Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ chín mươi chín

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Bác gái kia nghẹn lời, mặt đỏ bừng lên.

Đồng Tuyết Lục không thèm để ý đến bọn họ nữa, cô nhấc chân vào nhà: “Đồng chí Tô, chị đừng để ý đến lời những người này nói.”

Sắc mặt Tô Tú Anh tái nhợt: “Tôi biết, dù sao rất nhanh thôi tôi sẽ rời khỏi nơi này rồi, bọn họ thích nói thế nào thì nói, tôi cũng không quản được, đúng rồi, ban nãy cô nói có chuyện muốn tìm tôi, là chuyện gì?”

Đồng Tuyết Lục: “Không biết ngày mai chị có thể cho tôi qua bên này không, tôi muốn nấu vài món ăn tặng cho người khác, nguyên liệu nấu ăn tôi sẽ mang từ nhà tới đây.”

Tô Tú Anh nói: “Đêm nay tôi sẽ ở lại chỗ này không về nữa, ngày mai cô có thể đến đây bất cứ lúc nào, cô muốn nấu món gì? Đã chuẩn bị đủ nguyên liệu nấu ăn chưa?”

Đồng Tuyết Lục: “Tôi muốn nấu món cá hầm cải chua và bánh đậu xanh, lát nữa tôi sẽ đến cung tiêu xã, chắc là có thể mua được đậu xanh ở đó, còn cá thì chỉ có thể đi thử vận may thôi.”

Nếu như không mua được cá ở cửa hàng chính quy, cô quyết định ngày mai sẽ dậy sớm một chút đến chợ đen xem thử.

Nhưng mà lời này cô không định nói với Tô Tú Anh.

Tô Tú Anh nở nụ cười: “Trùng hợp quá, hai ngày trước đội sản xuất chỗ bà ngoại tôi kéo cá, mỗi nhà được phân vài con, bà ngoại tôi mang đến tặng cho mẹ tôi hai con, nếu như cô cần, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo cháu trai tôi mang đến đây.”

Tuy rằng cá là của nhà mẹ đẻ Tô Tú Anh, nhưng chị cho nhà mẹ đẻ một vị trí công việc như vậy, dù chị lấy cả hai con cá bọn họ cũng không dám có ý kiến.

Chị bị Hà Bảo Căn đánh bảy năm, người nhà mẹ đẻ và hàng xóm đều giống như kẻ mù vậy, không ai chịu làm chứng giúp chị, nếu như không phải có Đồng Tuyết Lục, nói không chừng ngày nào đó chị sẽ bị Hà Bảo Căn đánh chết!

Hai mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: “Tôi cần, vô cùng cần, cảm ơn chị đồng chí Tô!”

Tuy rằng cuối hạ đầu thu là mùa cá sinh trưởng tốt, chắc hẳn trong chợ đen sẽ có người lén lút mang đến bán.

Nhưng mọi việc luôn có lỡ như, nếu Tô Tú Anh đã nói thế, vậy thì sáng mai cô có thể đi thẳng đến đây luôn.

Đương nhiên cô sẽ không lấy không của người ta, nên trả bao nhiêu tiền cô nhất định sẽ trả đủ.

Chỗ Tô Tú Anh vừa lúc có cả đậu xanh, Đồng Tuyết Lục lấy tiền và phiếu gạo ra mua của chị ta luôn, còn nhờ chị ta sáng mai ngâm đậu xanh giúp cô.

Tất nhiên là Tô Tú Anh không chịu nhận tiền, khi hai người còn đang đẩy tới đẩy lui, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm đầy tức giận:

“Tô Tú Anh, mày đi ra đây cho tao!”

Nghe thấy giọng nói này, Tô Tú Anh nhíu mày: “Là người nhà họ Hà!”

Nói xong chị ta mở cửa ra ngoài.

Hà Bảo Căn không có anh em ruột, nhưng có ba người chị gái.

Lần này người đến tìm chị ta chính là ba người chị của Hà Bảo Căn, và bốn năm đứa cháu ngoại trai.

Một đám người đông nghịt, hùng hổ đến đây.

Nhìn thấy Tô Tú Anh ra ngoài, chị cả của Hà Bảo Căn chống nạnh mắng: “Mày là cái đồ vô lương tâm, sao mày còn mặt mũi ở lại nhà họ Hà chúng tao hả?”

Chị hai nhà họ Hà phụ họa: “Đúng vậy, mày đã ly hôn với em trai tao rồi, căn phòng này là của nhà họ Hà chúng tao, mày lập tức cút ngay ra ngoài cho tao!”

Chị ba nhà họ Hà gật đầu: “Không chỉ phòng ở là của nhà họ Hà chúng tao, đồ đạc bên trong mày cũng không được lấy đi, nếu không chúng tao sẽ đến đồn công an cử báo mày tội ăn cắp!”

Đồng Tuyết Lục đi ra khỏi phòng, nói với đTô Tú Anh: “Đồng chí Tô, chị đừng sợ, nếu bọn họ dám chạm vào chị một cái, tôi sẽ làm nhân chứng cho chị!”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn đám người trong khu tập thể: “Mọi người đã làm nhân chứng một lần rồi, sau này nên nói như thế nào không cần cháu dạy mọi người nữa đâu nhỉ?”

Mọi người trong khu tập thể: “…”

Bọn họ căn bản không muốn tiếp tục làm nhân chứng gì đó nữa, có được không?

Ba chị em nhà họ Hà nghe thấy thể, cả người run lên một cái, tôi chin chị chị nhìn tôi, đều có chút do dự.

Cuối cùng người đứng ra là chị cả nhà họ Hà: “Hừ, cử báo thì cử báo, căn phòng này là của nhà họ Hà chúng tôi, dù kiện đến đâu chúng tôi vẫn chiếm lý.”

Những người khác sau đó cũng lập tức kêu gào.

Thật ra trong lòng Đồng Tuyết Lục có chút lo lắng bọn họ sẽ đánh nhau, hơn nữa nhìn tình hình này, cô càng do dự không muốn thuê phòng ở của Tô Tú Anh hơn.

Nếu như sau này người nhà họ Hà thường xuyên đến đây quấy rồi, đến lúc đó khiến Đồng Miên Miên bị dọa thì phải làm sao?

Đúng lúc ấy, Tô Tú Anh mở miệng: “Phòng này là của nhà họ Hà, điểm ấy không sai, có điều người đứng tên không phải Hà Bảo Căn, mà là Hà Tiểu Thu.”

Mọi người nghe thấy thế đều ngơ ngẩn.

Chị cả nhà họ Hà lấy lại tinh thần đầu tiên, chị ta dậm chân xuống đất chỉ vào mặt Tô Tú Anh, mắng: “Mày đánh rắm!”

Chị hai nhà họ Hà: “Hà Tiểu Thu chỉ là một đứa bồi tiền hóa, có tư cách gì nhận được căn phòng này?”

Chị ba nhà họ Hà: “Đúng vậy! Hơn nữa mày đã ly hôn với em trai tao rồi, Tiểu Thu không tính là người nhà họ Hà chúng tao!”

Đồng Tuyết Lục cười nhạo một tiếng: “Nếu Tiểu Thu không tính là người nhà họ Hà, vậy các người, đám bồi tiền hóa đã gả ra ngoài chẳng phải càng không có tư cách sao?”

Ba chị em bồi tiền hóa nhà họ Hà: “...”

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 480

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.