Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ một trăm sáu mươi hai

Phiên bản Dịch · 1128 chữ

Lúc đến nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ có mình chị dâu bà ta ở nhà.

Chị dâu thấy bà ta đến, thì lấy đống sách đó ra cho bà ta, còn hỏi thêm: “Chuyện Thừa Bình hỏi thăm thế nào rồi? Có phải thằng bé thật sự đang yêu đương với nữ đồng chí họ Đồng kia không?”

Mẹ Tiêu khẽ chớp mắt một cái, lắc đầu nói: “Không phải đâu, Thừa Bình với con bé ấy không có bất kỳ mối quan hệ nào, chị cũng biết thằng bé Thừa Bình rồi đấy, từ nhỏ đã tốt bụng, nhìn thấy con kiến cũng không nỡ dẫm chết, chỉ là thấy đối phương không cha không mẹ quá đáng thương, cho nên Thừa Bình mới muốn cho con bé kia mượn chút tiền thôi.”

Tuy rằng bà ta rất giận Đồng Tuyết Lục vì dám đòi nọ đòi kia, nhưng nếu mọi chuyện đã được giải quyết, bà ta sẽ không ra ngoài nói lung tung.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất khiến bà ta làm vậy, là vì không muốn tên con trai mình và tên của Đồng Tuyết Lục xuất hiện cùng nhau.

Chị dâu nghe thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra: “Không phải bạn trai bạn gái thì tốt, cô không biết đấy thôi, cô con gái nhà họ Đồng kia lần này đã đắc tội với nhân vật lớn rồi!”

Mẹ Tiêu sững sờ một lát: “Đắc tôi với ai? Những chuyện này chị dâu nghe được từ đâu thế?”

Chị dâu thấy bà ta không biết chuyện, thì nhanh chóng kể lại chuyện sảy ra ở trường tiểu học thành nam mấy hôm trước.

“Vốn dĩ tôi cũng không biết đâu, nhưng khi nghe thấy hai đứa bé bị đuổi học kia là cô nhi không cha không mẹ, lại còn họ Đồng nữa, lập tức liên tưởng đến người có liên hệ với Thừa Bình kia.”

Mẹ Tiêu nhíu mày lại: “Bị đuổi học? Chẳng qua chỉ là đám trẻ cãi nhau ầm ĩ mà thôi, đến nỗi phải đuổi học sao?”

Chị dâu thở dài nói: “Là do bọn họ đắc tội với người khác, người thân của cô giáo chủ nhiệm kia chính là trưởng phòng giáo dục, cũng chính là cấp trên của anh trai cô, tôi nghe nói bây giờ tất cả các trường học trong nội thành đều không dám nhận hai đứa trẻ kia.”

Hai hàng lông mày của mẹ Tiêu càng nhíu chặt hơn: “Người làm nghề giáo lại đuổi tận giết tuyệt học sinh như thế, đúng là không xứng làm thầy kẻ khác! Việc này anh cả có thể nói giúp được không?”

Chị dâu nhướng mày: “Cô muốn giúp bọn họ à?”

Mẹ Tiêu nói: “Một đám cô nhi thôi mà, cần gì phải nhằm vào người ta như vậy, chỉ là em nhìn không thuận mắt thôi.”

Bà ta cảm thấy Đồng Tuyết Lục không xứng với con trai mình, nhưng không thích người dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người khác, đặc biệt là nhằm vào đám cô nhi không cha không mẹ, đúng là khiến người ta ghê tởm.

Chị dâu biết tính bà ta từ trước đến nay vẫn luôn ghét cái ác như kẻ thù, cũng là người coi trọng quy củ nề nếp, nghe thấy bà ta nói thế cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ: “Cô cũng biết anh trai cô với cấp trên của anh ấy từ xưa đến nay vẫn không hợp nhau, việc này chỉ sợ anh ấy không tiện nhúng tay vào.”

Mẹ Tiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó không hỏi thêm gì nữa.

Khi về đến nhà, bà ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nếu như để Bình biết Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, chỉ sợ thằng bé lại đến tìm người ta.

Mẹ Tiêu vội vàng thương lượng với chồng mình chuyện này, rồi nhanh chóng gửi điện báo cho bác trai trong bộ đội, bảo ông ấy nhanh chóng gọi Thừa Bình quay về.

Mấy ngày qua vì em họ vô tình nói lỡ miệng chuyện anh ta định cho Đồng Tuyết Lục mượn tiền, trong lòng Tiêu Thừa Bình đang bực bội, không ngờ sau khi về đến nhà, lại nhận được điện báo gọi anh ta nhanh chóng quay về quân khu điểm danh.

Tiêu Thừa Bình vô cùng nghi ngờ đây là bút tích của mẹ mình.

Mẹ Tiêu thấy anh ta như vậy, dứt khoát hạ liều thuốc nặng hơn: “Nếu con không muốn đi cũng được, ngày mai lập tức ở nhà xem mắt, nhân cơ hội này xác định chuyện hôn sự luôn!”

Tiêu Thừa Bình trợn trừng đôi mắt nhỏ của mình lên: “Mẹ, mẹ muốn con xem mắt ai? Không phải mẹ đã quyết định rồi chứ?”

Mẹ Tiêu nói: “Vẫn chưa quyết định, nhưng muốn quyết định cũng rất dễ dàng, đối tượng xem mắt là người con quen biết, chính là con gái nhà họ Phương, vẻ ngoài xinh đẹp, môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, nếu con không muốn về quân khu, thì ngày mai mẹ sẽ nói với nhà họ Phương chuyện này!”

Tiêu Thừa Bình vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, mẹ đừng bao giờ làm thế, ngày mai con sẽ lập tức quay về quân khu, được rồi chứ?”

Mẹ Tiêu: “Nhìn dáng vẻ này của con xem, đứa nhỏ Tĩnh Viện kia tốt như vậy, con còn chướng mắt điều gì?”

Tiêu Thừa Bình gãi gãi đầu: “Cũng không phải con chướng mắt, mà là con cảm thấy trán của cô ấy quá lớn.”

Mẹ Tiêu: “……”

Cũng trong lúc này, bên nhà họ Phương cũng đang nói đến chuyện xem mắt.

Vừa nghe thấy mẹ mình nói đối tượng xem mắt là Tiêu Thừa Bình, Phương Tĩnh Viện đã lắc đầu như trống bỏi: “Mẹ, con không muốn, con không muốn tìm hiểu Tiêu Thừa Bình!”

Mẹ Phương cảm thấy kỳ quái, hỏi lại: “Đứa nhỏ Thừa Bình kia, vẻ ngoài chững chạc, năng lực bản thân cũng không tồi, vì sao con chướng mắt cậu ta?”

Phương Tĩnh Viện bĩu môi: “Cũng không phải con chướng mắt, mà là con cảm thấy đôi mắt của anh ta quá nhỏ.”

Mẹ Phương: “……”

Vì thế chuyện xem mắt này chưa kịp tiến hành đã chết từ trong trứng nước, Tiêu Thừa Bình nhanh chóng thu dọn đồ đạc quay về quân khu.

Trước khi đi vốn dĩ anh ta định đến chào tạm biệt Đồng Tuyết Lục, nhưng vì mẹ Tiêu vẫn luôn theo dõi sát sao, không còn cách nào khác anh ta chỉ có thể từ bỏ.

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 429

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.