồi nhỏ thành thịt và 1 ít muối giá rẻ do ép giá bộ lạc Đá Mặn ngoài ra còn đổi số lượng lớn củ khoai sọ. Nhờ có số khoai sọ này mà có thể đem thịt nấu cùng tạo thành cháo mới đủ phục vụ kịp cho đám người mới gia nhập.

Nhất là đám người của các bộ lạc nhỏ, xem chừng mùa đông vừa rồi họ đã phải chịu đói khá dài nên sức ăn của đám người này rất khoẻ, mỗi người 1 hơi có thể ăn liền 4 bát khiến cho nồi lớn đủ cho 10 người ăn 1 lần thì giờ đây chỉ đủ cho 5 người ăn. Tuy nhiên, với tài sản giờ thì lương thực họ không thiếu, Khoai sọ đã có tới 200 bao mà mỗi bữa chỉ dùng hết có 20 bao nên có thể cầm cự kịp về tới làng chính rồi.

Nói vậy nhưng thực phẩm chính là vấn đề cốt lõi nên mỗi ngày thợ săn người Việt luôn đem về rất nhiều thịt thú rừng mà giảm được tối đa củ khoai sọ. Nên nồi cháo khoai lại trở thành nồi cháo thịt gần như cả nồi lớn vậy nhưng chỉ có 3 củ khoai được lột vỏ và cắt nhỏ để nhanh chín và tan trong nước hơn.

Đám mới gia nhập thấy thực lực bộ lạc mới mạnh mẽ vậy lại còn quan tâm đến họ nên ai cũng vui mừng kể cả người của ĐÁ Mặn cũ, ở Đá Mặn bộ lạc thì mỗi người chỉ được ăn 1 bữa để đủ thôi chứ không được ăn no và ngon như ở đây. Chất lượng muối Việt cũng tinh hơn ít chát hơn là muối của Đá Mặn.

Mùa xuân không còn tuyết mà không khí cũng không quá lạnh nên đám người mới không cần dựng lều mà chỉ cần đốt đống lửa lớn sau đó ngủ xung quanh vậy là được rồi.

Khu vực của người Việt chiếm khá lớn diện tích và việc bố trí cũng rất khó khăn nên Sơn cũng quyết định trở về làng sớm do cũng đã đạt đủ mục đích chuyến này đó là lấy thêm nhân khẩu và ra uy cho thiên hạ biết sức mạnh của nước Việt tới mức nào.

Cả đêm, luôn phải có 10 người liên tục chạy đi chạy lại đốt lửa cho đồng bào mình ngủ, Sơn không muốn những người mới gia nhập đã bị khí lạnh mà ốm mất lại rất lãng phí nhân lực và vật lực.

Đám nai ban ngày chiến đấu xong, gột rửa sạch sẽ sau đó cũng được chủ của mình dắt đi ăn và đi săn thực phẩm cho bộ lạc, ban đêm đội kị binh cùng nai của mình nằm ngủ cạnh nhau. Việc này đã được Sơn quán triệt từ trước, binh cùng kị phải như 2 là 1 ăn ngủ cùng nhau để được tâm lí tương thông.

Chiều cùng ngày bộ lạc Voi và bộ lạc Hươu cao cổ cũng tiến đến với mong muốn được trao đổi vũ khí là cung tên và đao đồng hoặc thương đồng với nước Việt nhưng Sơn không đồng ý, hắn không muốn tiến bộ vượt thời đại của mình bị lộ ra tuy nhiên Sơn cũng có lời cam kết với bọn họ, bất cứ khi nào khó khăn có thể về gia nhập nước Việt, ở đây luôn chào đón họ, lo lắng, bảo vệ cho họ an toàn, còn các kẻ thù đồng cỏ thì người Việt sẽ thay họ xử lý. Điều này cũng khiến cho 2 thủ lĩnh PAN và ALEX rất động tâm bởi vì họ ở đồng cỏ tuy rằng nhân khẩu cũng lớn hơn các bộ lạc ở núi cao nhưng ở đây cạnh tranh rất khốc liệt, liên tục có các cuộc đi săn đầu người, thanh trừng bộ lạc để giảm thiểu kẻ săn mồi ngoài ra còn bị thú săn mồi tập kích, 2 bộ lạc này khá hiền lành nên rất nhiều lần bị ăn hiếp, mùa đông vừa rồi bộ lạc của bọn họ đã tổn thất gần 500 thành viên do cuộc săn người lấy thực phẩm của Sư Tử và Linh Cẩu bộ lạc gây ra. Để tỏ rõ sự thành tâm của mình, Sơn cũng tặng cho bọn họ mỗi thủ lĩnh 1 cây đao đồng để họ biết sức mạnh của nước Việt lớn như thế nào. 2 thủ lĩnh cũng rất vui mừng cuống quýt nhận lấy thanh đao và hứa sẽ về báo cho mọi người trong bộ lạc nếu như được thì sẽ sớm dẫn người tới gia nhập nước Việt.

Xong mọi việc thì sáng hôm sau, người của nước Việt cũng dọn dẹp trở về làng, trước khi đi, Sơn còn cho người tới thông báo cho tất cả thủ lĩnh và nhóm người lang thang biết được rằng, cuối mùa hè tức là cơn mưa cuối cùng chấm dứt thì nước Việt sẽ tổ chức 1 phiên chợ trao đổi, mỗi bộ lạc hoặc nhóm người lang thang tới tham gia sẽ được tặng 1 cái nồi lớn hoặc nồi nhỏ tuỳ vào quy mô bộ lạc.

Sơn cũng không có nhu cầu tham gia lễ hội tình dục bởi vì lúc nào cũng có bà vợ theo bám lấy không cho hắn ngỉ đêm nào và lại với lượng nữ lại có thêm đây thì trong bộ lạc, mỗi nam nhân lại phải lấy thêm 1 bà vợ nữa rồi nên cũng không cần phải đi cày ở ngoài làm gì.

Ta về ta cấy ao ta

Để cho con cá không bơi ra ngoài.

Đó mới là thượng sách.

Sau đó, toàn bộ đoàn người Việt di chuyển trở về làng trong chuyến đi 10 ngày, do lượng hàng hoá còn rất ít nên đa phần thực phẩm đều chia đều cho các thành viên mang đi còn đám kị binh được thả rông đi săn thú, mỗi lần có kị binh chạy về là lại có thêm 1 con heo hoặc 1 con chuột lớn trên lưng nai cho đám mọi người ăn đồ tươi rồi.

Ăn uống đầy đủ và việc trên đường không có bóng dáng 1 hung thú nào tới gần nên đám người di chuyển rất nhanh về tới làng.

Tới đây cuộc trao đổi mùa xuân của nước Việt kết thúc với thành công mỹ mãn nhưng có kẻ đại thắng thì sẽ có kẻ đại bại đó là Đá Mặn từ 1 bộ lạc mạnh nhất ở núi cao thì giờ đây họ chỉ còn lại 500 chiến binh cùng 700 phụ nữ đã vậy họ đang chiếm giữ mỏ muối thứ mà sẽ khiến cho những kẻ máu mặt như Hổ hay Nanh Trắng sẵn sàng đánh đổi để có được. Sơn cũng dự kiến tới đây núi cao sẽ có biến động không nhỏ ảnh hướng tới bố cục của khu vực rồi đây.

Người được lợi nhất vẫn là nước Việt. Với đồ gốm và muối mang di ngoài 1 phần giữ lại làm lương thực đi đường thì họ toàn bộ mang đổi các loại thịt cũng như củ khoai cùng 1 số loại quả ăn được như cam, chanh, bưởi... đa phần thứ này ăn không khiến con người no mà còn khiến cồn cào hơn vậy nên giá rất rẻ mạt nhưng Sơn không quan tâm 1 là hắn giàu, rất giàu, 2 là hắn quan tâm tới hạt giống, chỉ cần đem về ươm lên thành cây kết hợp với tìm kiếm thì nhanh chóng nước Việt sẽ có phong phú các loại trái cây.

Lúc đi chỉ mang 550 người cùng kị binh thế nhưng lúc về lại lấy được thêm gần 1500 người nữa đa phần là phụ nữ đàn ông chỉ có khoảng 200 người mà thôi. Tuy nhiên 500 người từ nhóm lang thang mới gia nhập lại chính là những người có kiến thức phong phú về địa lí, địa hình khắp khu vực miền núi cao này.

Sơn không ngần ngại mà cho Trí, Vũ, Tuệ đi hỏi từng người cũng như khuyến khích họ chia sẻ thông tin quan trọng, sự kiện lạ, đổi lại họ sẽ được thưởng bằng quần áo hoặc thực phẩm, thậm chí ai có nhiều hiểu biết còn có thể trực tiếp làm quan trong bộ tài nguyên của nước Việt.

Tất nhiên họ không hiểu quan là gì thế nhưng chỉ cần đơn giản chỉ về Sin hay Quân hay K là biết được quan chính là như họ được thật nhiều đãi ngộ. Có trọng thưởng tất có dũng phu.

Ngoài số người đi về, Sơn còn có 2 bộ lạc chắc chắn gia nhập là Trâu và Gà Chọi bộ lạc bởi họ có quãng đường khác nên đã nhanh chóng trở về bộ lạc để thu dọn đồ đạc cũng như tập trung người di chuyển sớm. 2 bộ lạc này có tổng dân số lên tới 1500 người nữa nên sẽ gia tăng áp lực lên hệ thống sinh hoạt của nước Việt.

Vậy nên ngay trong đêm, Sơn đã nhóm họp các thành viên quan trọng cùng có cả Tu và Kun, theo đó:

Trí sẽ cùng 20 kị binh di chuyển sớm về bộ lạc để báo bộ nội vụ kết hợp các bộ chuẩn bị đón và bố trí dân cư.

Vũ và K sẽ mang 100 cung thủ đi cùng Tu trở về Trâu bộ lạc để bảo vệ an toàn cũng như hỗ trợ di chuyển.

Tuệ và Sin mang 100 cung thủ đi cùng Kun cùng như nhiệm vụ của cặp trước.

Còn lại những người khác chuẩn bị đồ đạc ngày mai di chuyển sớm, ở lại không có ý nghĩa gì nữa thì cũng không cần ở lại.

Ngoài ra, năm nay đã gây động tĩnh lớn, ở lại khi không đủ quân số có thể là miếng mồi ngon cho bộ lạc khác, trở về là tốt nhất. Các nhóm người lang thang đã biết tới tiếng vang của bọn họ thì cần thời gian để họ suy xét tham gia nước Việt.

Nghĩ vậy nhưng Sơn cũng không hối hận về những quyết định của mình làm ra.

Bạn đang đọc Nước Việt Nguyên Thuỷ sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.